Long Mộ Thần ngây người, buông Diệp Tiểu Tịch ra.
- Huhu…
Diệp Tiểu Tịch òa khóc, nước mắt lăn dài trên má.
Long Mộ Thần thấy tim mình thắt lại.
Lúc nghe thấy tiếng khóc của cô trong điện thoại, anh đã đau lòng muốn chết rồi. Nay cô khóc ở trước mặt anh, lực sát thương còn lớn hơn mấy lần.
- Tiểu Tịch đừng khóc, anh sai rồi. Anh làm em sợ à?
Long Mộ Thần vỗ nhẹ lên lưng cô, dịu dàng dỗ dành.
- Long Mộ Thần, tại sao anh cứ tra tấn em vậy…
Cô càng khóc càng thương tâm.
- Tại sao anh lại không yêu quý bản thân mình… Hu hu… Anh làm thế sẽ khiến em cảm thấy… Em là đồ xấu xa…
Anh không yêu quý bản thân mình khiến cô rất đau lòng. Cô sẽ cho rằng hết thảy đều là lỗi của mình.
Thân thể Long Mộ Thần hơi cứng lại.
- Vậy em muốn anh phải làm sao đây?
Anh nhếch mép cười cay đắng, đã đoán được lý do cô xuất hiện ở đây rồi.
- Đừng uống rượu, dùng bữa đúng giờ, ngủ đúng giấc sao?
- Ừ…
Diệp Tiểu Tịch ngừng khóc, tủi thân gật đầu.
Nụ cười của Long Mộ Thần càng thêm chua chát đắng cay. Anh ôm lấy Diệp Tiểu Tịch rồi tựa đầu vào hõm vai cô.
- Diệp Tiểu Tịch, em tàn nhẫn quá. Em thậm chí không cho anh cơ hội để xả hết nỗi lòng luôn sao?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
Họ chia tay, cô đau khổ, Long Mộ Thần cũng sẽ đau khổ.
Nhưng tại sao cho dù cô có yêu cầu thế nào thì Long Mộ Thần đều có thể thỏa mãn cô vô điều kiện như vậy?
Cho dù chính bản thân anh phải chịu thiệt thì anh cũng không nỡ khiến cô phải thiệt thòi chút nào.
Diệp Tiểu Tịch lại khóc. Trong lòng cô càng áy náy hơn. Cô muốn hỏi anh vì sao, nhưng lại không dám hỏi.
Cô không thể mềm lòng được, không thể mang nguy hiểm đến cho nhà họ Diệp được.
- Rồi, đừng khóc, anh hứa với em.
Long Mộ Thần dịu dàng lau nước mắt cho cô.
- Sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Vậy thì em sẽ không cảm thấy mình là người xấu.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh kinh ngạc. Không phải là cô không muốn nhìn thấy anh. Thật sự không phải mà!
Chẳng lẽ sau này cô không thể gặp lại Long Mộ Thần nữa hay sao? Nghĩ vậy, trái tim của Diệp Tiểu Tịch bỗng nhói đau.
Long Mộ Thần kéo cô đứng dậy, đưa cô đến cửa.
- Về đi.
Diệp Tiểu Tịch đi ra ngoài nhưng hồn phách như đã lạc đâu đâu. Cô bỗng nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Cứ thế chia tay với Long Mộ Thần, khiến cả hai người đều đau khổ, thật sự là chính xác sao?
Trong đầu Diệp Tiểu Tịch đầy ắp dáng vẻ đau khổ chán chường của Long Mộ Thần, và đáy lòng đau đến nghẹt thở.
Cô lại vào toilet một chuyến, rửa sạch nước mắt trên mặt. Lúc quay lại thì thấy Ninh Tuệ Đồng đang đứng trên hành lang với Diệp Nhược Cẩn.
Diệp Tiểu Tịch rất thức thời trốn ở sau một gốc cây, không tới quấy rầy họ.
- Nhược Cẩn, chẳng lẽ anh còn chưa biết rõ tình cảm của em hay sao? Em chờ anh đã bốn năm rồi…
Đôi mắt Ninh Tuệ Đồng ầng ậng nước.
Cô ta vươn tay muốn chạm vào người Diệp Nhược Cẩn.
Diệp Nhược Cẩn nhanh chóng túm lấy tay cô ta.
- Xin lỗi Tuệ Đồng. Chúng ta vẫn làm bạn thì tốt hơn.
- Nhưng anh không có bạn gái mà, tại sao lại không thử với em một lần?
Ninh Tuệ Đồng không cam lòng nói.
- Không cần thử. Tôi thích mẫu người nội hướng một chút.
Diệp Nhược Cẩn nói với vẻ không kiên nhẫn.
Ninh Tuệ Đồng đổi sắc mặt xoành xoạch, sau đó cô ta chạy biến.
Diệp Tiểu Tịch đi ra, Diệp Nhược Cẩn nhìn cô, vẻ mặt phức tạp.
- Em thấy hết rồi à?
- Vâng.
- Có cảm nghĩ gì không?
- Cô ta không phải là mẫu người mà bố mẹ thích.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên.
Diệp Nhược Cẩn thoáng thất vọng.
- Chỉ có thế thôi à?
- Nếu anh thích thì em vẫn mong người yêu nhau sẽ thành đôi thành cặp.
Vẻ mặt Diệp Tiểu Tịch hơi buồn bã.
