An Tử Dục kinh ngạc đạp phanh gấp, chiếc xe dừng khựng lại ven đường.
Gã hỏi với vẻ khó tin:
- Ý em là Dương Uyển Dung mang thai, và đứa con là của Long Mộ Thần? Thế Long Mộ Thần thì sao? Cậu ta bảo thế nào?
- Tôi không biết.
Diệp Tiểu Tịch cúi đầu nhìn ngón tay sưng đỏ của mình rồi nói rất khẽ:
- Anh ấy không nói gì cả.
- Không nói gì à…
An Tử Dục cau mày, đây không phải là phong cách của Long Mộ Thần. Trong thời gian ngắn, chính gã cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Tiểu Tịch, em đừng nghĩ linh tinh làm gì.
An Tử Dục trâm tư một lúc rồi nói:
- Anh làm bạn với Long Mộ Thần nhiều năm rồi, anh hiểu cậu ta mà. Nếu cậu ta không nói đứa con đó là của mình thì chắc chắn là không phải đâu.
Diệp Tiểu Tịch giật giật khóe môi, muốn nói gì nhưng lại nhịn xuống.
- Anh thấy hay là thế này.
An Tử Dục lại khởi động xe:
- Thay vì em ở đây đoán mò, giờ mình đi tìm Long Mộ Thần hỏi cho rõ nhé.
- Thôi đi.
Diệp Tiểu Tịch giật thót trong lòng.
Bây giờ Long Mộ Thần đang ở trong bệnh viện cùng Dương Uyển Dung, anh có thời gian để gặp cô sao?
- Đi nhé, giờ anh đưa em qua đó. Ủa?
An Tử Dục hơi bất ngờ.
- Sao thế?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Không có gì. Hình như xe anh bị sao đó.
An Tử Dục nhíu mày:
- Em ngồi yên đấy, để anh xuống xem.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa xe, cô cũng muốn xuống xem thử.
An Tử Dục mở động cơ ra xem, Diệp Tiểu Tịch ngó vào:
- Có chuyện gì thế?
- Để anh xem đã…
An Tử Dục cau mày rồi bỗng giật mình ngẩng lên.
Có hai chiếc xe lái đến chặn trước xe của An Tử Dục, mấy gã đàn ông bước xuống vây xung quanh họ.
- Các vị muốn làm gì?
An Tử Dục thấy không ổn, bèn che chở Diệp Tiểu Tịch sau lưng. Vừa nhìn đã thấy đám này không phải là người tốt, xem ra là lưu manh côn đồ gì đó rồi.
- Không có gì, gái kia xinh đấy, cho bọn anh chơi tí đi.
Gã đi đầu nói với giọng ngang ngược.
Những kẻ này đến vì cô sao?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được cau mày.
An Tử Dục vừa dừng xe thì đám người này đã xộc tới, nếu không phải họ đi ngang qua thì rõ ràng là đã có mưu đồ trước.
- Ai thuê các người đến đây?
An Tử Dục trầm giọng nói:
- Tôi cho các người gấp đôi tiền.
- Ha ha
Đám người kia cười khinh miệt:
- Tiền? Bọn tao chỉ cần con bé kia thôi…
Nói đoạn, kẻ đi đầu vươn tay ra sờ mặt Diệp Tiểu Tịch, động tác cực kì khiếm nhã.
Diệp Tiểu Tịch đanh mặt, nghiêng đầu tránh đi.
An Tử Dục nổi cáu hất tay hắn ra:
- Mày dám động vào cô ấy thử xem!
Tên đi đầu không tức giận mà cười lạnh một tiếng:
- Ô? Đây là gái nhà mày hả? Che chở ghê nhỉ? Bọn tao đông thế này, mày nghĩ đánh nhau thì mày có thắng được không? Mày cứ giao con nhỏ này cho bọn tao đi, bọn tao chơi chán thì có khi còn tha cho mày!
- Đúng đấy, cút đi!
Đám còn lại nhao nhao.
Sắc mặt An Tử Dục càng sa sầm xuống:
- Chúng mày muốn thế thật à?
- Ha ha ha
Lũ người kia chỉ vào gã mà cười:
- Đồ hèn!
- Thế thì…
An Tử Dục cười lạnh.
Đoạn, gã ra tay.
Gã vung một đấm táng thẳng vào mặt tên đàn ông đi đầu.
Những người còn lại nhìn gã đầy kinh ngạc, cả Diệp Tiểu Tịch cũng ngạc nhiên.
Cô đoán An Tử Dục sẽ không mặc kệ mình, nhưng không thể ngờ được An Tử Dục nói không xong bèn ra tay thật.
Những đám người kia đông quá, chỉ sợ hai người họ không phải là đối thủ của chúng thôi.
