- Giao ước?
Diệp Tiểu Tịch nhìn bà với vẻ tò mò.
- Ừ.
Diệp Hải Phong nhìn sang Long Mộ Thần:
- Cậu phải đồng ý tuân thủ hoàn toàn thì chúng tôi mới đồng ý cho cậu và Tiểu Tịch quen nhau.
- Mời bác trai bác gái nói ạ.
Long Mộ Thần vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Nhà họ Diệp chấp nhận nhượng bộ thế này thì ắt hẳn giao ước tiếp theo đây cũng là để bảo vệ Diệp Tiểu Tịch, đương nhiên là anh sẽ không từ chối rồi.
Diệp Hải Phong trầm giọng:
- Đầu tiên, chúng tôi hy vọng sau này Tiểu Tịch không bị cuốn vào bất kỳ scandal để người khác chỉ trích. Tôi nghĩ cậu làm việc này rất dễ mà đúng không?
- Cháu đảm bảo.
Long Mộ Thần đáp ứng trịnh trọng.
- Thứ hai, nếu hai đứa muốn đính hôn hay kết hôn thì hãy đợi đến lúc Tiểu Tịch tốt nghiệp rồi tính. Còn nữa, hai đứa phải đảm bảo ra không xuất hiện tình trạng ăn cơm trước kẻng.
Điều này đâm thẳng vào nỗi đau thầm kín trong lòng Long Mộ Thần.
Anh và Diệp Tiểu Tịch còn chưa tiến hành đến bước cuối cùng, giờ đây bố vợ tương lai đã cướp luôn phúc lợi của anh. Nhưng vì tương lai của anh và Diệp Tiểu Tịch, anh không tình nguyện cỡ nào thì cũng phải đồng ý.
- Cháu đồng ý.
Long Mộ Thần khẳng định chắc nịch.
- Thứ ba, nếu sau này hai đứa chia tay nhau, cậu phải đồng ý và không được quấn lấy con bé nữa!
Ánh mắt Diệp Hải Phong càng thêm sắc bén, ông nhìn chằm chằm vào Long Mộ Thần.
Ông thừa nhận giao ước này tương đối quá mức đối với Long Mộ Thần. Nhưng vì Diệp Tiểu Tịch là con gái ông, đương nhiên là ông phải dùng mọi cách để bảo vệ cô.
Đôi mắt Long Mộ Thần trở nên thâm trầm hơn vài phần, giao ước của người nhà họ Diệp không hề thừa cơ lợi dụng đòi hỏi tiền bạc mà lại tìm cách giảm khả năng Diệp Tiểu Tịch bị tổn thương xuống mức thấp nhất.
Giờ anh chỉ có thể nghĩ hết cách đối xử tốt với Diệp Tiểu Tịch, nhược bằng anh khiến cô chìm trong đau khổ thì mối tình này cũng đã đến điểm cuối rồi.
- Cháu sẽ tuân thủ.
Long Mộ Thần khẳng định nghiêm túc.
Thần sắc Diệp Hải Phong hơi ngưng lại, giọng điệu dịu hơn vài phần:
- Chúng tôi tin tưởng lời hứa của cháu. Thôi, chúng ta ăn cơm đi.
- Mẹ…
Đôi mắt Diệp Tiểu Tịch ửng đỏ vì cảm động.
- Con đừng tưởng rằng giao ước này chỉ dành cho Long Mộ Thần, con cũng cần phải tuân thủ đó.
Hà Nhu ra lệnh:
- Nhất là điều thứ hai, con không được chủ động câu kéo!
Tất cả cảm động của Diệp Tiểu Tịch đều trở thành lúng túng, cô chủ động bao giờ? Rốt cuộc là bố mẹ cô đã hiểu lầm cô đến mức nào rồi…
Bữa trưa diễn ra vui vẻ thuận lợi. Sau khi xong xuôi, Diệp Tịch Tịch níu tay Hà Nhu đầy thân mật:
- Mẹ, sáng nay hai mẹ con mình không đi dạo chẳng được bao nhiêu, chiều nay mình đi dạo tiếp nhé?
- Không được, con nghĩ mọi người rảnh như con ấy à?
Tuy giọng điệu của Hà Nhu rất cứng rắn nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ dịu dàng:
- Mọi người mua vé xe đi ngay chiều nay rồi, giờ cũng là lúc phải ra nhà ga.
Diệp Tiểu Tịch kinh hãi không thôi:
- Nhanh vậy ạ? Sao không nói cho con biết?
- Hôm qua bố mẹ đã bảo con hôm nay chúng ta về rồi còn gì?
Hà Nhu liếc cô. Nếu không phải vì Diệp Tiểu Tịch chạy mất dép thì chắc chắn rằng cô cũng sẽ bị bọn họ đưa về luôn rồi.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy không nỡ, cô nhìn gia đình mình:
- Nhưng cũng không cần gấp vậy chứ, ít nhất cũng phải ở lại chơi hai ngày…
- Thôi, Tiểu Tịch con còn phải đến trường, bố mẹ phải đi làm nữa.
Giọng điệu Diệp Hải Phong tràn ngập yêu thương:
- Bố mẹ ở lại đây cũng khá lâu rồi, kỳ nghỉ phép của bố và mẹ cũng đã hết, giờ phải quay về thôi.
