Diệp Tiểu Tịch rũ mi.
- Anh hỏi câu này rồi còn gì.
Từ phía xa, có một chiếc xe đi theo họ không nhanh không chậm.
Hàn Tư Viễn vốn định đưa Long Mộ Thần về, nhưng không ngờ lại đúng lúc gặp phải Diệp Tiểu Tịch. Anh bèn thấp thỏm nhìn lén Long Mộ Thần.
Ngài ấy đã chia tay với Diệp Tiểu Tịch rồi sao? Đến giờ này Hàn Tư Viễn vẫn không thể nào tin được.
Tuy rằng Diệp Tiểu Tịch còn nhỏ, tính cách đơn thuần, nói chia tay thì anh cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhưng dựa theo những gì mà anh biết thì Long Mộ Thần tuyệt đối không phải là người chịu bỏ cuộc dễ dàng.
Cho dù Long Mộ Thần thật sự đồng ý thì cũng không bỏ cuộc như vậy đâu. Nhưng Long Mộ Thần đã dùng hết lạt mềm buộc chặt, khổ nhục kế rồi, lần này Diệp Tiểu Tịch lại rất kiên quyết, hoàn toàn không có ý định muốn hàn gắn với ngài ấy nữa.
Đột nhiên, Long Mộ Thần cau mày.
- Tư Viễn.
- Hả?
Hàn Tư Viễn tỉnh táo lại.
- Nhìn đằng trước!
Anh trầm giọng nói.
Hàn Tư Viễn vội nhìn theo ánh mắt Long Mộ Thần, thấy một đám côn đồ đang cầm gậy gỗ gậy sắt, hùng hổ đi về phía Diệp Tiểu Tịch và Diệp Nhược Cẩn.
Tuy rằng chúng còn cách Diệp Tiểu Tịch một đoạn, nhưng rõ ràng là nhắm về phía họ.
Diệp Tiểu Tịch bỗng ném lon bia về phía bọn chúng rồi kéo Diệp Nhược Cẩn chạy đi!
Lon bia vừa vặn nện trúng một tên côn đồ đi đầu, bia vẩy ra đầy người gã khiến gã thẹn quá thành giận mắng:
- Đuổi theo cho tao!
Một đám đuổi theo sau Diệp Tiểu Tịch và Diệp Nhược Cẩn, vừa kêu vừa mắng.
- Chuyện gì vậy?!
Diệp Nhược Cẩn vừa chạy vừa hỏi:
- Chẳng lẽ vừa rồi em đánh thằng khốn kia, hắn gọi người tới báo thù à?
- Không tới mức đó chứ.
Diệp Tiểu Tịch cũng không hiểu ra sao.
- Thoạt nhìn thằng khốn kia không giống dân giang hồ, không thể nào tìm được nhiều người như vậy.
- Thế em đã đắc tội ai à?
Anh hỏi.
- Sao em biết được! Đừng hỏi nữa được không? Chạy trốn quan trọng hơn.
Diệp Tiểu Tịch vừa tức vừa vội. Lúc nào rồi mà Diệp Nhược Cẩn còn có tâm trạng hỏi mấy câu cô không đáp được thế hả?
Đối phương có nhiều người quá, hai người họ cân không nổi!
Hai người luống cuống không nhìn đường, quẹo vào một ngõ nhỏ. Nhưng trong ngõ lại có một đám người xông ra chặn trước mặt họ.
Trước vây sau đuổi, họ không còn đường để trốn nữa.
- Diệp Tiểu Tịch, đừng nói là Long Mộ Thần bị em vứt bỏ rồi thẹn quá thành giận nên mới làm lớn thế này đấy nhé!
Diệp Nhược Cẩn nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ.
- Anh đang nói hưu nói vượn gì đó?
Diệp Tiểu Tịch nổi giận.
- Ai cũng có thể, trừ Long Mộ Thần ra! Anh ấy sẽ không làm chuyện này!
Thấy những người này đã bao vây quanh họ, Diệp Nhược Cẩn vội che trước mặt Diệp Tiểu Tịch.
- Các vị, có phải là chúng ta đã có hiểu lầm gì hay không vậy?
Diệp Nhược Cẩn cười ngại ngùng hỏi.
- Hiểu lầm gì mà hiểu lầm?!
Gã dẫn đầu nổi giận đùng đùng.
- Thằng nhóc nhà mày đã có ghệ rồi mà còn dám dụ dỗ bồ nhí của cậu chủ bọn tao à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn Diệp Nhược Cẩn với vẻ khiếp sợ.
- Đờ mờ! Ầm ĩ cả buổi hóa ra chả liên quan gì tới em! Mà là chính anh gây chuyện!
- Sao có thể chứ?
Diệp Nhược Cẩn tức giận nói nhỏ:
- Ai biết cậu chủ của bọn nó là đứa nào, bồ nhí của thằng đó lại là con nào? Hôm nay em vẫn đi chung với anh mà, có thấy anh dụ dỗ ai không? Nói không chừng cậu chủ của tụi nó là Long Mộ Thần thì sao?
- Em đã bảo nhất định không phải anh ấy rồi mà!
Diệp Tiểu Tịch bực cả mình.
- Tụi bay nói chuyện đủ chưa?
Thấy Diệp Nhược Cẩn và Diệp Tiểu Tịch nói thầm trước mặt chúng, gã dẫn đầu không khỏi tức giận hơn. Chúng có nhiều người như thế mà lại bị ngó lơ! Quá đáng!
