Không phải Diệp Tiểu Tịch muốn nghi ngờ Diệp Nhược Cẩn, nhưng thật sự không còn khả năng nào khác.
Bình thường bố mẹ cô rất bận rộn, hiếm khi nào lướt web. Cho dù bọn họ lướt web cũng chỉ là tìm kiếm các kiểu thông tin chuyên ngành.
Lúc nãy bọn họ thẩm vấn cô, rõ ràng đã biết hết mọi chuyện giữa cô và Long Mộ Thần rồi. Đương nhiên là do Diệp Nhược Cẩn nói cho họ biết chứ còn sao.
Diệp Nhược Cẩn sầm mặt lại, nhéo má cô:
- Diệp Tiểu Tịch. Nếu không phải anh chỉ có một đứa em gái là em đây, không muốn nhìn thấy em đau lòng thì em tưởng anh muốn nghĩ cách giúp em lắm à? Giờ thì hay rồi, em lại còn nghi ngờ mục đích của anh nữa cơ đấy?
- Em sai rồi oni-chan.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng nhận sai.
Diệp Nhược Cẩn hừ lạnh một tiếng rồi buông tay ra.
- Anh hai đừng giận nhé.
Diệp Tiểu Tịch xoa má nói:
- Vậy chuyện mai đi xem mắt sao đây anh? Em không muốn đi xem mắt đâu.
- Không muốn cũng phải đi, bằng không bố mẹ lại tức giận.
Diệp Nhược Cẩn nói:
- Yên tâm đi. Sau khi em gặp mặt mà thấy không thích thì cứ từ chối. Bố mẹ chỉ muốn cắt đứt ý định quen Long Mộ Thần của em thôi, chứ chưa muốn gả em đi thật đâu.
Diệp Tiểu Tịch xoắn xuýt gật đầu. Diệp Nhược Cẩn nói rất đúng, dù cô không muốn nhưng cũng phải đi, để bố mẹ yên lòng.
Lúc Diệp Nhược Cẩn bước xuống lầu, Diệp Hải Phong đang bàn bạc gì đấy với Hà Nhu, nhưng vừa nhìn thấy anh thì lập tức im lặng không nói nữa.
- Tiểu Tịch đã về phòng rồi à?
Hà Nhu hỏi:
- Con bé còn tức giận sao?
- Dạ, nó vẫn còn giận lắm.
Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ đáp. Anh miễn cưỡng xoa dịu Diệp Tiểu Tịch thôi, nhưng anh vẫn nhìn ra con bé còn đang giận họ.
- Con bé này...
Diệp Hải Phong thở dài.
- Sớm biết vậy thì lúc tước tôi đã không dọa mấy thằng bé thích nó bỏ chạy rồi. Nếu con bé có kinh nghiệm về mặt này thì cũng không bị Long Mộ Thần lừa mất dễ dàng như thế. Lần đầu nó yêu đương đã thế này, e là sau này nó khó mà để ý tới người khác.
- Tôi không lo chuyện này.
Hà Nhu tức giận nói:
- Ông nói xem đám công tử nhà giày này nghĩ cái gì? Bọn họ rảnh rỗi muốn chơi đùa một phen, không hề quan tâm đến những cô gái kia có bị hủy cả đời hay không.
- Giờ nói mấy chuyện này thì cũng trễ rồi.
Diệp Hải Phong nói với Diệp Nhược Cẩn:
- Con ghi tên những bạn học cũ có thể xem mắt ở thủ đô cho bố xem.
- Bố mẹ à, hai người tính cho Tiểu Tịch đi xem mắt thật hả?
Diệp Nhược Cẩn nhíu mày.
- Không làm được đâu. Cho dù mấy người bạn của con xuất sắc tới đâu cũng không bằng Long Mộ Thần.
- Chuyện này không quan trọng. Bố mẹ chỉ muốn Long Mộ Thần biết rằng Tiểu Tịch không hề để cậu ta ở trong lòng thôi.
Hà Nhu giải thích:
- Chắc chắn dạng thiếu gia nhà giàu cao quý này sẽ không chịu được điều này đâu, sau đó cậu ta sẽ chủ động chia tay cho xem.
Diệp Nhược Cẩn biết bố mẹ đang nghĩ gì, giống như hôm qua bọn họ đối với Long Mộ Thần rất tệ, nhằm kích thích tính kiêu ngạo của anh ta. Chỉ cần anh ta chia tay với Diệp Tiểu Tịch thì xong rồi.
Nhưng mà... Diệp Nhược Cẩn lại cảm thấy Long Mộ Thần không phải là hạng người đó. Anh ta không dễ gì chia tay với Diệp Tiểu Tịch đâu.
- ... Nếu Long Mộ Thần không để ý thì sao?
Anh trầm giọng nói.
Hai vợ chồng Diệp Hải Phong nhìn nhau, bọn họ không hề nghĩ tới chuyện này.
- Vậy thì nghĩ cách khác, cách tốt nhất là để Long Mộ Thần nghĩ rằng chúng ta tham tiền của cậu ta. Chắc chắn cậu ta không thể nhịn rồi chứ?