Cô lại nhớ tới Long Mộ Thần rồi. Diệp Nhược Cẩn bỗng cảm thấy thật vô vị. Anh nói với vẻ không kiên nhẫn.
- Về thôi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Cô vốn cho rằng đi ra lượn một vòng sẽ khiến tâm trạng của mình tốt hơn chút. Nhưng ngược lại gặp Long Mộ Thần khiến tim cô như bị dao cắt, còn không bằng về nhà.
Hai người đi ra quán bar, bỗng nghe thấy có tiếng ồn ào, còn có tiếng phụ nữ khóc.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày nhìn sang, thấy một gã đàn ông đang đánh đập một người phụ nữ khóc sướt mướt ngay giữa đường.
- Cường Tử, thôi đi! Dù sao thì cô ta vẫn là ghệ của mày mà.
Người bên cạnh gã đàn ông đó khuyên nhủ.
Gã tên là Cường Tử kia giật ví tiền trong lòng người phụ nữ, sau đó lại nhổ một bãi nước bọt lên người cô rồi nói bằng giọng hả hê:
- Sợ thá gì? Con ả này chỉ là một con chó tao nuôi mà thôi! Lúc tao thích thì đùa nó cho vui, lúc buồn buồn đánh mắng đuổi nó đi, nó cũng sẽ đứng một chỗ ngoan ngoãn chờ tao! Bất kể tao có yêu cầu gì đi nữa thì nó đều đồng ý… Á!
“Bốp” một phát, nắm đấm của Diệp Tiểu Tịch nện thẳng vào mặt gã Cường Tử kia!
- Mày dám đánh tao?!
Cường Tử che mặt, tức giận mắng:
- Con điếm…
Gã còn chưa dứt lời thì Diệp Tiểu Tịch đã đấm tiếp vào mặt gã!
Người bên cạnh Cường Tử nổi giận quát:
- Mày làm gì đấy?
Nhưng họ còn chưa tiến lên thì đã bị Diệp Nhược Cẩn ngăn cản.
Không bao lâu sau, Cường Tử bị đánh tới mức gào khóc thảm thiết.
- Em sai rồi chị đại! Xin chị đừng đánh nữa!
- Đủ rồi, Tiểu Tịch.
Diệp Nhược Cẩn dạy dỗ mấy người kia xong rồi giữ chặt cô lại.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch xanh mét. Cô lại đá Cường Tử thêm một phát nữa.
- Khốn nạn!
- Đi thôi.
Diệp Nhược Cẩn kéo Diệp Tiểu Tịch rời đi.
Hai người đi men theo đường cái. Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ dạy bảo cô:
- Em thật là, trong tình huống đó mà còn xông lên làm gì? Trên đời này nhiều thằng khốn lắm, em tẩn được hết hay sao? Lỡ như chịu thiệt thì sao đây? Sau này nếu như thật sự muốn nhúng tay vào thì cứ gọi cảnh sát là được, đừng hấp tấp… Tiểu Tịch, anh chỉ nói em mấy câu thôi mà, em khóc gì đấy?
Diệp Nhược Cẩn luống cuống ngay lập tức, vội lấy khăn tay ra đưa cho cô.
- Em đừng khóc! Rốt cuộc là sao vậy?
Diệp Tiểu Tịch vo khăn tay lại, lau mắt mấy phát, lắc đầu không chịu nói.
Lý do khiến cô phẫn nộ, hơn nữa còn xúc động đánh người là vì lời nói của gã đàn ông kia quá chói tai.
Cô đối xử với Long Mộ Thần không phải cũng giống thế sao?
Lúc thích thì thân thiết với anh, lúc không cần thì bỏ mặc anh. Nhưng bất kể cô có đòi hỏi quá đáng tới mức nào thì anh cũng luôn luôn thỏa mãn cô. Dù có bị cô vứt bỏ, anh cũng vẫn đứng tại chỗ chờ cô.
Đau đớn quá, thật sự là đau đớn quá. Cô bỗng cảm thấy mình khốn nạn vô cùng. Sao cô có thể đối xử với Long Mộ Thần như vậy được chứ?
Diệp Tiểu Tịch bỗng đến gần một cửa hàng ven đường, nhanh chóng xách hai lon bia ra, ném một lon cho Diệp Nhược Cẩn.
- Anh hai, có phải là uống cái này rồi thì sẽ quên hết muộn phiền không?
Cô hỏi.
- Người bình thường thì khó, nhưng em thì chắc được đấy.
Diệp Nhược Cẩn đáp. Diệp Tiểu Tịch dễ say vô cùng, chừng này là đủ để cô say rồi.
Diệp Tiểu Tịch mở nắp lon, tu ực ực.
- Em uống từ từ thôi.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày, vươn tay ra muốn đoạt lấy.
- Chẳng phải anh muốn em rượu vào lời ra à?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh, cười như không cười.
Nét mặt Diệp Nhược Cẩn khựng lại.
Diệp Tiểu Tịch lại nốc một ngụm lớn, giọng nói run rẩy.
- Anh hai, em buồn quá. Ngoài việc uống say, em không biết phải làm sao đây nữa!
Diệp Nhược Cẩn đau lòng hết sức, chỉ biết thở dài:
- Nếu đã khó chịu như vậy thì tại sao còn chia tay với Long Mộ Thần?