Diệp Tiểu Tịch đi theo sau lưng Diệp Nhược Cẩn mà chẳng vui vẻ gì.
Cơm trưa là Diệp Nhược Cẩn nấu, đều là những món mà Diệp Tiểu Tịch thích ăn, nhưng cô lại không không tươi tỉnh nổi.
- Không ngon à?
Anh hỏi.
- Ngon lắm, nhưng em có tâm sự, ăn không nổi.
Diệp Tiểu Tịch thở dài.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày, đặt đũa xuống.
- Tiểu Tịch, mình nói chuyện đi.
Diệp Tiểu Tịch lại thở dài. Cái gì nên đến vẫn sẽ đến thôi.
- Tiểu Tịch, em cảm thấy Long Mộ Thần thích em ở điểm nào?
Anh hỏi.
- Để em hỏi anh ấy thay anh nhé?
Diệp Tiểu Tịch chớp mắt, lấy di động ra, làm bộ như sắp gọi cho Long Mộ Thần.
- …
Diệp Nhược Cẩn nghẹn lời. Diệp Tiểu Tịch hoàn toàn không chịu phối hợp.
- Được rồi.
Anh bất đắc dĩ.
- Em cứ tự lừa dối mình đi. Cho dù em chẳng có gì cả, cũng không biết tí gì thì anh ta vẫn yêu em không thể kiềm chế được.
- Ai lại đi nói em gái mình như anh vậy chứ!
Diệp Tiểu Tịch bất mãn nhìn anh.
- Diệp Nhược Cẩn, trong lòng anh, em tệ hại tới mức đó cơ à?
- Trong lòng anh, em là… cô em gái tuyệt vời nhất thế giới này.
Ánh mắt Diệp Nhược Cẩn thoáng lóe lên, anh lắc đầu.
- Nhưng Tiểu Tịch à, so với Long Mộ Thần thì em thật sự không có cái gì cả. Chẳng lẽ em chưa từng suy nghĩ tại sao có nhiều cô gái vĩ đại hơn em, hợp với anh ta hơn em, nhưng anh ta không chọn họ mà lại chọn em hay sao?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày, trong lòng cũng hơi bất an. Ngay từ ban đầu Long Mộ Thần đã biết cô là ai rồi, cho nên vẫn chiều cô, nhường cô, che chở cho cô.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới một chuyện… rốt cuộc là Long Mộ Thần thật sự thích cô, hay vì thân phận của cô nên mới muốn chăm sóc cho cô thay bố mẹ ruột của cô đây?
Dù sao thì anh vốn là một người rất trọng tình trọng nghĩa. Có lúc, thậm chí anh có thể chịu thiệt chỉ vì tình nghĩa.
Không, cô không thể nghi ngờ Long Mộ Thần được.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi, nói thẳng:
- Anh, em biết mọi người đều lo lắng Long Mộ Thần chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời, sau này chán rồi sẽ vứt bỏ em. Nhưng mọi người yên tâm đi, anh ấy rất nghiêm túc trong chuyện này. Chỉ cần em muốn thì em có thể đi đăng ký kết hôn với anh ấy ngay bây giờ.
Ánh mắt Diệp Nhược Cẩn trở nên lạnh lùng, bỗng nói:
- Được rồi, anh tin em. Tiểu Tịch, em còn muốn học thạc sĩ nữa không?
- Dĩ nhiên rồi!
- Thế học xong thạc sĩ thì sao?
- Em muốn đi du lịch khắp nơi, ngắm nhìn quang cảnh và ăn đặc sản nữa…
Diệp Tiểu Tịch nói vui vẻ, thậm chí là mặc sức tưởng tượng về cuộc sống sau này.
Diệp Nhược Cẩn im lặng lắng nghe, không ngắt lời Diệp Tiểu Tịch. Trái tim cô hướng về tự do, anh vẫn luôn biết điều đó.
Nói tới khi miệng khô, Diệp Tiểu Tịch mới chịu dừng lại, cầm ly nước lên uống.
- Nếu bố mẹ đồng ý thì khi nào em định kết hôn với Long Mộ Thần?
Diệp Nhược Cẩn bỗng hỏi.
- Hả? Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được đỏ mặt. Nghe câu hỏi này khiến cô trở tay không kịp.
- Không phải em đã nói hai người là nghiêm túc à? Chẳng lẽ em không nghĩ tới vấn đề này sao?
Anh hỏi tiếp.
- Ừm… Chờ sau khi tốt nghiệp đi.
Diệp Tiểu Tịch ngẫm nghĩ.
- Thế khi nào thì sinh con?
Diệp Tiểu Tịch giật mình, không khỏi khó hiểu.
- Sao anh lại bỗng hỏi mấy chuyện này vậy?
- Tiểu Tịch, đây vốn là vấn đề mà em nên suy nghĩ từ trước rồi.
Diệp Nhược Cẩn bình tĩnh nói:
- Long Mộ Thần là chủ tịch Long thị, với thân phận và địa vị của anh ta thì hẳn là vấn đề con cháu được chú trọng lắm đúng không? Chẳng lẽ em định kết hôn mà không tính tới chuyện sinh con hay sao?
Diệp Tiểu Tịch thoáng chần chừ.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới những vấn đề này, hơn nữa cũng chưa từng bàn bạc với Long Mộ Thần.
