Long Mộ Thần đặt di động xuống rồi đuổi theo Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch nhận ra có chuyện không ổn, bèn vội vàng trèo lên bờ.
Long Mộ Thần đâu để cho cô trèo kịp, anh vươn tay túm eo cô kéo xuống, làm cho cô hét ầm lên rồi ngã lại vào trong hồ.
Diệp Tiểu Tịch không trốn nổi với anh, đành quay người lại đối diện với đôi ngươi sâu thẳm. Trong đôi mắt anh bập bùng lửa nóng, làm cho tim cô đập như trống vang dồn.
Diệp Tiểu Tịch hối hận thì cũng muộn rồi.
- Nhóc con, em dám đùa với lửa hả?
Anh nói bằng giọng trầm thấp.
- Em không dám…
Không khí đáng sợ quá, Diệp Tiểu Tịch lúng ta lúng túng, rụt rè nói:
- Long Mộ Thần, bây giờ em xin lỗi anh có còn kịp không?
- Muộn rồi!
Long Mộ Thần thuận tay ôm siết cô vào lồng ngực.
- Đừng mà!
Diệp Tiểu Tịch hét lên thành tiếng, hai má đỏ như ráng chiều:
- Long Mộ Thần, em chóng mặt quá, anh đừng làm thế…
- Chóng mặt? Đúng lúc lắm, mình vận động chút là hết ngay.
Anh hạ giọng dụ dỗ.
- Em nói thật mà! Em chóng mặt quá.
Diệp Tiểu Tịch nói mà mặt mũi đỏ bừng.
- Diệp Tiểu Tịch!
Long Mộ Thần nghiến răng:
- Em đừng tưởng anh không biết là em đang giả vờ nhé.
Lần này cô tiêu đời rồi, không nghĩ ra cách gì thì bị anh nuốt sống luôn là cái chắc! Ôi không muốn đâu! Giờ đành sống chết giả bệnh cho qua thôi.
Hai má Diệp Tiểu Tịch càng đỏ lựng lên. Cô cố sống cố chết nói:
- Em không giả vờ đâu, em mệt lắm thật đó, chắc là vì em ngâm nước nóng lâu quá nên chóng hết mặt rồi đây này.
- Diệp Tiểu Tịch!
Sắc mặt Long Mộ Thần sa sầm xuống! Cô nhóc này! Trêu chọc anh nửa chừng mấp mé xong tự kêu dừng lại là cớ làm sao? Anh thật muốn nuốt trọn cô luôn bây giờ quá mà!
Anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng như trừng phạt.
Diệp Tiểu Tịch mở to hai mắt, thân thể cứng đờ, đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh. Tuy rằng lửa tình dâng tràn nơi đáy lòng, thế nhưng cô không dám làm gì để kích thích anh thêm nữa.
Nụ hôn kết thúc, Long Mộ Thần buông cô ra rồi lên bờ, sắc mặt xám xịt.
- Anh đi đâu thế?
Cô vội hỏi.
- Đi dội nước lạnh.
Long Mộ Thần nói giọng lạnh te:
- Hay em muốn tiếp tục nào?
- Anh đi đi, đi mau đi.
Diệp Tiểu Tịch xua lấy xua để.
Đồ nhóc con không có lương tâm! Long Mộ Thần đen mặt quay đi.
Diệp Tiểu Tịch sờ hai má nóng rần, không nhịn được cười lên thành tiếng.
Cô dám khiêu khích Long Mộ Thần cơ đấy… chỉ vừa nghĩ thôi cô đã ngượng chín cả mặt rồi.
Ngại quá mà!
Diệp Tiểu Tịch chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể làm chuyện như thế được.
Thế nhưng đến nước này mà Long Mộ Thần vẫn không cưỡng ép Diệp Tiểu Tịch, điều này lại khiến cô ấm áp vô cùng.
Diệp Tiểu Tịch cũng lên bờ, tráng qua người một chút, lúc đi ra thì thấy Long Mộ Thần đang đợi mình.
- Không ngâm nữa à?
Anh hỏi.
- Ngâm thoải mái rồi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu.
- Đi thôi, đi làm chuyện thoải mái hơn nào.
Anh nhếch môi cười.
- Làm… làm gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch hỏi với vẻ bối rối.
Long Mộ Thần nắm tay cô dẫn đi, vẻ mặt trông đến là bí ẩn.
Diệp Tiểu Tịch thấp thỏm đi theo Long Mộ Thần, cuối cùng anh dẫn cô tới một gian phòng, trong phòng có hai giường mát xa.
Hai nhân viên mát xa đã chờ sẵn.
Thì ra chỉ đưa cô đi mát xa thôi, cô còn tưởng là chuyện gì nữa chứ…
Cô nhìn Long Mộ Thần mà cạn lời:
- Anh cứ trêu em thế mới được hả?
- Mát xa không phải là chuyện thoải mái hơn à?
Anh cười khẽ:
- Hay là Tiểu Tịch lại nghĩ đến cái gì đen tối? Mà nhé, anh trêu người khác làm sao mà giỏi bằng em.
