- Anh em ruột còn phải tính toán rạch ròi kìa, huống chi là họ hàng xa lắc xa lơ như vầy.
Diệp Tiểu Tịch nói lạnh lùng.
Nếu người nhà này khiến cô khó chịu ngay đầu năm mới thì cô cũng đành phải làm cho họ cũng khó chịu vậy.
- Anh, chị dâu, nhìn xem con bé kìa, chiều quá hóa hư rồi!
Bạch Vân thẹn quá thành giận nhìn Hà Nhu.
- Tôi chẳng thấy Tiểu Tịch nói sai chỗ nào cả.
Hà Nhu mỉm cười nói.
Bà và Diệp Hải Phong chỉ ngại thể diện nên mới không nói cái gì. Diệp Tiểu Tịch đã nói thay lời họ muốn nói, tại sao họ lại phải chen vào chứ?
- Im lặng cả đi!
Sắc mặt Diệp Hải Phong trầm như nước, nói nghiêm túc:
- Tiểu Tịch, con không nói sai. Nhưng chuyện đòi nợ thì nên để cho bố mẹ làm. Diệp Minh, ngày tết ngày nhất tôi không giục cậu làm gì, nhưng cậu phải trả tiền cho tôi nhanh lên.
Sắc mặt cả nhà Diệp Minh càng khó coi hơn.
Diệp Tiểu Tịch cố nhịn cười, cúi đầu làm bộ như đang chơi điện thoại. Gia đình ông chú này chẳng lẽ còn mong bố mẹ cô sẽ đứng về phía họ sao? Rốt cuộc gia đình họ đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Khí thế của Diệp Minh yếu hơn nhiều, ông ta cười giả lả mấy tiếng, vội đánh trống lảng.
- Đúng rồi, sao không thấy Nhược Cẩn đâu vậy?
Diệp Nhược Cẩn là anh trai của Diệp Tiểu Tịch, cũng là con trai cả của Diệp Hải Phong và Hà Nhu. Diệp Tiểu Tịch không nhịn được kêu “xí” một tiếng. Rõ ràng gia đình ông chú tuyên bố là không muốn trả tiền.
Diệp Hải Phong biết toan tính của ông ta, nhưng cũng không đòi đến cùng.
Mấy người tiếp tục tán gẫu, Diệp Tiểu Tịch cúi đầu chơi điện thoại.
Diệp Tiểu Long bỗng đứng dậy từ trên sofa, đi về phía phòng ngủ của Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch khẽ rùng mình, vội chặn trước cửa, hỏi với vẻ căng thẳng:
- Cậu định làm gì đấy?
- Mở cửa ra, tôi muốn chơi máy tính.
Diệp Tiểu Long nói bằng giọng điệu ra lệnh.
- Không được!
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày chán ghét, từ chối dứt khoát.
Đùa gì đấy, Long Mộ Thần còn đang ở bên trong kìa. Huống chi, cô thật sự rất ghét thằng nhóc Diệp Tiểu Long này.
- Mẹ, chị ấy bắt nạt con!
Diệp Tiểu Long quay đầu gọi Bạch Vân.
- Cháu cho nó chơi đi, chẳng qua là cái máy tính thôi mà.
Bạch Vân nói với vẻ rộng rượng:
- Nó còn nhỏ, cháu chấp gì nó?
- Đúng đấy. Con gái con đứa keo kiệt thế làm gì?
Diệp Minh phụ họa.
- Chị tránh ra! Tôi nói cho chị biết, nếu là ở nhà tôi thì chị còn không có quyền ngồi vào bàn ăn cơm đâu đấy, thế mà còn dám ngăn cản tôi à?!
Diệp Tiểu Long vênh váo nói. Bỗng dưng, nó nhổ một bãi nước bọt về phía Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch thật sự nổi giận. Cô không ngờ rằng cả nhà Diệp Minh lại vô sỉ tới mức này! Năm nay Diệp Tiểu Long đã mười sáu rồi, hoàn toàn không thể xem là con nít nữa, nhưng nó còn khó ưa hơn cả bọn nhóc hay quậy phá! Hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng của cô rồi!
Thấy Diệp Tiểu Long còn dám tới đẩy cô, Diệp Tiểu Tịch bỗng bẻ cánh tay nó, thuận thế bắt lấy nó!
- Ahhhhh!
Diệp Tiểu Long đau đến mức thét lớn như heo bị chọc tiết.
- Xem ra tao phải dạy cho mày biết, đây là nhà tao chứ không phải nhà mày!
Diệp Tiểu Tịch căm tức nói, lại dùng sức thêm mấy phần.
- Tao cũng nói cho mày biết luôn, thứ như mày mà ra ngoài xã hội thì sớm muội gì cũng sẽ bị người ta đánh chết! Mày còn tưởng cả thế giới này đều là bố mẹ mày mà nhường nhịn mày à? Bố mẹ mày không chịu dạy mày thì hôm nay để tao dạy cho mày biết cách làm khách ở nhà người khác là thế nào!
- Bố, mẹ, cứu con với…!
Diệp Tiểu Long khóc lớn.
- Mày đang làm gì đấy?
Diệp Minh và Bạch Vân vội vã bật dậy.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu đều thờ ơ đứng nhìn, ngăn Diệp Minh và Bạch Vân lại không chút do dự.
