Diệp Tiểu Tịch cũng nghe thấy tiếng Diệp Nhược Cẩn, cô căng thẳng dựa sát vào lòng Long Mộ Thần. Cô không dám thở mạnh, sợ Diệp Nhược Cẩn sẽ phát hiện ra mình.
Nếu như Diệp Nhược Cẩn phát hiện ra cô trốn trong phòng vệ sinh nam với Long Mộ Thần thì nhất định nhà họ Diệp sẽ ầm ĩ tới trời long đất lở luôn. Và chắc chắn bố mẹ sẽ càng không chấp nhận anh.
- ...Mẹ à, cách này không làm được đâu.
Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ nói:
- Sáng nay, Long Mộ Thần còn mua đồ ăn sáng cho Tiểu Tịch nữa đấy. Anh ta không để bụng chuyện con bé đi xem mắt đâu. Cứ tiếp tục làm thế thì cũng vô ích thôi mẹ.
Hà Nhu ở đầu dây bên kia thở dài.
- Vậy con nói xem nên làm sao đây?
- Con thấy bỏ chuyện xem mắt này đi.
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày nói:
- Bây giờ tình cảm của hai người họ rất tốt, chúng ta càng phản đối thì con bé sẽ càng chống đối lại, càng khiến tình cảm của họ tốt hơn thôi.
- Vậy ý con là mặc kệ con bé, đồng ý để cho hai đứa nó quen nhau à?
Hà Nhu nói với vẻ không vui:
- Đợi tới khi em con bị vứt bỏ rồi thì chúng ta lại cười trên nỗi đau của nó, rồi nói với nó là ai bảo lúc trước nói không chịu nghe ư?
- ... Con không có ý này.
Diệp Nhược Cẩn vừa buồn bực lại không biết làm sao.
Hà Nhu nghĩ một lát rồi nói:
- Không xem mắt cũng được. Vậy mẹ giao Tiểu Tịch lại cho con. Tình cảm hai anh em con rất tốt, từ nhỏ con bé đã rất nghe lời con rồi, con nghĩ cách mà khuyên nó đi.
- Mẹ!
Diệp Nhược Cẩn sốt ruột nói:
- Dù Tiểu Tịch có nghe lời con thì con cũng không thể nói vài câu là khiến con bé từ bỏ ngay được. Mẹ đang làm khó con đấy à?
- Mẹ không cần biết, cứ quyết định vậy đi.
Hà Nhu nói xong lập tức cúp máy.
Long Mộ Thần nhướng mày.
Người nhà họ Diệp làm gì thì anh cũng không quan tâm. Nhưng mà Diệp Nhược Cẩn đã lớn lên cùng với Diệp Tiểu Tịch, tất nhiên anh ta hiểu rất rõ Tiểu Tịch. Nếu như để anh ta đi khuyên cô thì có lẽ sẽ cản trở bọn họ thật.
Ngoài cửa truyền tới tiếng Diệp Nhược Cẩn tức giận rời khỏi đây. Lúc này Diệp Tiểu Tịch mới mở cửa ra.
Nhưng cô không ngờ trong nhà vệ sinh nam lại có người!
- Á!
Diệp Tiểu Tịch hét lên một tiếng, dọa người kia run lẩy bẩy luôn. Long Mộ Thần nhanh chóng giơ tay che mắt cô lại.
- Mấy người làm gì thế hả? Chỗ nào không đi, lại chui vào đây tìm kích thích.
Người đó phát điên lên, vừa này Diệp Tiểu Tịch dọa anh ta sợ hết hồn, tay cũng run theo khiến cho quần bị ướt nhẹp.
Diệp Tiểu Tịch vừa thẹn vừa giận, bây giờ cô hận không thể đào lỗ chui xuống! Cô chỉ trốn trong đây với Long Mộ Thần thôi, căn bản cũng không làm gì cả nhưng lại bị người khác hiểu lầm như vậy!
Nhà vệ sinh nam đúng là chỗ xúi quẩy nhất trong đời cô, Diệp Tiểu Tịch nhịn không được khóc ròng.
Long Mộ Thần vừa gật đầu xin lỗi với người nọ, vừa kéo Diệp Tiểu Tịch ra ngoài.
Diệp Tiểu Tịch ngoan ngoãn đi theo Long Mộ Thần. Sau đó anh dẫn cô vào một căn phòng gần đấy.
Sau khi đóng cửa lại, Long Mộ Thần thả tay ra rồi đen mặt hỏi:
- Khi nãy em đã thấy gì rồi?
- Em không thấy gì hết!
Diệp Tiểu Tịch vội vã lắc đầu.
- Anh ta xoay lưng về phía em, sắp nhìn thấy thì bị anh bịt mắt mất tiêu rồi.
- Không thấy được gì nên em tiếc lắm hả?
Long Mộ Thần nhướng mày.
- Đâu..
Diệp Tiểu Tịch đỏ cả mặt, cô nhỏ giọng lầm bầm:
- Mà cũng có đẹp đẽ gì cho cam, em cũng từng thấy rồi mà...
Ánh mắt Long Mộ Thần tối sầm lại, bất thình lình anh nâng cằm cô lên, cười như không cười hỏi:
- Tiểu Tịch nhìn thấy của ai thế?
