Ngải Tư Tư hoảng hốt ngó quanh bốn phía văn phòng, quả nhiên thấy camera được lắp trong một góc. Cô ta tái mét mặt mày như thấy ma quỷ, nhưng sau đó lại trấn tĩnh ngay:
- Dù quay lại được thì đã làm sao? Tôi không tin người ta nhìn video mà ra được tôi nói cái gì.
- Nhìn thì không thấy nhưng nghe rõ lắm nha.
Diệp Tiểu Tịch lạnh nhạt bấm nút trên di động, giọng nói kiêu ngạo của Ngải Tư Tư văng vẳng vang ra:
- Tuy tôi không có nhiều tiền như anh ấy nhưng bây giờ tôi rất nổi tiếng…
Sắc mặt của Ngải Tư Tư càng thêm khó coi, trông cứ như sắp vồ lấy Diệp Tiểu Tịch mà cắn xé. Diệp Tiểu Tịch bắt cô ta cúi đầu, cô ta chịu làm sao thấu? Cô ta quát to mà khí thế yếu xìu:
- Cô ghi âm được thì sao nào? Dù cô có đăng lên mạng thì tôi cũng có thể đảm bảo là chẳng ai xem được!
- Ngải Tư Tư, cô cứ…
Diệp Tiểu Tịch lựa chọn từ ngữ mãi mà vẫn thấy hơi cạn lời:
- … cứ ngây thơ thế này mà sao sống được tới giờ hay vậy? Tuy cô về nước chưa lâu nhưng chọc tức không ít người rồi, tôi mà giao video cho họ thì họ chẳng ngại xé chuyện ra cho thật to đâu.
- Cô dám?!
Ngải Tư Tư sợ vãi linh hồn.
Diệp Tiểu Tịch nói chẳng sai, đúng là cô ta đã đắc tội với vô số người thật đấy, hơn nữa họ còn chực chờ để lan truyền tin xấu về cô ta mọi lúc kia kìa. May mà đoàn đội của cô ta giỏi giang, tẩy trắng hết những thông tin mà đám người căm ghét cô ta tung ra, cho nên tuy danh tiếng của cô ta ở trên mạng chẳng ra sao nhưng cũng chưa xấu lắm.
Nhưng chuyện này không giống chuyện trước kia! Nếu tin xấu này mà lọt vào tay bọn họ thì cô ta không thể nào mà dẫn luồng dư luận nổi đâu!
Diệp Tiểu Tịch bật cười châm chọc.
Đoạn, cô nhìn di động rồi nói thản nhiên:
- Cô còn bảy phút.
Ngải Tư Tư rối bời lên nhưng vẫn nói với vẻ căm tức lắm:
- Diệp Tiểu Tịch! Cô bắt nạt tôi thế này, nhất định anh họ tôi sẽ ghét cô!
- Sáu phút.
Diệp Tiểu Tịch nói mà mặt lạnh tanh.
- Cô…!
Thấy Diệp Tiểu Tịch định làm thật, Ngải Tư Tư tức phát điên luôn:
- Cô xóa video và ghi âm trước đi rồi tôi gọi!
- Ôi, còn có năm phút.
Diệp Tiểu Tịch chống cằm:
- Còn 5 phút mà phải gọi cho cả đống người thế có kịp không? Tôi thấy hay là tôi cứ chỉnh sửa video với ghi âm rồi bán cho mấy người ghét cô còn nhanh hơn…
Thái độ của Diệp Tiểu Tịch rất rõ ràng. Không phải cô đang bàn điều kiện với Ngải Tư Tư. Cuối cùng Ngải Tư Tư cũng không làm căng được nữa. Cô ta vội vàng rút điện thoại ra rồi cuống cả lên:
- Từ từ, bây giờ tôi gọi ngay đây!
Nói đoạn, cô ta nhanh chóng gọi cho những vị khách kia.
Trương Dương Minh ở bên cạnh sợ ngớ cả người. Anh từng qua lại với Ngải Tư Tư nên hiểu rõ cô ta ngang ngược vô lý đến chừng nào. Thế mà Diệp Tiểu Tịch chỉ dùng vài câu đã dạy cho cô ta biết tay ngay.
Năm phút sau, Ngải Tư Tư cũng gọi xong điện thoại. Đây là lần đầu tiên chịu thiệt như thế nên cô ta giận Diệp Tiểu Tịch ứa cả gan.
- Tôi gọi điện rồi, giờ cô thực hiện lời hứa đi.
Ngải Tư Tư nén giận mà nói:
- Xóa ghi âm và video ngay!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu:
- Ừ, thế này đi, để thể hiện thành ý thì tôi sẽ xóa bản ghi âm trước, còn video thì…
- Diệp Tiểu Tịch, cô giỡn mặt tôi à!
Ngải Tư Tư giận méo mặt.
Cô ta căm tức muốn lao lên sống mái với Diệp Tiểu Tịch, Diệp Tiểu Tịch lại chỉ điềm nhiên chỉ lên camera. Cô ta điên tiết lườm Diệp Tiểu Tịch nhưng chỉ đành dừng bước trong phẫn uất.
- Sao có thể gọi là giỡn mặt được chứ?