Nghe câu nói như nghiến ra từ kẽ răng của Long Mộ Thần, Diệp Tiểu Tịch hiểu ngay anh nói tới cái gì rồi.
Cô xấu hổ chết đi được.
Cô đâu có cố ý, cô chỉ thấy chơi thế rất vui… ôi thôi được rồi, cô sai thật rồi.
Hai người nằm sấp trên giường mát xa, nhân viên xoa bóp nhẹ nhàng làm cho Diệp Tiểu Tịch thoải mái ngâm lên thành tiếng.
Sắc mặt của Long Mộ Thần chợt thay đổi.
- Sao thế?
Diệp Tiểu Tịch nhìn thấy, bèn hỏi anh.
- Xem ra anh phải đi học mát xa mới được.
Long Mộ Thần nói rất nghiêm túc.
- Học làm gì?
Diệp Tiểu Tịch tò mò.
- Anh không muốn để người khác nghe thấy em ngâm nga kiểu đó.
Ánh mắt anh hơi lóe lên, khóe mắt lấp lánh nét cười trêu ghẹo:
- Học xong về mát xa cho em.
Diệp Tiểu Tịch ngượng chín mặt. Tuy hai nhân viên mát xa giả bộ không nghe thấy gì, rất là chuyên nghiệp, thế nhưng cô vẫn đỏ mặt tía tai.
Cô vội ho khan mấy tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác.
- Này… ban nãy Dương Uyển Dung gọi đến có việc gì thế anh?
- Anh có biết đâu.
Long Mộ Thần đáp tỉnh bơ.
- Anh nghe máy cơ mà, không biết là thế nào?
Cô nhìn anh, kinh ngạc.
- Diệp Tiểu Tịch.
Long Mộ Thần nhìn cô rõ là u oán:
- Bị trêu chọc thế mà vẫn còn nghe rõ được người ở đầu dây bên kia nói gì thì chỉ có em thôi, anh chịu.
Diệp Tiểu Tịch lại thẹn thùng. Sao Long Mộ Thần cứ thích chọc cô vậy hả?
Nhưng cô cũng hơi bất ngờ. So với những gì Long Mộ Thần làm với cô thì mấy động tác nhỏ của cô chỉ như đùa dai thôi mà, sao lại khiến anh không nghe rõ Dương Uyển Dung nói gì cơ chứ?
Bỗng nhiên, Diệp Tiểu Tịch nhìn anh như thể vừa ngỡ ra điều gì:
- Đừng bảo với em là… anh cố ý cho cô ta nghe thấy đấy nhé.
Long Mộ Thần hơi nhướn mày lên. Cô nhóc của anh ngốc thì hơi ngốc, nhưng lúc chịu nghĩ thì cũng nhanh trí phết đấy.
Đúng là anh cố ý cho Dương Uyển Dung nghe thấy, để cho cô ta đừng có cố tình dây dưa anh nữa.
- Diệp Tiểu Tịch, rõ ràng là em cố ý khiêu khích anh mà.
Anh cười nhẹ.
Diệp Tiểu Tịch hạn hán lời.
Đúng là như thế thật, Long Mộ Thần có ép cô đâu.
Nhưng anh cố ý thật mà…
Diệp Tiểu Tịch càng xoắn quẩy hơn.
Cô hừ một tiếng buồn bực rồi quay đầu nhìn sang hướng khác.
- Tiểu Tịch.
Anh gọi khẽ.
Diệp Tiểu Tịch giả bộ không nghe thấy, không thèm nhúc nhích.
- Em yên tâm, anh sẽ không để cô ta làm phiền em nữa.
Long Mộ Thần nói nhỏ.
Đáy lòng Diệp Tiểu Tịch ấm sực lên. Long Mộ Thần làm thế chỉ là vì cô.
Cô vốn không phải người thích giận hờn. Chút xíu giận dỗi cũng tan như mây khói.
- Vâng, em tin anh.
Cô quay đầu nhìn anh rồi nói rất nhẹ nhàng.
Mát xa quá thoải mái, Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, cô chỉ thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Long Mộ Thần đưa cô đi chơi suốt một ngày, tối đến, họ về nhà họ Long, người hầu đón họ vào nhà rồi nói:
- Cậu chủ, hôm nay cô Dương đến tìm ngài. Bọn tôi nói ngài không ở nhà nhưng cô ta không tin, còn làm loạn lên một trận.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối sầm:
- Tôi biết rồi, lần sau cô ta đến nữa thì cứ tống cổ ra ngoài.
Người hầu đáp vâng ngay tắp lự.
Lòng Diệp Tiểu Tịch hơi chùng xuống. Dương Uyển Dung quấn lấy Long Mộ Thần đến mức đáng sợ quá rồi.
Tuy cô tin tưởng rằng Long Mộ Thần có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa, thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Dương Uyển Dung sẽ chẳng buông tay một cách dễ dàng. Cô ta nhất định sẽ không từ thủ đoạn để phá hoại tình cảm giữa cô và anh.