Kì nghỉ trôi qua rất nhanh, Long Mộ Thần vẫn tiếc nuối mãi vì chưa thể mở cánh cửa cuối cùng với Diệp Tiểu Tịch.
Nhưng may là tình cảm của họ vẫn tiến triển ngày càng ổn định, anh cũng cảm nhận được rằng Diệp Tiểu Tịch càng ngày càng không muốn xa mình.
Ăn sáng xong, Diệp Tiểu Tịch định đi ra bến xe bus gần nhà theo thường lệ.
- Từ từ,
Long Mộ Thần gọi cô lại rồi nhắc nhở với vẻ bất đắc dĩ:
- Tiểu Tịch, em quên là em có xe rồi à?
Vì Diệp Tiểu Tịch không chịu đi xe của anh, anh lại không yên tâm để cô chen chúc trên xe bus nên mới nghĩ cách tặng xe cho cô thay đi bộ mà.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Anh không nhắc thì đúng là cô quên béng mất.
- Nhưng mà… một thư kí như em lái xe đi làm có phô trương quá không?
Diệp Tiểu Tịch hơi do dự.
- Phải xem là thư kí của ai chứ.
Anh nói như đúng rồi:
- Em là thư kí của Long Mộ Thần đấy nhé, thư kí của anh không nghèo thế đâu.
- …
Diệp Tiểu Tịch cạn lời.
Cuối cùng cô cũng hiểu thế nào là khoe giàu trong thầm lặng rồi.
Cô bật cười:
- Vâng vâng, chủ tịch Long ngầu quá, có muốn ôm bổng lên quay vòng cổ vũ không nào?
Long Mộ Thần hơi kinh ngạc, tuy anh không hiểu Diệp Tiểu Tịch nói gì cho lắm, thế nhưng vẫn đáp rõ nhanh:
- Muốn!
Diệp Tiểu Tịch không ngờ mình lại tự đạp mình xuống hố. Cô quay người đi xuống gara, làm bộ như không nghe thấy.
- Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nắm cổ tay cô rồi nói với vẻ nghiêm túc:
- Anh muốn ôm bổng quay vòng cơ.
Sao anh lại có thể… dễ thương thế chứ! Diệp Tiểu Tịch nhìn người đàn ông nghiêm trang chín chắn nói muốn ôm ôm, sự tương phản này dễ thương đến mức lòng cô mềm nhũn ra.
Diệp Tiểu Tịch cố nén xúc động nơi đáy lòng, nghiêm mặt nói:
- Đừng quậy nào chủ tịch đại nhân, em không nhấc được anh lên đâu.
- Như thế này ấy hả?
Long Mộ Thần cười khẽ rồi ôm eo cô nhấc bổng lên.
Diệp Tiểu Tịch hô nhỏ một tiếng, hai tay vội vàng ôm lấy vai của Long Mộ Thần. Ban nãy cô nhẫn nại vất ơi là vất, bây giờ không nhịn được nữa bật cười váng lên.
- Buông em xuống đi…
Cô đỏ mặt nói.
Long Mộ Thần cười khẽ, ôm cô quay mấy vòng nữa mới thả xuống.
Vị ngọt tràn ngập đáy lòng rạo rực, Diệp Tiểu Tịch không từ chối nữa mà để mặc cho anh ôm mình.
Đợi anh ôm chán rồi, cô mới lái xe đi tới Long thị.
Long Mộ Thần đi sát phía sau Diệp Tiểu Tịch, cô không từ chối anh. Vì cô mà từ chối thì anh sẽ lại nghĩ ra cả đống lí do lí trấu.
Diệp Tiểu Tịch đến công ty, cả văn phòng thư kí bận rộn nguyên buổi sáng. Đúng lúc bận nhất thì lại có chuyện xảy ra.
Long Mộ Thần đi công ty khác họp mà quên mất một bản tư liệu không mang. Cả phòng chẳng ai tranh thủ được thời gian, Diệp Tiểu Tịch bèn xung phong nhận việc đưa tài liệu.
Lúc cô mang tài liệu đến, Long Mộ Thần đang họp, chỉ gật đầu một cái.
Khi cô định đi thì Hàn Tư Viễn lại đuổi theo.
- Cô Diệp.
Hàn Tư Viễn gọi cô lại:
- Chủ tịch bảo tôi tới chuyển lời, cô chờ ngài ấy một chút, tí nữa ngài ấy họp xong rồi cùng về.
- Được ạ.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đáp. Cô là cấp dưới, đương nhiên phải nghe theo anh rồi.
Hàn Tư Viễn đưa Diệp Tiểu Tịch đến phòng nghỉ của Long Mộ Thần rồi về phòng họp.
Cô đang chờ Long Mộ Thần thì di động lại réo vang.
Diệp Tiểu Tịch nhìn số lạ hiển thị trên màn hình thì hơi cau mày một chút.
Cô do dự một hồi rồi bấm nút nghe máy.
- Diệp Tiểu Tịch, chúng ta gặp nhau đi.
Giọng nói của Dương Uyển Dung truyền tới từ đầu kia điện thoại.
Diệp Tiểu Tịch bất đắc dĩ lắm.
Quả nhiên Dương Uyển Dung không định tha cho cô dễ dàng như vậy. Có khi bây giờ cô ta đã phát điên lên rồi cũng nên.