- Các anh em, đánh chết thằng này!
Tay đi đầu bị nện tím mặt, bèn điên tiết hét lên.
Đám tay chân của hắn đều rống to rồi lao vào An Tử Dục, nhưng chúng chưa đánh được gã cái nào thì lại có mấy chiếc xe đỗ xuỵch tới. Một đoàn vệ sĩ nhanh chóng bước xuống rồi lao vào cuộc chiến.
An Tử Dục đạp ngã một tên đang xông tới rồi cười lạnh bảo rằng:
- Sao trước khi ra tay không điều tra cho rõ đã? Cậu An nhà chúng mày sợ chết, cho nên bên cạnh có nhiều vệ sĩ lắm!
Nghĩ đến việc lũ khốn này dám động vào Diệp Tiểu Tịch trước mặt mình, An Tử Dục cáu tiết, cũng xông vào đánh đến là hăng hái.
Diệp Tiểu Tịch trốn ở một bên. Những bảo vệ kia đều giỏi võ hơn cô, hơn nữa mục đích của lũ khốn kia là cô, bây giờ cô đứng im đã là trợ giúp lớn nhất rồi.
Các vệ sĩ dần dần khống chế được tình hình, đám lưu manh bị đẩy vào thế yếu.
Thấy cơ hội đang dần vuột qua, tay cầm đầu bỗng đanh mặt lại rồi lấy ra một con dao ngắn. Sau đó, hắn cầm dao, vung lên như phát cuồng.
Ánh sao loang loáng chớp lên, một đám người tay trần chỉ đành lùi lại.
Kẻ kia muốn trốn, các vệ sĩ cũng không ngăn cản. Ai ngờ hắn đột nhiên quay người rồi lao về phía Diệp Tiểu Tịch.
- Mau ngăn hắn lại!
An Tử Dục tái mặt hô lên.
Các vệ sĩ xông lên nhưng vẫn chậm một bước. Kẻ kia chỉ còn cách Diệp Tiểu Tịch có vài bước chân.
Một vệ sĩ dồn hết sức lao lên ôm lấy chân kẻ kia. Hắn không còn cách khác, bèn vung dao ném về phía cô, vẻ mặt độc ác lạ lùng.
Hết thảy xảy ra quá nhanh, vệ sĩ của An Tử Dục không tài nào ngăn kịp, Diệp Tiểu Tịch cũng không kịp né tránh.
Con dao đâm thẳng vào ngực cô.
- Tiểu Tịch!
An Tử Dục kinh hãi hét lên.
Lực văng của con dao làm Diệp Tiểu Tịch lảo đảo lùi về phía sau, ngực cô như bị cái gì đâm vào một chút.
Cô đau tái cả mặt, vội vàng giơ tay lên che ngực theo bản năng.
- Tiểu Tịch! Em không thể có chuyện gì được!
An Tử Dục chạy tới bên cô, cuống hết cả lên:
- Long Mộ Thần giao em cho anh, em mà có gì bất trắc thì anh biết ăn nói với cậu ấy thế nào?
- Tôi…
Diệp Tiểu Tịch hoảng hốt một chút rồi nhìn xuống ngực mình, lát sau, cô ngước lên với vẻ không sao tin nổi.
Cô hít sâu một hơi rồi nói:
- Tôi không sao.
- Em đừng nói nữa. Bây giờ anh đưa em vào bệnh viện ngay đây.
An Tử Dục vội vàng gọi vệ sĩ:
- Mau lái xe ra đây!
- An Tử Dục, tôi không sao thật mà.
Diệp Tiểu Tịch đẩy gã ra rồi bĩnh tĩnh rút phắt con dao ra khỏi ngực.
An Tử Dục đần thối mặt ra.
Gã nhìn con dao trong tay cô, không có vết máu.
Sao có thể như thế được? Rõ ràng gã tận mắt thấy con dao ấy cắm vào ngực Diệp Tiểu Tịch rồi mà.
Vệ sĩ đã khống chế được tất cả đám côn đồ. Tên cầm dao phóng vào Diệp Tiểu Tịch bị đánh ngất lịm đi.
Sợ lại có thêm chuyện bất trắc xảy ra, vệ sĩ còn lục soát người chúng để đảm bảo không còn hung khí nữa.
- Đưa hết bọn này đến cục cảnh sát trước đã.
An Tử Dục nói, sắc mặt sa sầm:
- Dặn bọn họ nhất định phải tra bằng được xem kẻ nào sai khiến chúng!
Vệ sĩ nhận lệnh rồi giải bọn chúng lên xe.
An Tử Dục nhìn Diệp Tiểu Tịch, vẫn còn ngạc nhiên sững ra:
- Tiểu Tịch, sao lại thế? Sao em lại không bị thương?