- Là nó cứu tôi đó.
Diệp Tiểu Tịch lấy chiếc bùa hộ mệnh trong ngực ra.
Cô nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nhưng nhìn chiếc bùa hộ mệnh này càng buồn hơn.
Long Mộ Thần đã tặng nó cho cô. Lúc nào cô cũng đeo nó trên người, trừ lúc tắm rửa thì không hề tháo xuống.
Cô không ngờ rằng sẽ có ngày nó thực sự cứu mạng mình.
Nhưng mà bây giờ người tặng nó cho cô đang ở đâu?
Người ấy đang ở bên một cô gái khác mất rồi.
- Lên xe đi.
An Tử Dục đưa cô ngồi lên một chiếc xe khác:
- Anh đưa em đến gặp Long Mộ Thần.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch hơi bối rối, sau đó cô cúi đầu buồn bã:
- Thôi, An Tử Dục, anh đưa tôi về đi. Gặp chuyện như thế, tôi mệt quá rồi.
- Chính vì suýt nữa em gặp bất trắc nên mới càng phải đi tìm cậu ta.
An Tử Dục nói cương quyết:
- Ban nãy sống chết chỉ trong gang tấc, nguy hiểm như thế, không cho cậu ta biết mà được à?
Diệp Tiểu Tịch im lặng.
Cô không muốn đi, bởi vì sợ sẽ thấy cảnh tượng khiến cho mình càng thêm đau lòng.
Nhưng cô cũng muốn đến đó. Bởi vì khi sinh mạng nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc, cô chỉ nghĩ đến duy nhất mình anh mà thôi.
Diệp Tiểu Tịch vẫn luôn nghĩ rằng mình thong dong lắm, chỉ khi đối mặt với sống chết, cô mới biết rằng mình cũng sợ hãi như ai. Khi trái tim còn kinh hoàng chưa yên, cô muốn có Long Mộ Thần bên cạnh.
Cô cụp mắt xuống, không từ chối nữa.
Khi nhìn ra ngoài cửa kính, cô vẫn còn lo lắng bất an:
- Rốt cuộc là ai hận thù tôi đến mức muốn giết tôi cơ chứ…
- Tiểu Tịch, chưa chắc chuyện này đã nhắm vào em đâu.
An Tử Dục cau mày:
- Long Mộ Thần nhờ anh đưa em về, nếu em mà gặp chuyện thì nhất định cậu ấy sẽ trở mặt với anh. Lần này có lẽ chúng muốn giở trò với anh đấy. Huống hồ, xe anh hỏng rất quái lạ, có khi đã bị ai động tay động chân gì rồi.
- Nói cách khác, đối phương muốn bắn một mũi tên trúng hai đích sao?
Diệp Tiểu Tịch vòng tay ôm lấy chính mình, tự nhiên cô lạnh quá.
Hai mươi năm qua, cuộc sống của cô vẫn phẳng lặng bình yên, chỉ có chút gập ghềnh nho nhỏ, chưa bao giờ cô phải đối mặt với chuyện người khác muốn lấy mạng mình như thế này.
Người duy nhất cứ cắn chặt cô không buông chỉ có Dương Uyển Dung. Nếu Long Mộ Thần biết cô hoài nghi Dương Uyển Dung thì chắc là sẽ giận lắm nhỉ?
- Em đừng nghĩ nữa.
An Tử Dục nói:
- Cứ giao chuyện này cho anh với Long Mộ Thần, bọn anh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng.
Diệp Tiểu Tịch “ừm” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
An Tử Dục gọi cho Hàn Tư Viễn hỏi xem Long Mộ Thần đang ở bệnh viện nào rồi đi về phía đó.
Trong bệnh viện, Dương Uyển Dung nằm trên giường bệnh, giãy dụa như đang phát điên:
- Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tôi muốn chuyển bệnh viện! Tôi không muốn nằm đây!
Rất nhiều bác sĩ và y tá đè chân tay cô ta xuống, cô ta chỉ có thể gào thét chứ chẳng làm được gì.
Sao có thể như vậy chứ?
Dương Uyển Dung hoảng loạn.
Ban nãy Long Mộ Thần bế cô ta đi, đưa cô ta tới bệnh viện, cô ta vui mừng đến mụ mị cả đầu óc.
Thế nhưng khi lên xe của Long Mộ Thần rồi, cô ta mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Đứa trẻ trong bụng cô ta không phải là con của Long Mộ Thần, cả cô và anh đều biết rõ, vì sao anh lại lo âu đến vậy?
Chẳng lẽ Long Mộ Thần muốn giữ đứa bé trong bụng cô ta lại để giám định DNA thêm một lần nữa ư?
Dương Uyển Dung lạnh ngắt từ đầu đến chân.
Trong kế hoạch của cô ta, Long Mộ Thần nghe tin cô ta mang thai thì sẽ ra sức phủ nhận, thế rồi cô ta vào bệnh viện xử lý cái thai, hết thảy sẽ không còn gì để đối chứng nữa. Đến lúc đó, cô ta chỉ cần châm ngòi giới truyền thông là Long Mộ Thần sẽ mang tiếng gã đàn ông cặn bã phụ tình mà không còn đường cứu vãn.
