Long Mộ Thần vừa nói dứt lời thì tiếng bước chân dồn dập đã mỗi lúc một gần.
Hai người nhìn qua, thấy Dương Quốc Mậu và Lưu Mộng Lan dắt theo một đám phóng viên đông đảo, lao sầm sập về phía Long Mộ Thần.
- Long Mộ Thần, con gái của tôi đâu? Cậu mau giao con gái tôi ra đây!
Dương Quốc Mậu quát lên hung hãn.
Nhưng ông ta còn chưa kịp tới gần Long Mộ Thần thì đã bị vệ sĩ chặn lại.
An Tử Dục dừng xe bên dưới, Diệp Tiểu Tịch vừa bước xuống thì đã hắt xì vì gió lạnh phả vào khoang mũi.
An Tử Dục cởi áo khoác đưa cho cô:
- Mặc vào đi em.
Diệp Tiểu Tịch nhìn cả người mình.
Ban nãy cô bị ném đá, tay chân sưng lên tím bầm, đúng là không nên để cho Long Mộ Thần nhìn thấy thật.
Cô nhận chiếc áo rồi phủ lên người mình.
- Đi thôi.
An Tử Dục đưa cô vào bệnh viện.
Hai người vừa đi ra khỏi thang máy thì đã nghe thấy tiếng huyên náo trong hành lang. Cả hai nhìn nhau rồi cùng đi về phía phát ra tiếng ồn.
Long Mộ Thần đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, một đám phóng viên đông nghịt vây quanh anh. Mẹ của Dương Uyển Dung thì đang ra sức muốn đẩy vệ sĩ ra khỏi cửa:
- Long Mộ Thần, cậu là cái thá gì mà không cho tôi gặp con gái tôi? Trong bụng nó đang mang con của cậu đó, có phải cậu không muốn có đứa con kia nên mới cố ý hại nó không?
- Bà Dương, bác sĩ dặn không cho người ngoài gặp con gái bà chứ không phải tôi. Bà yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ta đến bao giờ khỏe mạnh mới thôi. Tôi cam đoan với bà, tôi sẽ đảm bảo cả hai mẹ con cô ta bình an vô sự.
Long Mộ Thần đáp lời với vẻ bình tĩnh thản nhiên, chẳng hề có chút nóng nảy nào.
- Cậu chủ Long nói vậy có nghĩa là cô Dương mang thai con của anh thật sao?
- Vì sao anh không chấp nhận đứa con này?
- Vì sao anh không cho bố mẹ của cô Dương vào gặp cô ấy?
…
Mấy phóng viên đua nhau đặt ra câu hỏi, Hàn Tư Viễn bước lên giải thích:
- Mời các vị đi về trước, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng với các vị về chuyện này sau.
Đương nhiên đám phóng viên đâu dễ bỏ qua đến thế. Bọn họ làm ầm lên, không chịu quay về.
Cảnh này làm Diệp Tiểu Tịch giật cả mình. Cô nhìn An Tử Dục rồi nói:
- Chúng ta về trước đi, chắc bây giờ anh ấy không tiện gặp chúng ta đâu.
- Được.
An Tử Dục cau mày đáp.
Phóng viên tới đông thế này, chắc chắn việc đêm nay không đơn giản rồi.
Hai người còn chưa kịp đi thì một phóng viên tinh mắt đã liếc thấy Diệp Tiểu Tịch.
Hắn sáng ngời mắt lên rồi vội vàng chạy về phía cô, vừa chạy vừa hô:
- Cô Diệp! Nghe nói cô đã đẩy cô Dương xuống hồ, xin hỏi nguyên nhân của việc này…
Những người khác nghe thấy hắn hô to như vậy thì cũng đua nhau chạy lại.
Long Mộ Thần hơi tái mặt, cơn giận dâng lên trong lòng. Sao An Tử Dục lại đưa Diệp Tiểu Tịch đến đây?
Diệp Tiểu Tịch hoảng sợ, An Tử Dục vội vàng đưa cô vào thang máy, thế nhưng thang máy còn chưa lên tới nơi, họ định quay ra thang bộ thì phóng viên đã vây kín xung quanh.
- Các người muốn làm gì?!
An Tử Dục nổi cáu, bước lên che chở cho cô.
- Cô Diệp, chẳng phải cô đã từ chối ngài Long rồi sao? Sao hai người vẫn ở bên nhau vậy?
- Xin hỏi cô có quan hệ gì với ngài Long? Cô là tình nhân của anh ta sao?
- Có phải là cô đã đẩy cô Dương xuống hồ không? Cô làm thế vì cô ấy mang thai con của cậu chủ Long sao?
- Xin hỏi cô có quan hệ gì với cậu An? Cô bắt cá hai tay đấy à?
…
Vô số câu hỏi đổ ụp xuống đầu, mỗi câu đều có thể đẩy Diệp Tiểu Tịch vào vực sâu không đáy, khiến cho cô không biết phải đối đáp ra sao.
Diệp Tiểu Tịch hoang mang dựa sát vào tường, không biết phải làm gì mới được.
- Các người tránh ra!
