- Ừm.. em đang nằm mơ đấy.
Anh thấp giọng nói. Xem ra Diệp Tiểu Tịch vẫn chưa tỉnh hẳn nhỉ?
- Thế thì tốt rồi...
Cô bỗng nhiên cười một cách ngọt ngào.
Ngay sau đó, cô vòng tay ôm lấy cổ Long Mộ Thần rồi chủ động hôn lên môi anh.
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm.
Đúng là Diệp Tiểu Tịch vẫn chưa tỉnh ngủ, cô chỉ xem đây là một giấc mơ mà thôi. Có điều, sao trong mơ cô lại to gan, chủ động như thế kia chứ?
Sau đó anh ôm eo cô rồi hôn sâu.
Chợt Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ không hài lòng đẩy anh ra.
- Long Mộ Thần...
Cô bĩu môi tỏ vẻ không vui.
- Đây là giấc mơ của em mà, anh ngoan chút đi. Em nói phải nghe...
- Ừm.
Anh dở khóc dở cười đồng ý. Trong mơ cô bé này cũng mạnh mẽ ghê.
Tiếp đó, Diệp Tiểu Tịch gặm lấy môi Long Mộ Thần. Anh rên khẽ một tiếng, nhíu mày vì đau. Mà cô không dừng lại, cắn vào cổ anh.
- Tiểu Tịch à...
Anh khẽ hô với vẻ khó nhịn.
Dường như Diệp Tiểu Tịch không nghe thấy, chợt cô bất động tựa vào ngực anh.
- Diệp Tiểu Tịch?
Mặt Long Mộ Thần lập tức đen sì.
Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn, Long Mộ Thần tức tới ngứa cả hàm! Cô nhóc này lại chơi trò chọc anh cho đã rồi lăn ra ngủ!
Cô đang ngủ, mà anh lại không thể đánh thức cô. Thôi bỏ đi, thấy cô mệt mỏi như thế, anh sẽ không tính toán với cô nữa.
Sáng sớm khi Diệp Tiểu Tịch thức dậy, cô nhìn quanh phòng với ánh mắt ngỡ ngàng.
Tối qua Diệp Tiểu Tịch thiếp đi lúc nào cũng không hay. Có điều tối qua ngủ ngon quá chừng, hơn nữa cô còn mơ thấy Long Mộ Thần nữa. Lúc nhớ tới màn chủ động hôn kia, cô không nhịn được mfa bật cười ngu ngốc.
Nụ hôn trong mơ rất thật, nhưng Diệp Tiểu Tịch lại có phần tiếc nuối. Dẫu sao cũng là giấc mơ thôi, đáng ra cô phải thừa dịp sàm sỡ cho đã chứ. Nếu như làm chuyện gì đó với Long Mộ Thần ở trong mơ, cô cũng không từ chối đâu. Tiếc là chưa kịp làm gì thì giấc mơ thay đổi rồi.
Lúc Diệp Tiểu Tịch rửa mặt xong, cô vừa xuống lầu thì nhìn thấy Long Mộ Thần đang mỉm cười nhìn cô. Cô ngỡ ngàng, hình như ánh mắt của anh là lạ làm sao ấy.
Trước khi Diệp Tiểu Tịch thức dậy thì Long Mộ Thần đã lặng lẽ rời khỏi phòng. Cho nên chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ đối với cô nhưng với Long Mộ Thần thì khác.
- Anh cười gì thế?
Cô hỏi với vẻ nghi ngờ.
- Không có gì.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Tiểu Tịch, tối qua em mơ thấy gì thế?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch hiện lên vẻ né tránh, ngay sau đó cô nói:
- Em mơ thấy bị chó cắn nên đã cắn lại nó.
- ...
Long Mộ Thần cảm thấy bất đắc dĩ, cô nhóc này chẳng đáng yêu chút nào.
Tối đến, Diệp Tiểu Tịch tới tiệc rượu dành cho thương nhân của Long thị trước. Bữa tiệc được tồ chức ở phòng đãi tiệc của khách sạn năm sao. Đúng như cô đoán, trong bữa tiệc có khá nhiều người nổi tiếng trong giới thương nhân và chính trị.
Bởi vì ba điều quy ước nên Diệp Tiểu Tịch không đi chung với Long Mộ Thần. Có điều cũng nhờ thế, tuy khách khứa nhìn cô với ánh mắt kinh diễm nhưng cũng không để ý quá mức. Điều này làm cô thấy thoải mái hơn nhiều. Hôm nay cô tới đây không phải để chơi trội.
Diệp Tiểu Tịch đã nhìn thấy Trương Dương Minh từ đằng xa. Anh ta đã tới đây từ sớm, hiện đang tán gẫu với vài ông chủ khác. Lúc Trương Dương Minh trông thấy cô, anh ta nói thêm vài câu với mấy người kia rồi cầm ly rượu bước tới chỗ cô.
