365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 109: Tâm linh tương thông




Long Mộ Thần gật đầu không phủ nhận.

Ăn cơm xong, Long Mộ Thần đưa Diệp Tiểu Tịch trở về nhà.

Xe dừng lại ở gần căn hộ nhà họ Diệp. Diệp Tiểu Tịch đang chuẩn bị xuống xe thì nhìn thấy cả nhà Diệp Minh đang ở gần đấy, hình như bọn họ mới từ trong nhà cô đi ra.

- Sao họ lại tới đây?

Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày lại.

- Nói không chừng là tới trả tiền đấy.

Long Mộ Thần thản nhiên nói.

- Nếu thật là thế thì tốt rồi.

Diệp Tiểu Tịch cười ha ha hai tiếng.

- Tiểu Tịch, mai em tính làm gì?

Long Mộ Thần hỏi với vẻ tha thiết, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.

- Mai em có hẹn với bạn học hồi trước, không đi với anh được đâu.

Diệp Tiểu Tịch biết anh đang mong chuyện gì, cô nói với vẻ nuối tiếc.

- Chính là bạn thuở bé đã lâu không gặp, người con trai mà em từng thích ấy hả?

Giọng điệu Long Mộ Thần chua lòm.

- Là bạn gái thuở bé!

Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười, không ngờ Long Mộ Thần lại thích ghen như vậy.

- Chủ tịch đại nhân của em hài lòng chưa?

Long Mộ Thần hơi xấu hổ.

- Long Mộ Thần.

Diệp Tiểu Tịch chợt nói.

- Ừm?

Anh nhìn cô đầy kinh ngạc.

- Cho em hai ngày.

Diệp Tiểu Tịch nói với vẻ kiên định:

- Hai ngày sau, em sẽ đi tìm anh.

- Nói cách khác là hai ngày này anh cũng không thể gặp em à?

Long Mộ Thần nhướng mày.

- Đúng thế.

Diệp Tiểu Tịch gật đầu cười, cô vươn tay chuẩn bị mở cửa xe.

- Em về trước nhé.

Đột nhiên Long Mộ Thần ôm lấy eo Diệp Tiểu Tịch rồi hôn lên môi cô.

- Anh sẽ nhớ em lắm.

Anh nói.

- Chỉ hai ngày thôi mà...

Diệp Tiểu Tịch vừa cảm động lại thấy buồn cười.

- Yên tâm, tới lúc đó em có một bất ngờ dành cho anh!

- Bất ngờ gì thế?

Long Mộ Thần ngạc nhiên hỏi.

- Giờ không nói được.

Diệp Tiểu Tịch lè lưỡi tỏ vẻ tinh nghịch.

- Nói ra thì còn gì là bất ngờ.

- ... Ừm.

Tuy Long Mộ Thần không thích lắm nhưng vẫn đồng ý.

Sau khi Diệp Tiểu Tịch trở về nhà, không ngờ cả nhà chú cô tới đây trả tiền thật. Hơn nữa, trừ việc trả tiền ra thì bọn họ cũng chẳng nói thêm gì, khiến cho Diệp Hải Phong và Hà Nhu rất bất ngờ.

Có điều, hôm nay cả nhà Diệp Minh dám gài bẫy Diệp Tiểu Tịch. Cho dù nhà kia đã trả tiền rồi, nhưng bọn họ cũng không định qua lại với nhà bên đó nữa.

Vào sáng sớm hai ngày sau, Long Mộ Thần đứng trước cửa sổ trong phòng tổng thống. Anh nhìn xuống khung cảnh thành phố S bên dưới, trong lòng có phần do dự.

Nếu bây giờ anh gọi điện cho Diệp Tiểu Tịch, liệu cô ấy có nghĩ rằng anh đang thúc giục cô ấy hay không?

Bỗng nhiên điện thoại của anh reo lên.

Người gọi tới là Diệp Tiểu Tịch khiến Long Mộ Thần cảm thấy hơi bất ngờ, anh nhanh chóng nhấn nút trả lời.

- Chào buổi sáng!

Trong điện thoại truyền tới giọng nói trong trẻo khó nén được vui vẻ của Diệp Tiểu Tịch.

Trong lòng Long Mộ Thần nóng lên. Bỗng nhiên tận đáy lòng anh toát ra một cảm giác kỳ lạ, anh xoay người đi về phía cánh cửa.

- Em còn nhớ đã đồng ý với anh chuyện gì không?

Anh hỏi.

- Tất nhiên là nhớ rồi, em đã nói sẽ dành cho anh một sự bất ngờ mà.

Diệp Tiểu Tịch vui vẻ nói:

- Anh có muốn biết bất ngờ đó là gì không?

- Để anh đoán xem.

Long Mộ Thần nhếch môi, tay nắm núm cửa.

- Bây giờ em đang ở ngoài cửa?

Cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Tịch đang đứng trước cửa ra vào. Ý cười trên mặt cô cũng biến thành vẻ kinh ngạc, cô hỏi với vẻ khó tin:

- Anh...anh.. sao anh biết em đã tới vậy?

Long Mộ Thần mỉm cười đáp:

- Có lẽ là vì tâm linh tương thông chăng.