Lưu Mộng Lan bực bội xô đám người ra, đám phóng viên ngửi thấy mùi ngon, bèn vội vã tránh đường cho mụ.
- Con đàn bà độc ác! Con bồ nhí khốn nạn! Mày còn dám đến đây nữa à?
Lưu Mộng Lan cáu tiết vung tay lên:
- Hôm nay tao phải đánh chết mày! Tao phải bắt mày đền mạng cho con gái tao!
Đám đông cười trên nỗi đau của người khác hí hửng ngóng chờ, thế nhưng Lưu Mộng Lan còn chưa tát được thì đã bị Long Mộ Thần nắm chặt cổ tay.
- Cậu buông ra! Long Mộ Thần! Con ả này muốn hại chết con của cậu mà cậu còn che chở cho nó à?!
Dương Quốc Mậu cũng xông tới rồi hùng hổ hỏi.
Phóng viên ở hai bên chĩa ống kính về phía họ, quay chụp rất hăng say.
- Ông bà nói bậy vừa thôi!
An Tử Dục bực mình gắt lên.
- Tử Dục, đưa Tiểu Tịch về.
Long Mộ Thần nói.
- Gì cơ?
An Tử Dục không tin vào tai mình nữa:
- Long Mộ Thần, họ vu oan giá họa cho Tiểu Tịch như thế mà cậu không giải thích gì à?
- Đưa cô ấy về!
Giọng nói của Long Mộ Thần trở nên nghiêm nghị.
Trong tình hình này họ càng nói nhiều thì càng sai nhiều. Anh không thể để Diệp Tiểu Tịch bị kéo vào mớ bòng bong này nữa.
Diệp Tiểu Tịch tái mặt đi.
Cô đến đây để gặp Long Mộ Thần. Thế mà anh không nói gì cả, không hề giải thích, thậm chí chẳng chịu nói một câu với đám người đang hoài nghi cô.
- An Tử Dục, chúng ta đi thôi.
Cô nắm chặt chiếc áo khoác trên người rồi nói khẽ.
- Long Mộ Thần!
An Tử Dục quát lên phẫn nộ:
- Cậu có ý gì? Chẳng lẽ Dương Uyển Dung mang thai con của cậu thật sao? Cậu có biết Tiểu Tịch vừa gặp chuyện gì không? Lúc này rồi mà cậu còn ở bên người đàn bà khác…
- Đừng nói nữa!
Diệp Tiểu Tịch cắn môi rồi nói trong tuyệt vọng:
- Chúng ta đi thôi.
- … Ừ.
An Tử Dục không còn cách nào khác, đành phải đồng ý với cô. Trước khi đi, gã còn lườm Long Mộ Thần đầy tức giận:
- Long Mộ Thần, cậu sẽ phải hối hận!
Thang máy tới, An Tử Dục đưa Diệp Tiểu Tịch vào trong.
Đám phóng viên cũng muốn đuổi theo, nhưng các vệ sĩ đã chặn kín đường để hai người đi khỏi đó an toàn. Có người muốn chạy thang bộ thì bị họ giữ chặt lại.
Long Mộ Thần thấy lòng mình thắt lại.
Bóng dáng Diệp Tiểu Tịch khi rời đi ban nãy bất lực làm sao.
Có phải cô ấy đã gặp chuyện gì rồi không?
Hay là… cô ấy hiểu lầm anh thật rồi?
Nhưng bây giờ anh không thể nào đi khỏi đây được.
Dương Uyển Dung sẽ tận dụng mọi cơ hội để giết chết đứa con còn chưa thành hình, anh phải trông coi cô ta không rời nửa bước.
Hơn nữa, một bản kết quả giám định DNA còn chưa đủ, anh phải tìm ra chứng cứ xác đáng hơn kia.
Chỉ khi anh trông chặt Dương Uyển Dung thì người khác mới không đoán ra anh định làm gì.
Phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa!
Long Mộ Thần lách qua đám phóng viên, quay trở lại phòng bệnh.
Người nhà họ Dương và phóng viên đều bị chặn ở ngoài, Dương Uyển Dung vừa tiêm thuốc an thần, đã ngủ thiếp đi.
- Tư Viễn, điều tra chuyện kia tới đâu rồi?
Long Mộ Thần hạ giọng hỏi.
- Chủ tịch, chúng tôi vẫn đang điều tra.
Hàn Tư Viễn nói nhỏ:
- Bây giờ mới xác định được người kia không ở cùng tòa nhà với Dương Uyển Dung mà có thể là người bên ngoài. Điều tra tiếp sợ là hơi khó…
- Nếu là người từ bên ngoài tới thì chắc chắn không chỉ tới một lần. Ít nhất hắn cũng phải nghiên cứu địa hình từ trước.
Long Mộ Thần híp mắt lại:
- Điều tra camera mấy ngày trước đó thì sẽ phát hiện ra dấu vết của hắn thôi.
Hàn Tư Viễn vội nói:
- Bây giờ tôi đi báo cho họ…
- Không, Tư Viễn, cậu tự đi đi.
Long Mộ Thần dằn giọng.