Nhưng cô là con gái duy nhất của nhà họ Long. Vì huyết mạch của nhà họ Long, chắc chắn Long Mộ Thần sẽ mong cô nhanh chóng sinh một đứa con.
Thấy cô không đáp lời, Diệp Nhược Cẩn lại không thèm để ý. Anh cũng không cần đáp án của Diệp Tiểu Tịch.
- Thật ra thì anh đề nghị em nên sinh con sớm một chút.
Diệp Nhược Cẩn nói thản nhiên.
- Một tờ giấy chứng nhận kết hôn còn chưa đủ bảo đảm cho em đâu. Long Mộ Thần hẳn là người rất coi trọng danh tiếng của mình. Hai người có con thì địa vị của em sẽ được củng cố triệt để. Cho nên em nhất định phải thật thân thiết với đứa bé, cho dù tương lai Long Mộ Thần có phản bội em đi nữa thì chỉ cần tình cảm giữa em và đứa bé thật tốt, chịu giúp đỡ em thì em sẽ luôn có một chỗ dựa.
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy lời nói của Diệp Nhược Cẩn cực kỳ chói tai, cô nhíu mày bất mãn.
- Tiểu Tịch, anh biết em cảm thấy lời nói của anh rất khó nghe, nhưng nếu em gả vào nhà giàu thì phải thích ứng với quy tắc của nhà giàu.
Diệp Nhược Cẩn nói tiếp:
- Ngoài con cái, anh còn đề nghị tốt nhất em nên có một ghế trong công ty. Em hãy học việc quản lý công ty một chút, không chỉ có thể giúp đỡ Long Mộ Thần mà còn vì chính em nữa. Địa vị của em ở Long thị càng vững chắc thì Long Mộ Thần lại càng không thể động vào em được. Nhưng mà…
Diệp Nhược Cẩn thở dài, nói với vẻ tiếc nuối:
- Vừa phải quản lý công ty, lại phải chăm sóc con cái, khi đó em có muốn đi du lịch gì đó thì e là sẽ không có bao nhiêu thời gian đâu.
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
Những lời phỏng đoán của Diệp Nhược Cẩn rất hoang đường, nhưng có hai việc anh lại nói không sai. Sau khi kết hôn với Long Mộ Thần, rất có thể anh sẽ yêu cầu cô nhanh chóng sinh con, hơn nữa cũng sẽ cho cô quản lý việc của công ty.
Cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao trước đó chỉ cần có cuộc họp quan trọng thì Long Mộ Thần nhất định sẽ dẫn cô đi, thì ra là vì rèn luyện cho cô để cô quen thuộc với mọi việc trong Long thị trước.
Nhưng cũng giống lời nói của Diệp Nhược Cẩn, khi công ty và con cái trở thành trọng tâm trong cuộc sống của cô thì giấc mơ của cô sẽ chỉ mãi là mơ ước mà thôi.
- Tiểu Tịch, hôn nhân và tình yêu khác nhau hoàn toàn.
Ánh mắt Diệp Nhược Cẩn tối đi.
- Trong tình yêu, chỉ cần hai người đều vui vẻ là được. Nhưng hôn nhân lại là trách nhiệm. Em đã sẵn sàng để bỏ qua giấc mơ của mình vì Long Mộ Thần chưa?
- Em…
Diệp Tiểu Tịch hết sức rối rắm. Cô mới hai mươi tuổi, đang ở trong lứa tuổi đẹp nhất, còn chưa nhìn ngắm thế giới này, còn có rất nhiều việc chưa từng làm thử. Cô thật sự phải bước lên một con đường mà trước kia cô chưa bao giờ chờ mong sao?
- Còn nữa.
Diệp Nhược Cẩn nói đầy hàm ý:
- Nếu em gả cho anh ta thì chắc chắn phải đối mặt với rất nhiều đả kích ngấm ngầm hoặc là công khai. Sau này rất có thể sẽ thường xuyên xảy ra việc bị vu hãm như lúc trước. Xin lỗi Tiểu Tịch. Nhà mẹ đẻ của em không đủ mạnh để bảo vệ em một cách toàn diện được.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch bỗng tái nhợt.
- Em nghĩ cho kỹ đi.
Diệp Nhược Cẩn đứng dậy.
Ăn cơm xong, Diệp Tiểu Tịch về phòng, phiền muộn lăn qua lăn lại trên giường.
Cô cầm di động lên rồi lại bỏ xuống, không dám gọi điện thoại cho Long Mộ Thần.
Lời nói của Diệp Nhược Cẩn khiến cô thật sự hoảng sợ. Cô sợ Long Mộ Thần sẽ bắt cô phải sinh con, cũng sợ Long Mộ Thần để cho cô gánh vác Long thị lên vai, sợ nhất là… Anh hoàn toàn không thích cô, chỉ vì cô là đứa bé bị mất tích của nhà họ Long nên mới cưng chiều cô, chăm sóc cô như vậy.
Điều khiến cô bất an là câu nói cuối cùng của Diệp Nhược Cẩn.
Từng lưỡi dao sắc bén đã từng nhắm thẳng vào cô đến giờ vẫn là ác mộng khiến cô không thể quên được. Cô thật sự rất sợ hãi, nếu có một ngày người khác nhắm lưỡi dao đó vào người thân của cô, chỉ vì đối phó với cô, thì cô phải làm sao đây?