Nói xong, Diệp Tiểu Tịch cúi đầu nhìn trang phục trên người mình.
Cô đang mặc một chiếc áo thun in hình phim hoạt hình cùng với chiếc quần jean bình thường, chân mang giày thể thao...
Diệp Tiểu Tịch hơi xấu hổ, hiện giờ cô mặc đồ rất giản dị như thể đang đi học trong trường vậy, quả thật không thích hợp để đi gặp "tình địch" đâu.
- Bạn gái của Long Mộ Thần tôi không thể ăn mặc đơn giản thế được.
Môi anh hơi cong lên, nói thẳng.
Thôi được... anh ta nói cũng có lý. Không đúng! Diệp Tiểu Tịch chợt ngẩng đầu nhìn anh đầy buồn bực, không phải nói chỉ là giả làm bạn gái thôi à? Anh làm như cô là bạn gái thật của anh vậy.
Song Diệp Tiểu Tịch chưa kịp nói gì thì Long Mộ Thần đã dắt tay cô đi hết sức tự nhiên.
- Anh làm gì vậy?
Diệp Tiểu Tịch vội rút tay về, nhìn anh hết sức bất mãn.
- Xin lỗi.
Long Mộ Thần trả lời bình thản:
- Mặc dù chúng ta giả làm người yêu, nhưng lát nữa không thể tránh khỏi một số cử chỉ thân mật, tôi chỉ hy vọng em có thể thích ứng trước mà thôi.
... Phải vậy không?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy mờ mịt chẳng rõ thế nào, cô nghĩ có gì đó sai sai ở đây nhưng lại chẳng nghĩ ra đang sai ở đâu.
Diệp Tiểu Tịch lơ ma lơ mơ. Cô cứ thấy chỗ nào đó sai sai, nhưng nghĩ mãi chẳng biết sai ở đâu cả.
- Đi thôi.
Long Mộ Thần lại nắm lấy tay cô lần nữa.
Cảm giác ấm nóng truyền đến đầu ngón tay khiến cho trái tim Diệp Tiểu Tịch đập thình thịch, cô muốn rút tay về theo bản năng.
- Đừng quá hồi hộp, cứ tự nhiên đi, nếu không thì sẽ bị phát hiện đó.
Anh hạ thấp giọng an ủi.
Diệp Tiểu Tịch khóc ròng. Được rồi, là cô đã đồng ý với Long Mộ Thần, diễn trò thì phải diễn đến cùng mới đúng.
- Nhưng mà...
Ánh mắt của cô nhìn cửa hàng trước mặt đầy vẻ do dự:
- Tôi không mang theo nhiều tiền lắm đâu...
- Tôi nhờ em giúp đỡ, đương nhiên là tôi phải trả tiền rồi.
Long Mộ Thần đáp lời hết sức thản nhiên:
- Coi như đây là quà cảm ơn của tôi tặng cho em.
- Tôi không nhận.
Diệp Tiểu Tịch lập tức từ chối:
- Anh cứ giữ hết đi!
- Tôi giữ quần áo nữ để làm gì?
Long Mộ Thần bật cười.
- Có thể tặng cho người bạn nữ nào đó...
Diệp Tiểu Tịch thì thầm gợi ý.
- Tôi không có người bạn khác phái nào đủ thân đến mức có thể tặng quần áo đâu.
Long Mộ Thần kiên quyết từ chối:
- Cho dù có đi nữa thì cũng không thể tặng quần áo mặc rồi được.
- ... Vậy anh không được mua thứ gì quá đắt đó!
Cô suy nghĩ một lát rồi đề nghị.
- Được.
Long Mộ Thân hơi cong môi, đồng ý.
Cuối cùng anh chọn cho cô một chiếc đầm trắng ngọt ngào rất phù hợp với khí chất của cô, càng tôn lên thêm vài phần thoát tục. Sau đó anh lại giúp cô chọn một đôi giày phù hợp, vài món trang sức, thoát khỏi tạo hình đơn giản ban đầu.