- Con nít chơi đùa với nhau thôi mà, người lớn chúng ta đừng nhúng tay vào.
Họ không muốn trở mặt với gia đình Diệp Minh, nhưng cũng không muốn thấy con gái mình bị người ta bắt nạt. Bây giờ, nhìn thấy Diệp Tiểu Tịch ra tay dạy cho Diệp Tiểu Tịch một bài học, trong lòng họ chỉ cảm thấy sung sướng đã đời!
- Tiểu Long nhà chúng tôi vẫn còn là đứa trẻ mà!
Bạch Vân vội la lên.
- Tiểu Tịch nhà tôi cũng không lớn hơn nó mấy tuổi, cũng là đứa trẻ thôi.
Hà Nhu cười như không cười.
- Chúng tôi đến nhà anh chị làm khách, anh chị đối xử với khách kiểu này à?
Diệp Minh tức giận.
- Đối với loại khách đến gây gổ ở nhà tôi thì chúng tôi cũng biết phải chiêu đãi như thế nào đấy.
Diệp Hải Phong chặn họng ông ta.
Cả nhà Diệp Minh tức tới mức không nói nên lời.
- Tiểu Long, chúng ta đi thôi!
Diệp Minh căm tức nói.
- Đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết ai mới là người tốt! Chúng ta có lòng tốt đến thăm họ hàng mà tự dưng lại bị tức oan không đâu!
Thấy họ thật sự muốn rời đi, Diệp Tiểu Tịch cười lạnh, thả Diệp Tiểu Long ra.
Diệp Tiểu Long vội chạy đến sau lưng Diệp Minh. Bạch Vân vội ôm nó vào ngực.
Diệp Minh tức giận cầm gạt tàn trên bàn chuẩn bị đập, Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng nói:
- Cái gạt tàn đó giá ba trăm tệ. Nếu chú dám đập thì tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức. Ồ, đúng rồi, mẹ tôi chính là cảnh sát đấy.
Ông ta cầm gạt tàn, khí thế yếu hơn nhiều, thấy Hà Nhu làm bộ như chuẩn bị làm việc thì đành phải hừ lạnh một tiếng, ném gạt tàn về lại bàn trà.
- Đồ vô dụng! Mày chỉ biết có nhìn thôi!
Diệp Minh tức giận tát Diệp Phỉ Phỉ một phát.
Diệp Phỉ Phỉ tủi thân che má, nhưng lại cúi đầu, đi theo chân người nhà họ Diệp.
Cả nhà Diệp Minh đi rồi, Hà Nhu không nhịn được mắng:
- Người nhà này thật đúng là buồn cười! Anh nói tại sao chúng ta lại có loại họ hàng cực phẩm như vậy chứ?
- Đúng đấy.
Diệp Hải Phong nói.
- May mà Tiểu Tịch không bị sao cả. Không thì dù phải trở mặt, anh cũng phải đòi lại công bằng cho Tiểu Tịch!
- Sau này tốt nhất đừng lui tới với loại người này nữa!
Hà Nhu cực kỳ phẫn nộ.
- Tiếc là tiền họ nợ chúng ta, xem ra không đòi lại được rồi.
Diệp Tiểu Tịch nhíu mày.
- Thôi kệ vậy, cả nhà họ cơ bản là không định trả cho chúng ta.
- Coi như chúng ta tiêu tiền mua một bài học vậy.
Diệp Hải Phong nói bất đắc dĩ.
- Tiểu Tịch, cổ con làm sao vậy?
Hà Nhu ngạc nhiên hỏi.
- Gì cơ?
Diệp Tiểu Tịch quay đầu nhìn gương, sắc mặt không khỏi trắng bệch. Tên Long Mộ Thần này! Bây giờ cô phải giải thích thế nào đây?
Cô nói với vẻ bồn chồn.
- Chắc là lỡ đụng trúng chỗ nào đó. Lát nữa nó sẽ tự biến mất thôi.
Hình như Hà Nhu không tin cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn không suy nghĩ nhiều.
- Tiểu Tịch, con thay đồ đi, lát nữa chúng ta cùng đi thăm người thân.
Diệp Hải Phong nói.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch chạy về phòng như đang trốn.
Cô vào phòng ngủ, thấy Long Mộ Thần đang nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
- Suýt nữa thì anh đã xông ra rồi.
Long Mộ Thần nói thản nhiên. Dù xưa nay anh vẫn luôn chín chắn, nhưng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, có mấy lần anh suýt nữa thì xông ra ngoài.
Nhưng cân nhắc đến chuyện sau khi anh đi ra, sợ là sẽ khiến Diệp Tiểu Tịch càng khó xử hơn, nên anh mới kiềm chế.
- May mà anh không ra ngoài.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, rồi cô bỗng nói với giọng bực bội.
- Không đúng không đúng, anh đừng đánh trống lảng! Nói mau, đây là cái gì?
Cô chỉ vào dấu hôn trên cổ, hỏi với vẻ vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
- Đây là dấu hôn.
Long Mộ Thần cười khẽ.
Diệp Tiểu Tịch thật sự bị đánh bại bởi sự vô liêm sỉ của anh. Cô bực bội kéo áo sơ mi của anh ra rồi cắn thật mạnh lên vai anh!