- Các vị, có thể nói cho tôi biết cậu chủ của mấy người là ai không?
Diệp Nhược Cẩn nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Ít ra cũng phải cho tôi chết được rõ ràng chứ.
- Hừ! Loại hèn nhát như mày mà cũng xứng biết tên của cậu Kim bọn tao á?
Gã côn đồ dẫn đầu hả hê nói.
- Diệp Nhược Cẩn! Anh còn gì để nói nữa?
Diệp Tiểu Tịch tức giận.
- Anh hoàn toàn không biết cậu Kim nào cả!
Diệp Nhược Cẩn nổi khùng:
- Diệp Tiểu Tịch, chẳng nhẽ em còn không biết anh là người thế nào hay sao?
Diệp Tiểu Tịch quay phắt đi, ra chiều không tin. Hình như cô… hơi chếnh choáng rồi. Đùa nhau à? Say đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này ấy hả?
- Ê, mấy người nhận nhầm người rồi. Tôi hoàn toàn không biết cậu Kim cậu Ngân gì ở đây cả!
Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ.
- Oắt con! Mày tưởng giả ngu là được à? Đại ca bọn này đã nói hôm nay nhất định phải tháo một cánh tay mày xuống, xem sau này mày còn dụ dỗ gái gú kiểu gì nữa!
Bỗng nhiên, tên côn đồ kia nhìn Diệp Tiểu Tịch, ánh mắt lóe ra chút kinh diễm.
- Nhưng mà ấy…
- Nhưng cái gì?
Diệp Nhược Cẩn hỏi. Đối phương có nhiều người lắm, anh còn dẫn theo Diệp Tiểu Tịch, nếu có thể giải quyết một cách hòa bình thì càng tốt.
Ánh mắt dâm tà của tên côn đồ dẫn đầu mon men trên người Diệp Tiểu Tịch.
- Ghệ mày xinh đấy. Cậu Kim bọn tao thích típ này. Nếu mày chịu đưa nó cho cậu Kim bọn tao thì đừng nói là tha cho mày, sau này mày muốn đi theo cậu Kim ăn sung mặc sướng cũng OK hết!
Nghe tiếng cười hèn hạ của bọn người kia, sắc mặt Diệp Nhược Cẩn cực kỳ khó coi. Anh lia mắt nhìn những người này, vừa tìm cửa đột phá, vừa kéo dài thời gian nói:
- Còn có cách khác không?
- Cách khác á?
Gã côn đồ cầm đầu nhìn anh đầy khinh miệt:
- Nếu mày chịu quỳ xuống lạy ông nội mày đây thì không chừng ông nội mày sẽ suy nghĩ một chút…
Nghe vậy, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy cơn giận bốc phừng phừng lên đầu, tất cả sự tủi thân và đau khổ trong mấy ngày nay đều phun trào như núi lửa vậy!
Cô bỗng cướp lấy một cây gậy sắt trong tay gã côn đồ gần đó, rồi phang thẳng vào đầu gã cầm đầu kia.
- Quỳ cái tiên sư mày!
Sắc mặt Diệp Nhược Cẩn không khỏi trắng bệch. Người khác không biết, nhưng anh thì biết rõ, Diệp Tiểu Tịch đã say túy lúy rồi!
Bây giờ anh còn có thể nói gì nữa đây? Đành phải cướp một cây gậy gỗ trong tay người khác rồi lao vào đánh nhau với đám người này vậy.
Bọn người này hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Tiểu Tịch lại dám cướp đồ của chúng, hơn nữa còn dám ra tay trước! Thoạt nhìn Diệp Nhược Cẩn cũng không giống là dễ bắt nạt. Nhất thời, chúng bắt đầu tan tác.
Gã cầm đầu bị đánh bất ngờ, vội lùi về sau ngay tức khắc, nhưng gậy sắt vẫn đập vào cánh tay gã khiến gã đau tới mức tru tréo, gã tức giận mắng:
- Dám đánh tao à! Tao là người của cậu Kim đấy nhé!
Diệp Tiểu Tịch tiếp tục đuổi đánh gã.
- Xí! Người yêu tao là Long Mộ Thần kìa, mày có thấy tao khoe khoang gì hả?!
Động tác của Diệp Nhược Cẩn bỗng khựng lại. Diệp Tiểu Tịch say không nhẹ rồi, nhưng những gì mà cô nói lúc này lại đều là lời thật lòng của cô.
Anh vội tỉnh táo lại, gọi Diệp Tiểu Tịch:
- Tiểu Tịch, đừng ham đánh nữa, chúng ta nghĩ cách rời đi là được rồi!
Bước chân Diệp Tiểu Tịch chậm lại, gã cầm đầu kia rốt cuộc chạy trốn đến sau lưng mấy tên côn đồ.
Gã giễu võ dương oai:
- Đánh bọn nó cho tao! Đánh chết cụ tụi nó đi! Đừng cho tụi nó chạy… Chờ chút! Cố gắng giữ lại mặt con bé kia, lát nữa ông đây phải đích thân ‘dạy dỗ’ cho nó một bài học, xem nó còn dám kiêu ngạo hay không!
Dù sao thì mấy tên côn đồ này cũng rất đông, chúng nhanh chóng bao vây quanh họ.
Bỗng nhiên, một tên côn đồ rón rén đi đến sau lưng Diệp Tiểu Tịch, nâng gậy gỗ lên cao muốn nện vào lưng cô!
- Tiểu Tịch cẩn thận!
Diệp Nhược Cẩn hét lên kinh hãi.