Tại sao có thể như vậy chứ?
Diệp Tiểu Tịch chẳng hiểu gì cả.
Long Mộ Thần là con trai nhà họ Long, nếu cô là con gái nhà họ Long thì bọn họ rõ ràng là anh em ruột còn gì?
- Tiểu Tịch, em có muốn nghe anh kể một câu chuyện không?
Anh hỏi cô.
Chỉ sợ trong thời gian ngắn Diệp Tiểu Tịch không thể chấp nhận được chuyện này. Anh chỉ có thể dùng cách này để nói cho cô biết mà thôi.
- … Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
Đã đến nước này rồi, cô có trốn tránh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Hai mươi năm trước, có một đôi vợ chồng vô cùng yêu thương nhau. Họ đón chào kết tinh tình yêu của cuộc đời mình, đó là một cô con gái cực kì xinh xắn. Đây cũng là đứa con duy nhất của họ, và trên ngực cô bé ấy có một cái bớt hoa mai.
Long Mộ Thần từ từ kể rồi nắm lấy tay cô gái bên mình.
Ngón tay Diệp Tiểu Tịch hơi căng thẳng, thế nhưng cô không đẩy anh ra.
- Thế nhưng chỉ ba tháng sau thì con gái của đôi vợ chồng kia đã bị người ta bế đi mất. Thủ phạm là kẻ địch của hai người. Họ đau đớn tột độ, bèn tìm đủ mọi cách, thậm chí ép kẻ thù kia đến bước đường cùng mà vẫn không tìm được con về.
Kẻ thù kia nói sau khi hắn bắt cóc đứa bé kia thì đã giết nó rồi. Đôi vợ chồng kia vô cùng đau khổ, nhưng vì chưa tìm thấy xác con cho nên vẫn ôm một tia hi vọng. Rất nhiều năm sau, họ vẫn tìm kiếm con mình bằng bất cứ giá nào.
Năm năm sau, thấy vợ mình không thể vực dậy được từ nỗi đau mất con, người chồng mới bàn với bà ấy rồi đón một đứa con trai từ trại trẻ mồ côi về nuôi.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần mà lòng đầy kinh ngạc.
Đứa con trai mà nhà họ Long nhận nuôi… là Long Mộ Thần sao?
Bảo sao anh luôn khẳng định họ không có quan hệ huyết thống mà lại dám chắc cô là con gái nhà họ Long.
Bảo sao trước kia An Tử Dục lại nói gã không cùng lớn lên với Long Mộ Thần.
Bây giờ thì cô đã hiểu rồi.
Thì ra đằng sau chuyện này còn có bí mật như thế.
Long Mộ Thần… thì ra anh là cô nhi ư?
Trái tim của Diệp Tiểu Tịch tự nhiên thắt lại.
Tính ra thì khi được nhận nuôi, Long Mộ Thần đã khoảng mười tuổi rồi. Khi đó anh đã hiểu chuyện…vậy trước kia anh đã sống ra sao?
Huống hồ, chắc là anh cũng không muốn nhắc tới chuyện này đâu nhỉ.
Thế mà bây giờ anh lại chẳng giấu diếm mảy may vì cô.
Thế mà bây giờ anh kể những chuyện kia thản nhiên như kể chuyện của người khác vậy.
Diệp Tiểu Tịch nắm lấy tay anh.
Đáy lòng Long Mộ Thần ấm như ai ôm ấp.
Diệp Tiểu Tịch đau lòng vì anh đó sao?
Sắc mặt người đàn ông ấy dịu hẳn đi. Anh gãi nhẹ lòng bàn tay cô như an ủi rồi kể tiếp:
- Sau này, dù đôi vợ chồng kia ít khi nhắc đến con gái của mình, nhưng họ vẫn vô cùng nhớ thương cô bé. Năm năm trước, người chồng gặp tai nạn qua đời, người vợ không chịu nổi nỗi đau mất người yêu thương nên chẳng bao lâu sau cũng khuất núi.
Đứa con trai được họ nhận nuôi chỉ biết là họ từng có một cô con gái, vì mất đi bé gái ấy nên mới nhận nuôi anh ta. Mãi đến năm ngoái, khi sắp xếp lại di vật của bố mẹ nuôi, anh ta mới phát hiện ra nhật kí của mẹ nuôi để lại.
Trong quyển nhật kí ấy ghi lại nỗi niềm thương nhớ của người mẹ mất con và cả tình hình khi đứa bé ấy bị bắt cóc năm nào. Bà ấy vẫn không tin con mình đã chết, thậm chí trước lúc chết vẫn còn lo lắng không biết con mình có sống tốt hay không
Cũng nhờ có bản nhật kí ấy mà người con trai nhận ra chuyện năm xưa có chỗ đáng ngờ. Và anh ta cũng bắt tay vào tìm kiếm cô con gái mất tích của đôi vợ chồng nọ.
Diệp Tiểu Tịch xúc động quá đỗi.
Cô không ngờ đằng sau mọi việc lại là một chân tướng như thế này.