- Chúng ta chẳng có chuyện gì mà phải gặp nhau.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên:
- Tôi quen biết gì cô, có gì mà nói chứ?
Cô ta nói:
- Chuyện về Long Mộ Thần…
- Thế thì lại chẳng có gì đáng nói cả.
Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh ngắt lời cô ta:
- Nếu muốn biết chuyện gì về Long Mộ Thần thì tôi hỏi thẳng anh ấy cho nhanh. Còn chuyện mà tôi đã không muốn biết thì cô cũng không cần phải nói.
- Diệp Tiểu Tịch, cô định trốn sau lưng Long Mộ Thần bao lâu nữa?!
Dương Uyển Dung điên tiết gắt lên:
- Cô cho rằng cô trốn tránh tôi như thế thì có thể giải quyết được vấn đề à?
Diệp Tiểu Tịch hơi nhướn mày.
Cô mà không chịu gặp Dương Uyển Dung thì chắc chắn cô ta còn chưa từ bỏ hi vọng, còn nhất quyết muốn bám dai như đỉa tìm cơ hội khác cho xem.
Có lẽ nên gặp cô ta một lần. Ít nhất cũng phải khiến cô ta biết thái độ của cô mới được. Cô sẽ chẳng rời xa Long Mộ Thần chỉ vì vài câu khích bác đơn giản của cô ta đâu.
- Cũng được.
Thấy Long Mộ Thần còn lâu mới họp xong, Diệp Tiểu Tịch nói bằng giọng điềm nhiên:
- Tôi có thể gặp cô, nhưng cô phải cam đoan với tôi, nếu cô không châm ngòi chia rẽ được bọn tôi thì đừng có làm phiền tôi nữa.
- …
Dương Uyển Dung điên tiết nghiến răng ken két, Diệp Tiểu Tịch nói cô ta muốn châm ngòi chia rẽ bọn họ trắng trợn thế mà nghe được à?!
Dương Uyển Dung hít sâu mấy hơi, dằn cơn tức xuống. Diệp Tiểu Tịch chỉ là một con nhỏ ngây thơ tin tưởng vào tình yêu hường phấn, cô ta còn lạ gì cách đối phó với loại con gái này?
Phụ nữ càng coi trọng tình yêu, càng bằng lòng trả giá hết thảy cho tình yêu thì lại càng dễ hạ gục.
Địa điểm gặp mặt là một phòng trà gần công ty mà Diệp Tiểu Tịch đang ở.
Diệp Tiểu Tịch tới trước, gọi một ly đồ uống, ngồi chờ một chút thì thấy Dương Uyển Dung đến.
Dương Uyển Dung ngồi đối diện với Diệp Tiểu Tịch. Cô nhìn cô ta một cái, trông có vẻ hùng hổ ghê.
Có điều, cô cũng chẳng buồn để ý.
- Diệp Tiểu Tịch, cô yêu Long Mộ Thần thật lòng phải không?
Dương Uyển Dung nói với giọng điệu nghiêm trọng.
- Không hẳn đâu.
Diệp Tiểu Tịch nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp rất hồn nhiên:
- Cảm giác của tôi với anh ấy bây giờ không tệ lắm, thích thì có thích đấy, cơ mà chưa đến mức yêu.
- …
Dương Uyển Dung bỗng thấy không còn đất để mà phát triển đề tài nữa. Diệp Tiểu Tịch trả lời chẳng theo cái kịch bản nào cả.
Chẳng phải Diệp Tiểu Tịch nên nói họ thật lòng yêu nhau, rồi xin cô ta đừng chia rẽ họ à?
- Nói vậy nghĩa là cô không yêu anh ấy?
- Năng lực nghe hiểu của cô kì diệu thật…
Diệp Tiểu Tịch bóp trán ra chiều cạn lời, rồi ngẩng đầu nhìn Dương Uyển Dung và nói rất điềm nhiên:
- Dẹp mấy cái câu khách sáo rồi nói thẳng vào chủ đề đi bà chị. Cô định dùng lý do gì để ép tôi rời xa Long Mộ Thần?
- …
Dương Uyển Dung bị chặn họng chẳng nói nên lời, trong lòng chỉ còn bừng bừng lửa giận.
Trước kia cô ta chưa từng tiếp xúc với Diệp Tiểu Tịch nên đã coi thường con nhỏ này quá rồi sao? Diệp Tiểu Tịch nói hết cả lời thoại của cô ta luôn rồi!
Diệp Tiểu Tịch chờ mãi mà chẳng thấy Dương Uyển Dung nói gì, đã thế sắc mặt còn xanh lè rồi tái mét, bèn không nhịn được phải thốt lên:
- Cô giận quá quên thoại rồi à?
Dương Uyển Dung tức lộn ruột!
Diệp Tiểu Tịch là cái giống gì vậy?!
- Quên rồi thì nhẩm lại đi.
Diệp Tiểu Tịch thúc giục:
- Tôi nghĩ tôi với cô cũng chẳng gặp nhau nữa đâu mà, hôm nay cô muốn nói gì thì nói hết luôn đi. Hay là tôi nhắc bài cho cô nhé? Bình thường trong trường hợp này, cô sẽ lấy séc ra vứt cho tôi, dùng tiền làm nhục tôi rồi bảo tôi cút đi ha?