Diệp Tiểu Tịch xấu hổ trừng Long Mộ Thần, cô nghiến răng nghiến lợi nói:
- Của một tên lưu manh!
- Tên lưu manh nào?
Long Mộ Thần hỏi tiếp.
- ..Thì là tên lưu manh đã trộm tim em chứ ai!
Diệp Tiểu Tịch xẩu hổ, đỏ bừng cả mặt.
Long Mộ Thần giật mình, đoạn cười khẽ.
Thì ra tên lưu manh mà cô nói chính là anh ư? Anh đần quá đi mất.
Ngay sau đó. Long Mộ Thần xúc động hôn lên môi Diệp Tiểu Tịch.
- Long Mộ Thần anh đừng làm thế.
Diệp Tiểu Tịch đưa ngón tay lên môi Long Mộ Thần:
- Giờ em không có nhiều thời gian đâu. Nói không chừng lát nữa anh hai sẽ tới tìm em đây. Chúng ta bàn xem nên làm gì bây giờ.
- Anh sẽ đi gặp mặt, nói chuyện với bố mẹ em.
Long Mộ Thần thản nhiên nói.
Anh biết bố mẹ Diệp Tiểu Tịch đang lo chuyện gì. Dù anh không chắc có thể thuyết phục được họ hay không, nhưng ít ra cũng có thể thay đổi cách nhìn của họ.
- Không được đâu!
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu liên tục.
- Giờ bố mẹ em giận lắm đấy. Anh mà đi thì họ sẽ càng ghét anh hơn.
- Vậy em nghĩ nên làm sao bây giờ?
Anh hỏi.
- Anh có đem máy nghe lén theo không?
Diệp Tiểu Tịch chìa tay ra.
- Đây này.
Long Mộ Thần lấy một chiếc máy nghe lén nhỏ xinh từ trong túi ra, bỏ vào lòng bàn tay cô.
- Em đưa điện thoại cho anh, anh cài đặt giúp em.
Diệp Tiểu Tịch đưa điện thoại cho Long Mộ Thần.
- Vậy trước tiên em sẽ tìm hiểu vì sao bố mẹ lại không chịu chấp nhận anh. Tới lúc đó chúng ta sẽ tùy bệnh mà hốt thuốc.
Đôi mắt Long Mộ Thần tối đi.
Quan hệ giữa Diệp Tiểu Tịch và nhà họ Diệp rất tốt, cho nên cô mới khó xử thế này. Cũng chính vì thế, cô mới muốn tự mình giải quyết mối quan hệ của bọn họ.
Long Mộ Thần không sao từ chối cô được.
- Ừm, nghe theo em hết. Nhưng mà em phải đồng ý một chuyện với anh.
Long Mộ Thần cười nói:
- Cho dù có xảy ra chuyện gì thì Diệp Tiểu Tịch em cũng đừng rời xa anh.
- Em sẽ không rời xa anh đâu.
Cô nói với vẻ kiên quyết.
Ánh mắt Long Mộ Thần chợt lóe lên, rồi anh im lặng trả lại điện thoại cho cô.
Diệp Tiểu Tịch vừa cầm điện thoại thì Diệp Nhược Cẩn đã gọi điện tới.
- Em phải đi đây!
Cô vội nói.
Long Mộ Thần chợt ôm lấy eo Diệp Tiểu Tịch rồi hôn lên môi cô.
- Tiểu Tịch, anh sẽ nhớ em lắm.
Anh nói với vẻ ai oán.
- Em cũng sẽ nhớ anh lắm đấy.
Diệp Tiểu Tịch đỏ mặt đáp, điện thoại lại reo lên, cô vội nói:
- Em đi đây.
- Ừm.
Long Mộ Thần buông tay ra, để cô rời đi.
Sau khi Diệp Tiểu Tịch ra khỏi phòng, cô lập tức nhấn nút nghe máy,
- Diệp Tiểu Tịch, em đi đâu vậy?
Diệp Nhược Cẩn hỏi.
- Anh hỏi làm gì? Em muốn hít thở không khí không được à?
Cô tức giận hỏi.
- Hít thở không khí trong nhà vệ sinh ư... Em đang đùa anh hả?
- Cũng do mọi người ép em thôi.
- Được rồi, chúng ta về nhà thôi. Bố mẹ đổi ý rồi, buổi chiều em không cần phải xem mắt nữa.
Anh nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Ồ, thế thì tốt quá.
Tuy rằng lúc nãy Diệp Tiểu Tịch đã nghe thấy nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì cả.
Sau khi cùng Diệp Nhược Cẩn trở về nhà, Diệp Tiểu Tịch đi thẳng vào phòng bố mẹ. Cô ngó một vòng rồi đặt máy nghe lén ở dưới mặt bàn.
- Em đang làm gì vậy?
Diệp Nhược Cẩn bước tới gần cửa, nhíu mày hỏi.
Diệp Tiểu Tịch vội xoay người lại, cô chột dạ đáp:
- Không có gì, em chỉ thấy lạ thôi. Sao bố mẹ vẫn chưa về nhỉ?
- Hình như bọn họ có chuyện quan trọng gì đấy. Chú Tạ cũng đi theo bọn họ rồi.
Diệp Nhược Cẩn nói:
- Em đừng lo quá, lại ăn cơm đi. Lát nữa anh có chuyện muốn nói với em.