Hà Nhu nói:
- Được rồi, con đi viết danh sách nhanh lên đi!
Diệp Nhược Cẩn bất đắc dĩ, hiện giờ bố mẹ anh vô cùng cố chấp. Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng Diệp Tiểu Tịch sẽ rất đau lòng.
Hôm sau, Diệp Hải Phong và Hà Nhu đã ra khỏi nhà từ sớm. Còn Diệp Nhược Cẩn đưa Diệp Tiểu Tịch tới phòng riêng của một quán cà phê mà cô thì chẳng muốn tí nào.
- Mới sáng sớm uống cà phê làm gì.
Diệp Tiểu Tịch nói với giọng buồn bã không vui:
- Em muốn ăn cháo gạch cua, sủi cảo tôm cơ....
- Em tới đây không phải để uống cà phê đâu...
Diệp Nhược Cẩn nói:
- Sáng nay em cần xem mắt sáu người, chiều tám người, mỗi người nửa tiếng. Anh đã xếp lịch cho em rồi, em hăng hái lên nào.
Diệp Tiểu Tịch giật mình nhìn anh.
- Không phải chứ, mọi người đùa hả? Một ngày xem mắt mười bốn người, muốn giết em à?
- Do mẹ sắp xếp đấy, anh cũng bó tay.
Diệp Nhược Cẩn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Mẹ bảo cứ để cho em gặp nhiều đàn ông vào, không vừa ý ai thì thôi, gặp nhiều quá hóa chán, không thích Long Mộ Thần nữa thì càng tốt.
- Logic gì vậy trời...
Diệp Tiểu Tịch tủi thân muốn khóc.
Bố mẹ cô đang nghĩ gì thế. Bây giờ cô thật muốn đặt máy nghe lén trong phòng họ, để xem rốt cuộc bọn họ tính làm gì!
- Em cứ xem như đang tuyển phi đi.
Diệp Nhược Cẩn an ủi cô.
- Yên tâm đi, anh ngồi ở ngoài, có gì không ổn thì lập tức gọi anh là được. Được rồi, anh ra ngoài đây, chắc người đầu tiên cũng tới rồi đấy.
Nhác thấy Diệp Nhược Cẩn ra khỏi phòng, Diệp Tiểu Tịch vội lấy điện thoại ra rồi nhắn vài emo khóc to cho Long Mộ Thần.
- Sao thế? Tiểu Tịch em đừng sợ.
Dường như Long Mộ Thần đoán được cô không tiện nghe điện thoại nên anh lập tức trả lời tin nhắn.
Thấy tin nhắn của Long Mộ Thần, vành mắt Diệp Tiểu Tịch đỏ hoe lên, tủi thân muốn khóc thật mà.
- Long Mộ Thần, bố mẹ bắt em tuyển phi kìa..
- Hửm?
- Không phải, là xem mắt đó. Một ngày phải xem mắt mười bốn người, em cảm giác em sắp bị mệt chết rồi.
Long Mộ Thần nhìn thấy tin nhắn của cô cũng nghẹn họng luôn.
Nhà họ Diệp ghét bỏ anh thậm tệ thật đấy. Thà cho Diệp Tiểu Tịch xem mắt chứ không chịu chấp nhận anh. Xem ra muốn bố mẹ cô thích anh cũng chẳng dễ dàng gì.
- Em ở đâu, anh tới tìm em.
Anh nhanh chóng trả lời.
Diệp Tiểu Tịch nhắn địa chỉ cho Long Mộ Thần xong, đoạn không nhịn được hỏi:
- Anh có thể đem máy nghe lén cho em được không?
- Em cần máy nghe lén để làm gì?
- Em không muốn đoán mò suy nghĩ của bố mẹ nữa đâu, nên muốn nghe lén ấy mà.
- ... Tiểu Tịch à, làm thế không tốt lắm.
- Em biết chứ nhưng giờ hết cách rồi!
- Em đừng gấp, anh mang cho em là được. Em ăn sáng chưa?
- Vẫn chưa, lát nữa ăn đại vài thứ vậy. Anh tới đây mau đi, em chờ anh.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười. Cô nghĩ đến việc sắp nhìn thấy Long Mộ Thần thì vui vẻ hẳn lên.
Đột nhiên của phòng bị đẩy ra, Diệp Tiểu Tịch vội giấu diện thoại dưới gầm bàn.
Người vừa tới là một người đàn ông hơi béo, mặt mũi bình thường, anh ta ngồi đối diện Diệp Tiểu Tịch.
- Em là em gái của Nhược Cẩn à?
Anh ta hỏi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu cười gượng.
Anh ta trò chuyện đôi ba câu với Diệp Tiểu Tịch. Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ đẩy xe ăn vào phòng.
Sau đó nhân viên phục vụ đặt mấy món ăn trước mặt cô, gồm có cháo gạch cua, sủi cảo tôm, bánh bao xá xíu.
Đoạn người nói nói một cách lịch sự:
- Cô à, đây là bữa sáng của cô, mời cô dùng bữa.
- Nhưng tôi không gọi đồ ăn mà?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ ngỡ ngàng.