Cuối cùng anh chọn cho cô chiếc đầm trắng ngọt ngào rất hợp với khí chất của cô, còn làm tôn lên mấy phần thoát tục. Sau đó anh lựa thêm một đôi giày phù hợp và mấy món trang sức, rồi đưa cô đi trang điểm đơn giản.
Sau khi đã giày vò một trận đã đời, Diệp Tiểu Tịch không nhịn được, giục:
- Còn chưa đi nữa à?
Long Mộ Thần nhìn Diệp Tiểu Tịch rực rỡ hẳn lên, đáy mắt trở nên thẳm sâu hơn trước.
Diệp Tiểu Tịch giật mình, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô cảm nhận được lúc Long Mộ Thần nhìn cô, dường như đang thông qua cô để nhìn một người nào khác.
Cảm giác này làm cô cảm thấy không thoải mái chút nào.
- Đi thôi.
Long Mộ Thần nói khẽ.
Hai người đi đến nhà hàng đã đặt trước, Diệp Tiểu Tịch hơi bất ngờ khi thấy người phụ nữ đang đối diện với cô.
Người con gái theo đuổi ráo riết Long Mộ Thần không chịu buông bỏ lại là một người trông rất lão luyện, tài trí, mỗi một động tác đều vô cùng quyến rũ. Nếu không vì gặp mặt nhau trong tình huống thế này, Diệp Tiểu Tịch sẽ có ấn tượng rất tốt với đối phương.
- Hân Lam, đây là bạn gái của tôi, Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần giới thiệu đơn giản:
- Tiểu Tịch, vị này chính là Vương Hân Lam.
- Mộ Thần.
Vương Hân Lam liếc nhẹ sang Diệp Tiểu Tịch, hỏi:
- Anh từ chối em vì cô ả ngu xuẩn vô vị này à?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch đen sì, ấn tượng tốt trước đó đều bay biến chẳng còn gì cả.
Long Mộ Thần nắm lấy tay Diệp Tiểu Tịch, khẳng định:
- Tiểu Tịch không vô vị, cũng không ngu xuẩn. Mặc kệ cô hạ thấp em ấy thế nào đi nữa, tôi cũng chỉ xem trọng một mình em ấy.
Giọng nói trầm thấp đầy sức hút vang lên bên tai, trái tim Diệp Tiểu Tịch không khỏi đập nhanh hơn, gương mặt trở nên đỏ hồng.
- Em không tin.
Vương Hân Lam tỏ vẻ ngang ngược, nói:
- Cô ta không phải là loại phụ nữ mà anh thích.
- Cô không hiểu anh ấy, sao lại biết anh ấy không thích tôi?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn nữa, phản bác.
- Ai nói tôi không hiểu anh ấy?
Vương Hân Lam cười lạnh:
- Trên thế giới này, tôi chính là người hiểu Mộ Thần nhất.
- Nếu cô đã nói cô hiểu anh ấy, vậy thì tại sao lại không thể thay đổi thành loại hình mà anh ấy yêu thích để khiến anh ấy thích cô?
Câu hỏi của Diệp Tiểu Tịch cực kỳ sắc bén.
Đáy mắt Long Mộ Thần ẩn hiện ý cười, cô nhóc này bị chọc giận thật rồi, bộ dạng xù lông của cô trông thật đáng yêu. Hơn nữa, lại còn là vì anh đó.
- ... Cũng mồm mép lắm.
Vương Hân Lam hừ lạnh.
- Ngay cả tôi mà cô còn không cãi lại, cho dù tôi ngu xuẩn thì cô càng ngu xuẩn hơn tôi.
Diệp Tiểu Tịch thừa thắng xông lên.
- Mồm miệng vụng về thế này thì thú vị ở chỗ nào?
- Cô nói có lại tôi đâu, tôi mà ngu xuẩn thì cô còn ngu xuẩn hơn nhiều.
Diệp Tiểu Tịch thừa thắng xông lên:
- Vụng miệng thế này thì thú vị cái gì không biết?
