- Anh ấy đâu có dây dưa em đâu.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
- Vậy à?
Diệp Nhược Cẩn cười lạnh.
- Anh ta không ở bên cạnh em, nhưng nằm trong tâm trí em kìa!
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch trắng bệch.
- Tiểu Tịch, anh là anh trai của em, em có thể nói với anh bất cứ chuyện gì.
Diệp Nhược Cẩn nhìn cô nghiêm túc.
Diệp Tiểu Tịch buồn bã rũ mắt. Cô không muốn nói với bất cứ ai về chuyện giữa cô và Long Mộ Thần cả.
Cho dù có nói cho Diệp Nhược Cẩn thì cũng thể thay đổi được điều gì, ngược lại sẽ khiến anh áy náy. Cho nên hoàn toàn không cần thiết.
- Anh không muốn đi dạo thì mình về thôi.
Diệp Tiểu Tịch nói.
Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ. Diệp Tiểu Tịch mà cố chấp thì đúng là anh chẳng có cách nào. Anh đành phải dẫn cô về. Tuy rằng anh nghĩ dù ở đâu thì cô vẫn cứ nhớ nhung Long Mộ Thần thôi.
Nhà họ Diệp lại ở thủ đô mấy ngày. Trong mấy ngày này, họ vẫn không thể thu hoạch được gì.
Còn Diệp Tiểu Tịch thì chỉ ru rú trong biệt thự, không đi đâu cả. Diệp Nhược Cẩn nghĩ đủ mọi cách để chọc cười cô, nhưng cô vẫn luôn cười gượng.
Vì thế, Diệp Hải Phong và Hà Nhu gọi Diệp Nhược Cẩn lại mắng cho một trận.
Diệp Nhược Cẩn rất tủi thân. Anh đã nghĩ cách dò hỏi Diệp Tiểu Tịch rồi, nhưng cô không nói lời nào thì anh có thể làm gì được đây?
- Bố mẹ, con thấy vẫn nên dẫn Tiểu Tịch về thành phố S thôi.
Diệp Nhược Cẩn đề nghị.
- Thủ đô là nơi khiến con bé đau lòng, thành phố S mới là nhà của em ấy. Chỉ cần về nhà thì bất kể vết thương như thế nào cũng có thể lành lặn thôi.
- Chờ thêm mấy ngày nữa đi.
Diệp Hải Phong không khỏi khó xử.
Họ và Tạ Kiến Bình đang điều tra bố mẹ của Diệp Tiểu Tịch, vốn đã có manh mối rồi, nhưng mấy ngày nay manh mối đều bị cắt đứt hết.
Thật ra mấy năm nay hai người vẫn luôn nhờ vả người quen tìm giúp bố mẹ ruột của Diệp Tiểu Tịch. Sắp có manh mối rồi, sao họ có thể cam lòng bỏ cuộc được chứ?
- Bố mẹ đang tìm bố mẹ ruột của Tiểu Tịch à?
Diệp Nhược Cẩn hỏi thẳng.
- Lần này có thể tìm được sao?
Diệp Hải Phong và Hà Nhu nhìn anh kinh hãi.
Họ hoàn toàn không nói cho Diệp Nhược Cẩn biết chuyện này, tại sao anh lại biết được?
- Bố. Lúc bố ôm Tiểu Tịch về thì con đã bốn tuổi rồi.
Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ nói.
- Ở tuổi đó, con đã nhớ chuyện rồi.
- Không được nói cho Tiểu Tịch biết chuyện này đâu đấy. Rõ chưa?
Diệp Hải Phong nói nghiêm khắc.
- Yên tâm đi, con biết rõ mà.
Sắc mặt Diệp Nhược Cẩn bỗng trầm xuống, thoáng lo lắng hỏi.
- Bố mẹ nói xem, có khi nào là Tiểu Tịch đã biết được gì đó, cho nên tự ti vì thân phận của mình, sau đó mới chủ động chia tay với Long Mộ Thần không?
Diệp Tiểu Tịch biết thân thế của mình rồi?
Vừa nghĩ tới giả thiết này, Diệp Hải Phong và Hà Nhu không khỏi hoảng hốt.
- Không, không thể nào, bố mẹ đã che giấu kỹ như vậy rồi mà…
Sắc mặt Hà Nhu trắng bệch.
- Khó mà nói được. Xưa nay Tiểu Tịch vẫn là một đứa bé nhạy cảm, nếu con bé chịu suy nghĩ, nhất định sẽ phát hiện dấu vết nào đó.
Diệp Hải Phong hơi bất an.
- Nhược Cẩn.
Hà Nhu nói nghiêm túc.
- Con tìm cơ hội hỏi thử Tiểu Tịch xem sao. Nếu thật là vì lý do này thì chúng ta nhất định phải cởi bỏ khúc mắc cho nó.
- Được rồi…
Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ. Tại sao chuyện gì cũng bảo anh làm vậy?
Diệp Tiểu Tịch đang ôn tập trong phòng. Nhưng hiệu suất lại rất thấp.
Bỗng dưng cô lại nhớ tới lúc mình còn ở nhà họ Long, Long Mộ Thần luôn nhường thư phòng cho cô học tập, còn anh thì phụ đạo cho cô. Anh phụ đạo cũng giống như con người anh vậy, luôn khiến cô cảm thấy như tắm gió xuân, cực kỳ thoải mái.
