Nhìn thấy Long Mộ Thần ra vẻ đứng đắn, Diệp Tiểu Tịch tức tới mức muốn đạp anh một cái.
- Tin anh có mà em bán nhà!
Long Mộ Thần mỉm cười nói:
- Hay là vậy đi. Nếu tối nay em lại ôm chặt lấy anh thì anh sẽ chụp lại cho em xem. Như vậy em mới chịu tin đúng không?
- Ừm!
Diệp Tiểu Tịch cũng bị Long Mộ Thần xoay vòng vòng, cô đồng ý không chút do dự. Vừa đồng ý xong, cô lập tức tình táo lại. Sao lúc nãy cô lại bị Long Mộ Thần gài hàng nữa rồi? Cô đồng ý để Long Mộ Thần chụp lại thì khác gì đồng ý tối nay ngủ ở đây luôn?
- Không được!
Diệp Tiểu Tịch cầm gối ném vào người anh.
- Anh không biết, em đã đồng ý rồi đấy.
Long Mộ Thần cười khẽ.
Diệp Tiểu Tịch bực bội nói:
- Em không…ưm!
Lúc Diệp Tiểu Tịch bị Long Mộ Thần hôn thêm lần nữa, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ. Sao Long Mộ Thần lại thích chơi chiêu này quá vậy, được rồi… đúng là chiêu này rất hiệu quả mà.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lóe lên. Thôi bỏ đi, tối nay cô cứ giả vờ ngủ, sau đó tóm lấy chứng cứ phạm tội của anh vậy.
- Anh hãy chờ đấy!
Cô nói với vẻ hùng hổ.
Long Mộ Thần mỉm cười, anh đoán ra được mấy chiêu trò cỏn con của cô nhưng cũng không để ý đến làm gì.
Diệp Tiểu Tịch thở hổn hển bước xuống giường rồi nhanh chóng chạy về phòng mình.
Lúc cô vừa bước vào WC thì Long Mộ Thần cũng vào theo. Cô vừa giơ tay ra, Long Mộ Thần đã cầm lấy bàn chải trước rồi quệt kem đánh răng hộ cô.
Nhìn bàn chải trong tay, trong lòng Diệp Tiểu Tịch vô cùng buồn bực. Cô vẫn còn đang dỗi anh đấy, nhưng tình huống hiện giờ của cô không thể thiếu sự giúp đỡ của anh được.
Long Mộ Thần không biết trong lòng Diệp Tiểu Tịch đang mâu thuẫn, anh rót một ly nước rồi đưa tới bên môi cô.
- Súc miệng nào.
Diệp Tiểu Tịch ngoan ngoãn hớp một ngụm nước.
Nhìn thấy cô vẫn đang ngây người ra, Long Mộ Thần nói rất thản nhiên:
- Hay là anh đánh răng cho em nhé?
- Khụ khụ.
Diệp Tiểu Tịch phun nước ra ngoài, cô còn bị sặc nước, ho khan một trận. Có phải Long Mộ Thần xem cô như người tàn tật rồi không?
Long Mộ Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Tiểu Tịch. Cô ngước mắt, trừng anh đầy ai oán.
- Tự em làm được!
Sau đó Diệp Tiểu Tịch sợ anh lại nói thêm, bèn vội súc miệng rửa mặt.
Rửa mặt xong, Long Mộ Thần lấy một bộ quần áo rộng thùng thình ra rồi nói một cách bình tĩnh:
- Tiểu Tịch cởi đồ ra…
- Anh ra ngoài ngay!!!
Diệp Tiểu Tịch không chịu được nữa, quát ầm lên.
Người này nhìn thì đứng đắn lắm, nhưng chỉ có sàm sỡ cô là nhanh thôi!
Sau khi đuổi Long Mộ Thần ra ngoài, Diệp Tiểu Tịch bắt đầu thay đồ. Kế đó… cô phát hiện hiện giờ mình không thể cài áo ngực lại được.
Cô nhất thời cảm thấy囧, không ngờ cô lại quên béng chuyện này. Lúc cởi thì dễ nhưng lúc mặc vào thì phiền lắm.
Bây giờ mà bảo Long Mộ Thần gọi má Trương vào đây giúp cô, chắc chắn anh sẽ kiếm cớ này nọ, thậm chí có thể cô sẽ bị anh cười cho một trận. Không được! Phải nghĩ cách khác thôi.
Diệp Tiểu Tịch vội lấy điện thoại ra, nhắn tin cho đám bạn ở ký túc xá.
- Cứu, làm sao để cài áo ngực bằng một tay.
- Cài trước rồi mặc vào?
Từ Văn Văn nhiệt tình giúp cô nghĩ cách, chẳng qua bất thình lình cô ấy hỏi:
- Nhưng mà Tiểu Tịch nè, cậu hỏi chuyện này làm gì thế?
- Phải đó, cứ nhờ nam thần cài cho cậu thì được rồi.
Lâm Hân nói.
- Sao mình có thể nhờ anh ấy được chứ!
Diệp Tiểu Tịch nóng nảy đáp lại.
- Sao không được chứ? Anh ấy không phải là bạn trai cậu à?
Hai người vừa ngỡ ngàng vừa cạn lời.