- Em…
Cô liếm đôi môi khô khốc rồi hỏi như thể không còn tin vào tai mình nữa:
- Em thực sự là con gái của nhà họ Long chứ không phải con của bố mẹ em à?
Nhìn dáng vẻ rưng rưng muốn khóc của Diệp Tiểu Tịch, Long Mộ Thần vươn tay ôm cô vào lòng, lòng anh đau như cắt.
- Tiểu Tịch, dù không có quan hệ huyết thống thì em vẫn là con gái của nhà họ Diệp, bố mẹ em vẫn là bố mẹ của em mà. Chẳng qua em chỉ có thêm một người cha và một người mẹ rất mực yêu thương em mà thôi. Có điều…
Long Mộ Thần nói với giọng rầu rĩ:
- Họ không có cơ hội gặp em nữa rồi.
Diệp Tiểu Tịch hồ đồ rồi, không chỉ đầu óc cô rối như tơ vò mà cõi lòng cũng hoàn toàn hỗn loạn.
Xưa nay cô được người nhà họ Diệp nâng niu yêu chiều, dù có gặp chút phiền toái nhỏ cũng có thể tự mình giải quyết.
Thế nhưng chuyện này liên quan đến thân thế của cô, làm đảo lộn hết cuộc sống yên bình hai mươi năm của cô. Cô phải xử lý thế nào đây?
- Long Mộ Thần, em không biết phải làm sao nữa.
- Anh biết. Tiểu Tịch, em đừng nghĩ gì cả, mọi chuyện đã qua rồi…
Anh vỗ lên lưng cô rất nhẹ.
Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi.
Không được, cô không được bối rối, cô không được luống cuống vào lúc này!
- Anh nói anh phát hiện ra chuyện năm đó có chỗ đáng ngờ? Có gì đáng ngờ vậy?
Đột nhiên cô hỏi.
Long Mộ Thần hơi khựng lại một chút. Cô bé này nói có một câu mà đã bắt trúng điểm quan trọng trong câu chuyện của anh rồi, đúng là nhạy cảm thật đấy.
- Anh cứ nghĩ em sẽ hỏi cái khác cơ.
Long Mộ Thần cười khổ.
Diệp Tiểu Tịch đẩy anh một cái rồi hỏi với vẻ bất an:
- Chuyện anh kể… làm em rất cảm động. Em biết họ rất thương em, rất yêu em, nhưng em không ở bên bọn họ, nên là…
- Không sao, anh hiểu mà.
Long Mộ Thần an ủi dịu dàng:
- Tự nhiên anh cho em biết bố mẹ ruột của em là người khác, em không chấp nhận nổi cũng là chuyện bình thường thôi.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh, yêu thương chan chứa. Long Mộ Thần thấu hiểu cô như thế hẳn là vì anh cũng ở tình cảnh tương tự như cô đúng không.
Thế nhưng cô không muốn nói nhiều. Bởi vì với người như Long Mộ Thần thì thương hại mới là đả kích. Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch hơi lóe lên, cô cố nén lời an ủi xuống.
- Long Mộ Thần, anh phát hiện ra chỗ nào không ổn? Chẳng lẽ không cho em biết được sao?
Cô hỏi dồn.
- Không phải không thể nói cho em biết.
Long Mộ Thần nói nhỏ nhưng sắc mặt cực kì nghiêm túc:
- Tiểu Tịch, anh không muốn kéo em vào chuyện này.
Diệp Tiểu Tịch rùng mình, rồi cô nhìn Long Mộ Thần, trong lòng bỗng nhiên dấy lên nỗi kinh hãi:
- Ý…ý anh là chuyện này còn chưa kết thúc ư?
Bố mẹ ruột của cô đã qua đời bao năm, thế mà vẫn có người chĩa mũi dùi vào nhà họ Long sao?
Rốt cuộc thù oán phải sâu đến nhường nào cơ chứ?
- Long Mộ Thần, anh nói cho em biết đi!
Cô hít sâu một hơi rồi thúc giục vội vàng.
- Được rồi.
Anh hạ giọng nói tiếp:
- Năm đó bố mẹ bảo vệ em rất kĩ, thế mà em vẫn bị bắt đi. Anh cho rằng thủ phạm là người rất thân cận với bố mẹ.
Diệp Tiểu Tịch há to miệng sững sờ.
Có lý, Long Mộ Thần nói có lý lắm. Người ta chỉ không phòng bị kẻ thân cận với mình mà thôi.
- Thực ra bố cũng nghĩ tới chuyện này rồi. Lúc ấy ông ấy đã điều tra tất cả người hầu trong nhà, thế nhưng anh lại cảm thấy vấn đề không nằm ở người hầu.
Ánh mắt anh đột nhiên tối đi.
- Không phải người hầu, chẳng lẽ là người nhà hay bạn bè ư?
Diệp Tiểu Tịch tái mặt đi rồi vội vàng hỏi tiếp.
- Anh không biết.
Long Mộ Thần lắc đầu.
- Chuyện đã qua quá lâu, anh không thể nào tìm ra chân tướng năm ấy nữa. Thế nhưng nhà họ Long chắc chắn không chỉ có một kẻ thù.