Khóe môi Vương Hân Lam giật giật, cô ta liếc sang Long Mộ Thần tỏ vẻ uất ức.
Sau một lúc, cô ta cất giọng nghiêm túc:
- Tôi mới là người phù hợp với Mộ Thần nhất. Anh ấy và tôi sống cùng nhau, tôi có thể chăm lo cuộc sống của anh ấy, để anh ấy an tâm gây dựng sự nghiệp cho chính mình, cô làm được không?
- Chăm lo cuộc sống cho anh ấy, cô làm được, vú nuôi cũng làm được mà.
Diệp Tiểu Tịch quay sang hỏi Long Mộ Thần một câu cực kỳ ngây ngô:
- Anh có cần mướn một cô vú nuôi giống như cô ta không?
- Không cần.
Long Mộ Thân nhếch môi, phủ định.
- Cô nghe thấy rồi đó, cô đến nơi khác tìm việc làm đi.
Diệp Tiểu Tịch nháy mắt tinh nghịch:
- Vả lại... tôi có thể bắt anh ấy chăm sóc tôi đó, cô làm được không? Long Mộ Thần, em khát.
Diệp Tiểu Tịch hơi tựa người ra đằng sau, đôi mắt lóe lên tia nhìn trêu cợt.
Long Mộ Thần dở khóc dở cười, bộ dáng đắc ý của cô nhóc này, thiếu chút nữa muốn ghi thẳng lên mặt vài chữ "khen tôi đi".
Long Mộ Thần dở khóc dở cười. Cô nàng này đắc ý đến mức chỉ còn thiếu nước ghi ba chữ “Khen tôi đi” lên trán nữa thôi.
Anh đưa đồ uống đến bên môi Diệp Tiểu Tịch.
Diệu Tiểu Tịch ngậm ống hút uống một ngụm rồi lại sai bảo:
- Em muốn ăn trái cây.
Long Mộ Thần đặt ly thức uống xuống rồi cầm lấy thìa múc một ít salad hoa quả, đưa đến trước mặt cô.
Diệu Tiểu Tịch ăn trái cây, đôi mắt nhìn Vương Hân Lam chất chứa vài phần khiêu khích.
- Tôi vẫn không tin!
Tuy rằng trông bộ dạng Vương Hân Lam đang rất sốc, song cô ta vẫn ngang ngược không buông:
- Cô nhất định là người Mộ Thần cố ý mang đến đây lừa tôi!
Diệp Tiểu Tịch vừa bất đắc dĩ vừa ngạc nhiên, tuy rằng Vương Hân Lam đang cãi cùn nhưng cũng tinh mắt lắm, chỉ thoáng cái mà đã nhận ra rồi. Diệp Tiểu Tịch cứ cho rằng cô đã diễn rất tốt rồi chứ.
- Phải làm thế nào thì cô mới chịu tin hả?
Long Mộ Thần nhíu mày.
- Hai người dám hôn nhau tôi mới tin!
Vương Hân Lâm kêu lên đầy tức giận:
- Mộ Thần, anh là một người thích sạch sẽ. Cho đến bây giờ anh vẫn không để bất kỳ cô gái nào đến gần anh, trừ khi anh hôn cô ta, hơn nữa là hôn sâu thì em mới tin!
Cái gì?!
Diệp Tiểu Tịch trợn tròn mắt, đầu óc rối nùi như canh hẹ.
Cô chỉ là người giả làm bạn gái Long Mộ Thần mà thôi, nhưng bây giờ lại phải hôn Long Mộ Thần à?
Long Mộ Thần nhìn sang Diệp Tiểu Tích tỏ ý hỏi dò.
Vương Hân Lam cười lạnh thành tiếng, khích bác:
- Sao, không dám à? Rõ ràng hai người các người đang lừa tôi!
Đuôi lông mày Long Mộ Thần giật giật, anh đột nhiên nhích đến gần Diệp Tiểu Tịch.