Chẳng qua Long Mộ Thần chợt có cảm giác rằng Diệp Tiểu Tịch đang ở ngoài cửa, không ngờ cô tới đây thật.

- Em còn tính tạo bất ngờ cho anh.

Diệp Tiểu Tịch thở dài.

- Anh thật sự rất vui.

Long Mộ Thần mỉm cười, bỗng nhiên anh nhìn Diệp Tiểu Tịch đầy ngạc nhiên.

- Sao em lại xách theo vali vậy?

- Em nói với ba mẹ rằng có chút chuyện nên phải trở về trường học sớm.

Diệp Tiểu Tịch cười hì hì nói:

- Cho nên từ giờ, em có thể cùng anh trở về thủ đô rồi! Đây có được xem là bất ngờ không?

Long Mộ Thần luôn chín chắn cũng không nhịn được mà nhếch môi lên.

- Tiểu Tịch à, anh vui lắm.

Long Mộ Thần xách vali của cô, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

- Em thật sự quyết định rồi à?

Quan hệ giữa Diệp Tiểu Tịch và ba mẹ tốt đến đâu, cô quyến luyến bọn họ tới cỡ nào, lúc Long Mộ Thần trốn trong phòng cô cũng đã cảm nhận được.

Bây giờ kỳ nghỉ của cô vẫn chưa kết thúc, nhưng cô lại lừa gạt ba mẹ mình vì anh.

- Ừm, quyết định rồi.

Diệp Tiểu Tịch gật đầu.

- Có điều đây là lần cuối nhé!

- Ừm.

Long Mộ Thần mỉm cười nói:

- Sang năm, anh sẽ về cùng em một cách quang minh chính đại.

Diệp Tiểu Tịch lập tức đỏ mặt.

Hai người họ đi bằng máy bay riêng của Long Mộ Thần trở về thủ đô. Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Tiểu Tịch có chút chóng mặt.

- Sao trông em uể oải vậy?

Long Mộ Thần sờ trán cô.

- Có phải mệt rồi không?

- Không có.

Diệp Tiểu Tịch vội lắc đầu. Cô nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

- Em chỉ hơi bất ngờ thôi. Bình thường trông anh an phận như thế, không ngờ lại rất biết hưởng thụ đấy. Máy bay riêng của anh xa xỉ quá rồi, giờ em vẫn còn chấn động đây này.

Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm. Chợt anh nói một cách thản nhiên:

- Ba mẹ anh từng nói muốn đem thứ tốt nhất trên đời cho con gái họ. Em thích thì tốt rồi.

Tiếc là ba mẹ anh vẫn chưa tìm được Diệp Tiểu Tịch thì đã qua đời trong tiếc nuối. Anh cố tình chuẩn bị chiếc máy bay tư nhân này cho cô.

Toàn bộ mấy thứ vốn nên thuộc về cô, cô cũng xứng đáng có được thứ tốt nhất. Vậy cũng xem như anh hoàn thành tâm nguyện thay cho ba mẹ.

Diệp Tiểu Tịch giật mình. Có đôi lúc Long Mộ Thần thích nói mấy câu kỳ lạ khiến cô chẳng hiểu gì cả.

- Ý anh là chính ba mẹ anh đã chuẩn bị chiếc máy bay này cho anh à? Có điều bọn họ lại thích con gái hơn, không ngờ anh lại là con trai ư?

Cô suy đoán.

Long Mộ Thần mỉm cười.

- Anh chỉ thuận miệng thôi, em đừng nghĩ tới nó nữa. Đi thôi, Tử Dục gọi chúng ta đi tụ họp kìa.

Diệp Tiểu Tịch cũng không xoắn xuýt mấy vấn đề này nữa. Sau đó Long Mộ Thần dẫn cô tới một câu lạc bộ tư nhân ở thủ đô, còn mấy người bạn của anh thì đang đợi trong phòng.

Lúc bọn họ đẩy cửa bước vào, ánh mắt An Tử Dục lóe lên, gã bước tới cạnh Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ thân thiết.

- Tiểu Tịch em cũng tới nữa à?

- Ừm.

Diệp Tiểu Tịch gật đầu. An Tử Dục niềm nở với cô như vậy khiến cô ngượng ngập.

- Long Mộ Thần, cậu gian xảo quá đi.

An Tử Dục nói với giọng u oán:

- Tôi còn bảo sao hôm qua cậu không tới. Thì ra cậu đi đón Tiểu Tịch.

- Tôi không đi đón cô ấy.

Long Mộ Thần nói.

- Vậy thì cậu đi đâu?

An Tử Dục ngạc nhiên hỏi.

- Tôi chỉ trở về cùng với Tiểu Tịch thôi.

Long Mộ Thần nhếch môi cười tỏ vẻ đắc ý.

- Không phải chứ? Cậu ra tay nhanh quá vậy, mới đó đã đi gặp ba mẹ người ta rồi à?

An Tử Dục trợn mắt há hốc mồm, đoạn nói với vẻ buồn bực.

- Sớm biết vậy thì tôi đã không gọi cậu rồi. Sắp sang năm mới còn thồn một đống thức ăn chó cho bọn tôi!