Thế nhưng cô ta còn chưa kịp thực thi kế hoạch này thì Long Mộ Thần đã phá nát nó. Anh ta…đáng sợ đến thế ư?
Dương Uyển Dung run bắn lên. Không được, cô ta phải xử lý cái thai. Nếu cái thai còn đó thì nhất định cô ta sẽ thất bại thảm hại!
- Các người buông tôi ra!
Nghĩ đến đó, Dương Uyển Dung càng giãy dụa dữ hơn.
Long Mộ Thần đẩy cửa phòng bệnh ra rồi nhìn cô ta với ánh mắt cực kì bình thản.
Dương Uyển Dung nhìn anh mà sợ hãi và phẫn nộ khoong thôi.
- Cậu chủ Long, cảm xúc của bệnh nhân không ổn định, cô ấy không chịu phối hợp điều trị.
Bác sĩ mồ hôi mướt mải.
- Thế à?
Vẻ mặt của Long Mộ Thần lạnh tanh:
- Nếu cô ta không phối hợp, sao các vị chưa tiêm thuốc an thần?
Bác sĩ giật nảy mình và thốt ra theo bản năng:
- Nhưng dùng thuốc an thần có khả năng gây dị dạng cho thai nhi đấy.
Dương Uyển Dung vui vẻ trong lòng. Cô ta hô to như thể đang túm lấy cọng rơm cứu mạng:
- Tôi không dùng thuốc an thần! Long Mộ Thần, anh không nghe thấy sao? Dùng thuốc an thần sẽ khiến thai nhi dị dạng đó!
Long Mộ Thần híp mắt lại rồi đi vài bước tới gần Dương Uyển Dung.
Dương Uyển Dung cảm thấy một luồng áp lực nặng như núi ập xuống người mình, giọng nói cũng yếu xìu đi thấy rõ.
- Cô nghĩ là tôi sẽ để ý sao?
Long Mộ Thần nhìn cô ta rất mực lạnh lùng:
- Tôi chỉ cần cái thai của cô sống mà thôi. Còn việc cô sẽ sinh ra quái thai thế nào thì có liên quan gì đến tôi đâu? Tiêm thuốc cho cô ta đi!
Bác sĩ đáp lời rồi hành động ngay, Dương Uyển Dung run bắn lên.
Cô ta không thể ngờ được Long Mộ Thần lại tuyệt tình đến mức độ này.
Trước kia dù cô ta có càn quấy quá đáng thế nào anh cũng bao dung, bao dung đến mức khiến cho cô ta cảm thấy anh dễ bắt nạt là đằng khác.
Như thể, cô ta làm gì anh cũng không để bụng.
Thì ra đó đều là ảo giác của cô ta cả sao?
- Anh Mộ Thần ơi em xin anh, anh bảo họ thả em ra đi! Họ là người xấu, họ muốn giết con em! Em xin anh cho em chuyển bệnh viện đi mà!
Dương Uyển Dung gào lên trong tuyệt vọng.
- Chẳng phải cô mới là người muốn giết đứa bé ấy nhất hay sao?
Long Mộ Thần nhìn cô ta, sắc mặt lạnh như băng:
- Dương Uyển Dung, cô yên tâm, con của cô sẽ sống rất kiên cường, mà các bác sĩ ở đây cũng sẽ dốc lòng bảo vệ nó.
- Tôi không muốn!
Dương Uyển Dung hét lên kinh hoàng:
- Anh Mộ Thần, vì sao anh lại trở nên như vậy? Rõ ràng trước kia anh dịu dàng với em lắm cơ mà? Sao anh lại đối xử với em như thế?
- Trước kia tôi đối xử tử tế với cô vì cô là bạn của tôi.
Long Mộ Thần nhìn cô ta đầy châm chọc:
- Cô hãm hại Tiểu Tịch nhiều lần, cô muốn lấy cả mạng của tôi, thế mà cô vẫn cho rằng tôi sẽ tha thứ cho cô ư? Cô dựa vào cái gì thế? Dương Uyển Dung, tôi sẽ cho cô chống mắt lên xem thủ đoạn đối đãi với kẻ địch của tôi tàn độc tới mức nào!
Sắc mặt của Dương Uyển Dung tái dại đi và trong lòng chỉ còn tuyệt vọng. Bác sĩ tiêm thuốc an thần, cô ta cũng không phản kháng nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Long Mộ Thần mở cửa, đi ra bên ngoài.
- Chủ tịch.
Hàn Tư Viễn ở bên ngoài nói nhỏ với anh:
- Hai vợ chồng Dương Quốc Mậu đưa rất nhiều phóng viên đến bệnh viện, giờ họ đã vây chặt ở tầng dưới rồi.
- Đến nhanh lắm.
Long Mộ Thần cười lạnh:
- Xem ra lần này Dương Uyển Dung tìm được đồng bọn tốt đấy.
- Còn việc này nữa, cậu An hỏi ngài đang ở đâu, tôi đã nói cho cậu ấy rồi.
Hàn Tư Viễn nói tiếp.
- Ừ, chỉ e chuyện này cũng liên quan đến nhà họ An. Cho cậu ấy biết cũng được.
Long Mộ Thần nói với vẻ thản nhiên:
- Lúc nào cậu ta đến, tôi cũng có chuyện muốn bàn với cậu ta đây.