Bọn họ tới một góc vắng, Diệp Tiểu Tịch thấp giọng hỏi:
- Sao rồi?
- Tôi đưa danh thiếp hết cả rồi.
Trương Dương Minh thở dài.
- Có điều tình hình không tốt lắm. Dù sao công ty điện ảnh Thần Hi vẫn chưa khai trương chính thức, lại là một công ty nhỏ chẳng có tiếng tăm. Bọn họ không từ chối tôi vì phép lịch sự thôi, tôi nghĩ bọn họ vừa quay đi đã vứt danh thiếp của tôi vào sọt rác rồi.
- Chuyện này phải từ từ thôi.
Diệp Tiểu Tịch khích lệ.
- Bây giờ chúng ta có cơ hội tiếp xúc với bọn họ, có thể gặp mặt họ cũng tốt. Sau khi có ấn tượng rồi, nói không chừng tương lai có thể hợp tác với nhau đấy.
- Ừm.
Trương Dương Minh gật đầu rồi nói tiếp:
- À phải rồi cô Diệp. Tôi đã đưa thiệp mời cô đưa tôi, cho một người bạn của tôi rồi. Tôi muốn giới thiệu cho hai người làm quen...
Trương Dương Minh tỏ vẻ bất ngờ nhìn quanh một vòng.
- Người đâu rồi nhỉ? Mới nãy tôi còn thấy anh ta kia mà. Cô Diệp, tôi đi tìm anh ta đã.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Lúc Trương Dương Minh đi tìm người, Hàn Tư Viễn trông thấy cô thì cầm một ly rượu tới.
- Cô Diệp.
Hàn Tư Viễn đưa ly rượu cho cô, đoạn thấp giọng nói:
- Trong ly là nước ép nho.
- Cảm ơn anh.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ nhận lấy. Dù sao ở đây cũng là tiệc rượu, nếu tay cô trống không thì cũng kỳ.
Bỗng nhiên Diệp Tiểu Tịch cảm thấy ớn lạnh sau gáy, cứ như có ai đanh nhìn chằm chằm vào cô vậy. Cô nhìn quanh quất.
- Cô ta cũng tới đây à?
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày nhìn Ngải Tư Tư.
Lúc này Ngải Tư Tư đang ở giữa phòng. Có rất nhiều người vây quanh cô ta, còn cô ta thì mỉm cười tán gẫu với người xung quanh trông cứ như muôn sao vây quanh vầng trăng vậy.
Dù bây giờ Ngải Tư Tư ra vẻ như không thấy Diệp Tiểu Tịch nhưng cô khẳng định, người khi nãy nhìn cô chính là cô ta.
- Đúng là trong tiệc rượu của Long thị sẽ có vài ngôi sao giới giải trí đi chung với các thương nhân.
Hàn Tư Viễn giải thích.
- Tôi hỏi ngu rồi.
Diệp Tiểu Tịch đáp. Cô biết có thể quen thêm khá nhiều người trong bữa tiệc này, thậm chí có thể phát triển thành nhóm kinh doanh. Tuy Ngải Tư Tư không kinh doanh nhưng cô ta cũng biết đều này. Tới bữa tiệc này là một điều cực kỳ tốt.
Trong lúc Trương Dương Minh đi tìm bạn mình đã vô tình đi tới trước mặt Ngải Tư Tư.
Anh ta không chú ý tới Ngải Tư Tư, còn Ngải Tư Tư đang bận liếc Diệp Tiểu Tịch nên cũng không chú ý tới Trương Dương Minh. Hai người bỗng va vào nhau, rượu trong ly của Ngải Tư Tư lập tức hắt lên người Trương Dương Minh.
- Đi đứng kiểu gì vậy?!
Ngải Tư Tư nổi giận nói.
- Xin lỗi, xin lỗi...
Trương Dương Minh vội xin lỗi.
Chợt bọn họ nhận ra đối phương, cả hai đều biến sắc.
Trương Dương Minh nhìn Ngải Tư Tư với ánh mắt lạnh lùng. Tuy anh ta rất ghét cô gái này nhưng hôm nay anh đang đại diện cho công ty điện ảnh Thần Hi, hơn nữa anh muốn tìm người nên chẳng buồntranh cãi với cô ta làm gì.
Nhưng Trương Dương Minh chưa kịp đi đã bị Ngải Tư Tư chặn lại. Cô ta cười khẩy một tiếng rồi nói không chút khách khí:
- Đạo diễn Trương à, lẽ nào anh tới đường này rồi à? Không ngờ anh lại đuổi theo tôi vào tận đây! Ai cho phép anh lẻn vào hả? Bộ phim của anh cần tiên nhưng tôi chẳng nợ gì anh cả. Tôi cũng không còn hứng thú diễn vai chính nữa rồi. Thế mà anh cứ bám riết lấy tôi, bộ tôi không đầu tư thì anh sống không nổi à?