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ:
- Tôi có bảo tôi không xóa đâu? Nhưng nếu tôi xóa mà cô đổi ý thì tôi biết làm thế nào? Yên tâm đi, bao giờ lễ cắt băng kết thúc là tôi xóa ngay.
- Tôi không tin cô!
Ngải Tư Tư bực mình lắm:
- Nhỡ cô không giữ chữ tín thì sao?
- Thì cô xong đời chứ sao nữa?
Diệp Tiểu Tịch nhìn cô ta, cười mà hệt như không cười.
Ngải Tư Tư nghẹn lời.
Đúng vậy, nếu Diệp Tiểu Tịch không giữ chữ tín thì cô ta cũng chỉ đành câm họng mà nuốt quả đắng thôi. Diệp Tiểu Tịch đang ở thế mạnh hơn, cô ta làm gì có tư cách mà cò kè mặc cả.
- Cô Ngải, mời cô đi cho.
Trương Dương Minh bước lên rồi nói với vẻ bất nhẫn:
- Hôm nay chúng tôi bận lắm, cô đừng có làm phiền nữa.
Đáy lòng Ngải Tư Tư bùng lên lửa giận. Đã bao giờ cô ta phải chịu uất ức như thế này đâu? Đã thế lại còn chịu uất ức trong tay Diệp Tiểu Tịch mà cô ta vốn coi thường mới tức làm sao chứ.
Nếu chỉ thế thì cũng thôi, nhưng giờ ngay đến tên đạo diễn ngày trước phải cầu cạnh Ngải Tư Tư cũng bắt đầu lên mặt với cô ta rồi, cô ta chịu làm sao được!
- Bận á? Mấy người thì bận cái nỗi gì?
Ngải Tư Tư cười lạnh:
- Chẳng phải chỉ là một vở kịch tự diễn tự xem thôi sao? Anh cho là sẽ có ông to bà lớn nào đến góp mặt chắc? Trương Dương Minh, anh nghĩ anh mời mấy ngôi sao với đạo diễn vô danh tiểu tốt thì có thể làm cho buổi cắt băng này trở nên long trọng hơn à? Đúng là giỏi ảo tưởng…
Cô ta nói chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài.
Một nhân viên nữ bối rối mở cửa phòng làm việc rồi vội vã bước vào:
- Không… không ổn rồi đạo diễn Trương ơi, đông khách đến lễ cắt băng quá, bọn em không đủ người…
Trương Dương Minh đang định mắng cô bé vì vào phòng không gõ cửa, nhưng nghe thấy thế thì anh ta ngẩn ra:
- Đông khách á? Ai tới mà đông?
- Diễn sâu ghê thật.
Ngải Tư Tư hừ lạnh một tiếng rồi nói,
- Diễn gì mà diễn, toàn VIP thôi, tôi nói ra chắc cô sợ chết luôn.
Nhân viên kia không cho Ngải Tư Tư nói mà chỉ sốt sắng:
- Có chủ tịch Long thị Long Mộ Thần, cháu trai trưởng nhà họ An An Tử Dục, chủ tịch của T.Entertaiment, còn có cả người của sở văn hóa thành phố…
Trong danh sách tên tuổi dài dằng dặc mà cô bé xướng lên, ai cũng là nhân vật tai to mặt lớn. Trương Dương Minh sợ ngu người, Ngải Tư Tư thì vừa ghen vừa giận, sắc mặt tái dại cả đi.
Nếu Long Mộ Thần đã đến đây thì những người khác nể mặt anh nên sẽ kéo nhau cùng đến hết. Ngải Tư Tư điên tiết lắm, và cô ta cũng không sao hiểu nổi. Dù công ty điện ảnh Thần Hi này là do Long Mộ Thần đầu tư đi chăng nữa, nhưng anh có cần phải tạo thế cho nó lớn đến mức ấy không?
- Cô với mấy người nữa chạy sang bên hậu cần mượn thêm vài cái ghế dựa.
Diệp Tiểu Tịch sắp xếp đâu ra đấy:
- Đạo diễn Trương, anh liên hệ với bên công ty tổ chức sự kiện nhờ họ đưa mấy cô lễ tân lại đây. Thêm nữa…
Nói đoạn, Diệp Tiểu Tịch vừa đi vừa căn dặn tiếp.
Ngải Tư Tư đuổi theo cô với vẻ không cam lòng:
- Diệp Tiểu Tịch!
Diệp Tiểu Tịch đanh mặt lại. Lúc trước rảnh rang thì cô còn có thời gian dây dưa với Ngải Tư Tư, chứ bây giờ vội vắt giò lên cổ thế này, lấy đâu ra hơi sức mà chơi với cô nàng tiểu thư kia nữa?
- Tôi cho cô 10 giây, cút khỏi tầm mắt tôi ngay!
Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng lên tiếng:
- Nếu không tôi sẽ phát video ngay trên lễ cắt băng đấy.
- Cô…
Ngải Tư Tư tức giận vặc lại.
- Mười.
Nghe cô đếm số, Ngải Tư Tư uất ức nghiến răng rồi lao về phía thang máy. Thấy thang máy mãi không lên đến nơi mà Diệp Tiểu Tịch đã đếm tới ba, cô ta cắm đầu cắm cổ chạy vào cầu thang bộ.