Diệp Tiểu Tịch khẽ nhếch môi cười, ngay sau đó, nụ cười của cô khựng lại trên khóe môi.
Cô không thể cứ như thế mãi được! Cô nhất định phải quên Long Mộ Thần!
Diệp Tiểu Tịch dùng sức vỗ bàn. Bỗng dưng, một tiếng gõ cửa nhỏ vang lên.
Cô mở cửa, ngạc nhiên nhìn thấy Diệp Nhược Cẩn đứng ngoài.
- Làm gì vậy?
Cô hỏi.
- Anh dẫn em ra ngoài quẩy. Có đi không?
Diệp Nhược Cẩn hỏi.
Bây giờ mới 8 giờ tối. Nếu họ ra ngoài vào giờ này thì sợ là phải nửa đêm mới về nhà. Kệ nó, bây giờ cô rất cần xả stress một trận.
Diệp Tiểu Tịch thở dài một hơi, lo lắng nhìn dưới lầu.
- Bố mẹ đâu rồi?
- Họ đến nhà chú Tạ rồi. Chắc là sẽ về muộn lắm.
Diệp Nhược Cẩn nói.
- Đi thôi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng ý.
Hai người lén chuồn khỏi biệt thự. Diệp Nhược Cẩn dẫn Diệp Tiểu Tịch đến một quán bar.
- Anh dẫn em đến một nơi như thế này à?
Diệp Tiểu Tịch liếc xéo Diệp Nhược Cẩn.
- Nếu để bố mẹ biết thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh cho mà xem.
- Cho nên không thể để bố mẹ biết được.
Diệp Nhược Cẩn nói.
- Yên tâm đi, hôm nay là sinh nhật một bạn học của anh, vừa lúc gọi anh với mấy bạn học cũ ra đây tụ họp một bữa. Chỉ là ca hát chơi đùa với nhau thôi. Chẳng lẽ anh còn bán em được chắc?
- Trong số bạn học của anh không có người xem mắt lần đó chứ?
Diệp Tiểu Tịch hỏi. Nếu có mà gặp mặt thì xấu hổ quá.
- Không có không có, đi thôi.
Diệp Nhược Cẩn dẫn cô đến một phòng VIP xa hoa trong quán bar.
Hàn Tư Viễn và Long Mộ Thần đang bước đi trên hành lang. Bỗng nhiên, Hàn Tư Viễn ngạc nhiên dừng bước.
- Chủ tịch, kia là cô Diệp phải không?
Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi.
Anh vừa lúc nhìn thấy Diệp Nhược Cẩn mở cửa phòng VIP, dẫn Diệp Tiểu Tịch cùng đi vào.
Long Mộ Thần càng nhíu mày chặt hơn. Diệp Tiểu Tịch không uống được rượu. Diệp Nhược Cẩn dẫn cô tới nơi này làm gì?
- Chúng ta có cần đi qua chào hỏi không?
Hàn Tư Viễn hỏi.
Trong lòng anh cực kỳ sốt ruột.
Mấy ngày nay Long Mộ Thần cực kỳ quái gở, hoàn toàn chưa từng nhắc tới Diệp Tiểu Tịch. Nhưng anh lại chờ dưới nhà Diệp Tiểu Tịch rất lâu, đứng từ xa nhìn cửa sổ phòng cô, chờ đến khi cửa sổ tắt đèn rồi mới rời đi.
Hàn Tư Viễn thật lòng không hiểu rốt cuộc giữa Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đã xảy ra vấn đề gì?
- Không cần, đi thôi.
Long Mộ Thần nói thản nhiên.
Hàn Tư Viễn vừa rối rắm vừa bất đắc dĩ nhìn Diệp Tiểu Tịch đi vào phòng VIP. Không được, anh phải nghĩ cách mới được.
- Nhược Cẩn, đến rồi à?
Mấy người trong phòng VIP chào hỏi Diệp Nhược Cẩn, ánh mắt họ đều dừng trên người Diệp Tiểu Tịch, vừa ngạc nhiên thích thú lại vừa chế nhạo.
- Thằng nhóc nhà mày nhanh tay ghê đấy. Vừa về nước đã có bạn gái rồi à?
Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy không thoải mái. Dường như có một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn cô chằm chằm. Cô nhìn theo ánh mắt đó thì thấy một người phụ nữ diện mạo cũng khá đang nhìn mình chằm chằm với vẻ bất thiện.
Diệp Tiểu Tịch hoang mang ghê gớm. Cô có thể cam đoan mình chưa từng gặp người phụ này, sao cô ta thù địch với cô quá vậy? Bỗng dưng, cô nhìn bàn tay Diệp Nhược Cẩn đang khoát lên vai mình, không khỏi giật mình.
Thì ra là Diệp Nhược Cẩn kéo thù cho cô đây mà.
- Đừng ồn, đây là em gái của tao đấy.
Diệp Nhược Cẩn giải thích.
- Ha ha, thế mà đã gọi em gái rồi à?
Mọi người ồn ào.
- Em gái mưa chứ gì?
- Em gái ruột.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên.
- Cùng cha cùng mẹ.
Ánh mắt Diệp Nhược Cẩn nhìn cô sâu thẳm. Con bé không biết gì cả thật hay sao?