Diệp Tiểu Tịch định nói tiếp thì Hà Nhu đã xoa đầu cô, bà lo lắng dặn dò:
- Tiểu Tịch, con luôn khiến mẹ cảm thấy lo lắng, lần này cũng vậy. Con nhớ kỹ, trước khi tốt nghiệp, con không được làm chuyện gì khác người đó…
Diệp Tiểu Tịch vừa buồn cười lại đành chịu, người nhà họ Diệp kiên quyết phải đi thì cô chỉ có thể đồng ý thôi. Bọn họ cũng không phản đối Long Mộ Thần đưa mọi người ra ga tàu.
Đưa người nhà họ Diệp đến ga, Diệp Hải Phong và Hà Nhu lôi Diệp Tiểu Tịch sang một bên, liên tục dặn dò cô.
Long Mộ Thần nhìn họ từ phía xa, đáy mắt ngập tràn dịu dàng.
- Chăm sóc Tiểu Tịch cho tốt đó.
Diệp Nhược Cẩn đi đến cạnh anh rồi hạ giọng đe dọa:
- Nếu anh khiến cho con bé phải khổ dù chỉ một chút, tôi sẽ dẫn con bé đi ngay.
Long Mộ Thần nhướn mày, khóe mắt liếc sang người đứng cạnh nói:
- Chỉ sợ là phải khiến cậu thất vọng rồi.
Diệp Nhược Cẩn thu hồi ánh nhìn, thần sắc trở nên bí ẩn khó dò.
Diệp Tiểu Tịch đi về phía Diệp Nhược Cẩn, cô giang tay ôm ghì lấy anh rồi nói:
- Anh, cảm ơn anh.
Sở dĩ bố mẹ cô thay đổi thái độ trong phút chốc hẳn là vì Diệp Nhược Cẩn đã giúp cô rồi.
Diệp Nhược Cần vỗ vỗ lưng cô đầy cưng chiều.
- Anh, ánh mắt của anh nhìn em có hơi lạ.
Diệp Tiểu Tịch hạ giọng hỏi:
- Vừa rồi anh đã nói gì với Long Mộ Thần vậy?
- Không lạ sao được?
Diệp Nhược Cẩn thở dài thườn thượt:
- Bắp cải trắng ngon lành mà anh trồng suốt hai mươi năm giờ đã bị một con heo cắp đi mất rồi…
- Anh nói cái gì đó?
Diệp Tiểu Tịch vừa tức vừa buồn cười đẩy anh ra:
- Đừng lảng sang chuyện khác!
- Anh cảnh cáo cậu ta không được bắt nạt em.
Anh xoa đầu cô với vẻ không nỡ.
- Anh ấy không đâu.
Diệp Tiểu Tịch cười khẳng định.
Diệp Nhược Cẩn không nhịn được phải ôm cô lần nữa:
- Tiểu Tịch, chăm sóc mình thật tốt nhé.
Đoàn tàu vừa đến, người nhà họ Diệp ngồi xe rời đi. Diệp Tiểu Tịch đưa bọn họ đi trong sự buồn bã.
Long Mộ Thần đưa cô vào xe rồi cất giọng an ủi dịu dàng:
- Tiểu Tịch, nếu em muốn gặp mọi người thì chúng ta có thể quay về thành phố S bất cứ lúc nào mà.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Đi thôi, chúng ta về nhà.
Long Mộ Thần nói.
- Long Mộ Thần, anh đưa em về trường đi.
Diệp Tiểu Tịch chợt nói.
- Tiểu Tịch?
Anh kinh ngạc.
- Em đã đồng ý với bố mẹ em rồi nên em muốn ở lại trường.
Cô cất giọng nghiêm túc.
Long Mộ Thần nhíu mày:
- Tiểu Tịch, cho dù em có ở nhà họ Long thì anh cũng đâu làm gì em đâu…
- Không được.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu như tróng bỏi:
- Em ở nhà họ Long vì em không có chỗ ở trong kỳ nghỉ thôi. Giờ đi học rồi, đương nhiên phải quay về trường.
Hơn nữa… còn một nguyên nhân quan trọng hơn. Ở cùng với Long Mộ Thần, cô dễ dàng bị lầm lạc trong sắc đẹp. Cô không thể nói ra nguyên nhân này, tuy rằng cô sẽ không chủ động như lời bố mẹ nói nhưng cô sẽ chẳng thể giữ nổi tỉnh táo khi ở chung với Long Mộ Thần.
- … Được.
Thấy cô đã quyết, Long Mộ Thần đành phải đồng ý:
- Nhưng em phải tiếp tục làm thư ký cho anh đó.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Sau khi Long Mộ Thần đưa Diệp Tiểu Tịch về trường, cô ra sức nỗ lực học tập nhiều hơn nữa, thậm chí khoảng thời gian hẹn hò với Long Mộ Thần cũng ít đi nhiều, điều này làm Lâm Hân và Từ Văn Văn ngờ rằng tình cảm giữa hai người đã xảy ra vấn đề gì rồi.
Chủ nhật, Diệp Tiểu Tịch định bụng đến thư viện, song vừa bước ra khỏi ký túc xá thì cô đã thấy Long Mộ Thần đang chờ cô.
- Tiểu Tịch, anh dẫn em đến một nơi.
Anh nói.
- Đi đâu?
Diệp Tiểu Tịch hỏi trong sự mờ mịt.
- Khu mộ công cộng trên sườn núi.
Đôi mắt Long Mộ Thần trở nên ủ dột:
- Hôm nay là ngày giỗ của bố.