Diệp Tiểu Tịch ngẩn người tại chỗ, cô đần quá đi.
Phải ha! Bây giờ Long Mộ Thần là bạn trai cô mà, cho dù có mặc đồ cho cô cũng đâu có sao! Cô không chịu ngủ chung với anh chẳng qua sợ anh không nhịn được làm trái với ba điều quy ước thôi mà.
Nhưng hiện giờ cô đã làm gì thế này? Cô chẳng những không coi Long Mộ Thần là người yêu mà hình như còn dùng ba điều quy ước để xa lánh anh nữa chứ! Sao cô lại phạm cái sai lầm cấp thấp như thế nhỉ?
Long Mộ Thần đang đứng chờ ở ngoài cửa, chợt anh nhìn thấy cửa phòng Diệp Tiểu Tịch mở ra.
- Anh vào đi.
Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt nói.
Long Mộ Thần nhướng mày lộ vẻ ngạc nhiên, Diệp Tiểu Tịch để anh vào thật à? Cô vẫn chưa thay đồ ngủ nữa, lẽ nào cô đổi ý rồi sao?
Nhìn thấy Long Mộ Thần vẫn đứng đực mặt ra đấy, Diệp Tiểu Tịch đỏ hết cả mặt. Đoạn, cô kéo anh vào rồi tiện tay đóng cửa luôn.
- Em không thể tự thay đồ được, anh thay giúp em với… Nhưng mà em nói trước, chỉ thay đồ thôi đấy, không được làm gì khác đâu!
Diệp Tiểu Tịch nén xấu hổ, nói với vẻ nghiêm túc.
- Ừm.
Long Mộ Thần cười khẽ một tiếng.
- Nếu em đổi ý nữa, anh cũng vui lòng ra sức.
- Không có đâu!
Diệp Tiểu Tịch tức giận đáp.
Long Mộ Thần mỉm cười rồi không nói nữa.
Lúc này, Diệp Tiểu Tịch đưa lưng về phía anh. Anh giơ tay ra, váy ngủ của cô trượt xuống đất.
Trước mặt Long Mộ Thần là tấm lưng trơn bóng của Diệp Tiểu Tịch, ánh mắt anh tối lại, nhất thời anh cảm thấy toàn thân nóng rực. Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể cô, nhưng lần nào thành quách trong anh cũng sập ầm ầm.
Ba điều quy ước chết tiệt! Hô hấp Long Mộ Thần trở nên dồn dập, anh nhích lại gần Diệp Tiểu Tịch hơn.
Dường như bầu không khí cũng trở nên mập mờ hẳn đi, ngón tay đang muốn chạm vào vai cô thì chợt dừng lại.
Cả người Diệp Tiểu Tịch đang run nhẹ.
Cho dù Diệp Tiểu Tịch đang xúc động hay sợ hãi, anh cũng không thể làm gì cô vào lúc này được. Diệp Tiểu Tịch tin tưởng anh nên mới nhờ anh giúp đỡ, anh không thể phụ lòng tin của cô.
Long Mộ Thần hít sâu một hơi, kiềm chế cơn lửa nóng trong lòng, rồi lấy áo ngực trên giường mặc cho cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, lại rất cẩn thận, cố gắng không chạm vào Diệp Tiểu Tịch.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch có phần vui vẻ, Long Mộ Thần không thừa dịp này làm gì cô cả. Quả nhiên anh đáng để cô tin tưởng mà.
Cài áo ngực xong, Long Mộ Thần đang tính lấy đồ thì nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch quay đầu lại, nói với vẻ không hài lòng:
- Long Mộ Thần, áo ngực vẫn chưa xong mà!
- Hả?
Anh lộ vẻ ngạc nhiên.
- Phải mặc như vậy nè.
Diệp Tiểu Tịch lấy điện thoại ra, tìm cách mặc áo ngực đúng nhất đưa cho anh.
Long Mộ Thần vừa nhìn thấy thì mặt lập tức đen xì. Diệp Tiểu Tịch đang chơi anh đúng không?
Anh đã cố hết sức không chạm vào Diệp Tiểu Tịch, vì anh lo sẽ không khống chế được ham muốn của mình. Nhưng giờ thì sao hả? Nếu làm theo cách đó, không những phải chạm vào cô mà còn... Cô làm khó anh quá!
- Anh mau lên đi!
Diệp Tiểu Tịch đưa lưng về phía anh, cô nhịn cười nói:
- Long Mộ Thần à, em tin anh! Chắc chắn anh sẽ không phụ sự tin tưởng của em đâu!
Mặt Long Mộ Thần sầm xuống. Giờ thì anh có thể khẳng định, Diệp Tiểu Tịch cố ý!
Long Mộ Thần hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng mặc lại cho Diệp Tiểu Tịch. Thời gian bỗng dưng chậm lại, cô cảm giác được ngón tay của anh đang lướt nhẹ trên người cô, khiến trái tim bé nhỏ của cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng luôn!
Cuối cùng cũng mặc áo ngực xong, Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm như được đại xá. Cô thật không ngờ bản thân cũng bị dày vò theo!
Long Mộ Thần chợt cười một tiếng rồi xoay cô lại, hôn lên môi cô.