Vào nghe xét xử, tôi còn có chút mơ hồ, vô duyên vô cớ, Bùi Vĩnh Diễm lại dẫn tôi đến nghe vụ kiện gì chứ?
Anh ta dẫn tôi đi lên trước tìm một vị trí ngồi xuống, vị trị này bên cạnh cửa, là hàng ghế trên cùng, đúng lúc có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình.
Sau khi ngồi xuống, anh ta mới nói với tôi: “Vụ kiện hôm nay có liên quan đến công ty chúng ta, là người cùng ngành vi phạm bản quyền, luật sư của chúng ta là bên khống, là luật sư Vương Thế Ngu tôi mời từ Hồng Kông về, cô đã từng nghe qua chưa?”
Tôi lắc đầu.
Anh ta thản nhiên nói: “Vụ kiện chấn động toàn Hồng Kông của tập đoàn Mã Dật Khôn, xem như hoàn toàn không có phần thắng, lại được ông ta cãi thắng.”
“Thật vậy sao.”
Tôi mới đến công ty một thời gian ngắn, đối với một số việc của công ty tôi không biết nhiều lắm, không biết công ty cũng sẽ có kiện tụng, nghe Bùi Vĩnh Diễm nói thật nghiêm túc, hơn nữa là đại luật sư được mời đến từ Hồng Kông, xem ra vụ kiện này không phải nhỏ.
Tốp năm tốp ba người nghe thẩm tiến vào chỗ ngồi, hàng ghế trước còn có mấy phóng viên cầm máy ảnh, bầu không khí có vài phần trang nghiêm.
Tôi cũng đang ngồi ngay ngắn, Bùi Vĩnh Diễm ngồi bên cạnh tôi, anh ta vẫn đang bắt chéo chân, hai ngón tay phải khẽ gõ đầu gối của chính mình, biểu cảm trên mặt rất ung dung bình tĩnh, thỉnh thoảng tôi lại thấy anh ta đan mấy ngón tay vào nhau, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Đợi một lát, anh ta nhẹ giọng nói: “Không biết vị đại luật sư tôi mời từ Hồng Kông, cùng với vị đại luật sư bản địa này so chiêu, ai thắng ai bại.”
Trong lòng tôi sáng lên một chút, luật sư bên biện? Tôi lập tức nhìn phía trước đài, sẽ không phải là Gia Tuấn chứ?
Đoàn luật sư hai bên nhanh chóng nối đuôi nhau tiến vào, chia ra ngồi xuống, ba vị thẩm phán và thư ký viên cũng đi vào ngồi xuống, mọi người đứng dậy, chờ đợi chánh án tuyên bố mở phiên tòa.
Trong lòng tôi trầm xuống, quả nhiên luật sư bên biện chính là Gia Tuấn.
Vị Vương Thế Ngu kia, tôi hồi hộp nhìn ông ta, ông ta đang thảo luận gì đó cùng trợ lý, nhìn dáng vẻ của ông ta ước chừng khoảng 47-48 tuổi, đôi mắt lạnh băng tinh nhuệ, biểu cảm trên mặt thật lạnh lùng uy nghiêm, vừa nhìn đúng là đã trải qua sóng to gió lớn, có một loại trầm ổn gặp nguy không loạn và khí chất nắm chắc toàn cục.
Tôi lại nhìn Gia Tuấn, Gia Tuấn cũng không để ý đến tôi, anh đang cúi đầu xem tài liệu, đang chuẩn bị trình bày trước khi tiến hành vụ kiện, vừa nhìn thấy Gia Tuấn, trong lòng tôi nhất thời sáng rõ, giống như có ngàn con đom đóm bay vào căn phòng tối đen, lòng tràn đầy hy vọng. Thật sự Gia Tuấn không thể khủng hoảng, hôm nay anh mặc một thân tây trang màu lam, phối với chiếc cà vạt cùng màu, cách ăn mặc chính chắn đáng tin cậy, khí chất không chút nào thua kém vị Vương Thế Ngu danh tiếng lẫy lừng kia, chỉ nhìn một cách đơn thuần, diện mạo Gia Tuấn của tôi là tuyệt đối anh tuấn không thể nào bắt bẻ, mà từ khi lên tòa, Gia Tuấn vừa trầm ổn vừa nội liễm, vẻ mặt của anh sâu hiểm khó lường, có một phong thái tự nhiên trầm tĩnh như núi băng.
Trong lòng tôi lẩm nhẩm, Gia Tuấn, anh nhất định phải thắng nha.
Chánh án tuyến bố mở phiên tòa, tim tôi nhất thời đập nhanh, thậm chí trong giày của tôi, các ngón chân cũng bắt đầu nảy sinh bất an mà vểnh lên.
Hiện tại, tôi đã không còn giận Gia Tuấn nữa, tôi tha thứ cho anh, giận đi rồi thì yêu lại chiếm cứ toàn bộ, cho nên tình yêu đối với Gia Tuấn liền tràn trề như nước trong ly.
Tiếp đó là hai bên trần thuật lại tình tiết vụ án, không, không, không, thực ra tôi không quan tâm đến vụ kiện của công ty, điều mà tôi quan tâm chính là Gia Tuấn, cho dù anh chọc giận tôi, ngày nào mà chúng tôi chưa ly hôn, anh vẫn là chồng tôi, người đàn ông của tôi, hết thảy mọi thứ của anh đều liên quan chặt chẽ đến tôi.
Tôi siết tay thành nấm đấm, thả ra rồi nắm lại, hồi hộp đến nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng tôi lặng lẽ cổ vũ Gia Tuấn, Gia Tuấn cố lên, Gia Tuấn đánh nhừ tử lão đạo sĩ Mao Sơn kia đi.
Nhưng ngoài mặt, tôi vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Bùi Vĩnh Diễm bỗng dưng duỗi tay ra, anh ta kéo tay của tôi lại, đặt vào trong lòng bàn tay của mình.
Tôi hoảng hốt, không hiểu tại sao anh ta lại có hành động như vậy, nhìn lại anh ta, khóe môi anh ta mang theo một đường cong, không gợn chút sợ hãi, vô cùng thích thú, dường như đã định liệu kỹ lưỡng trước vụ kiện này.
Tôi muốn thu tay về, nhưng anh ta lại nắm chặt hơn, tôi không thể nhúc nhích, đành phải miễn cưỡng để mặc anh ta, nhìn Gia Tuấn phía trước vẫn lý luận sắc bén với vị Vương Thế Ngu kia, một vòng rất nhanh trôi qua, Gia Tuấn mời nhân chứng ra tòa.
Nhân chứng theo cửa tiến vào, cánh cửa đúng lúc ở vị trí bên cạnh tôi và Bùi Vĩnh Diễm, anh ta vừa đi vào, tầm mắt của Gia Tuấn theo bản năng nhìn về phía chúng tôi, anh nhìn thấy tôi, thấy tôi và Bùi Vĩnh Diễm.
Trong lòng tôi bối rối, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Gia Tuấn có vẻ kinh ngạc, vừa nhìn thấy tôi và Bùi Vĩnh Diễm, trong mắt anh liền toát ra sự ngạc nhiên, mãi cho đến khi nhân chứng đứng vào bục người làm chứng, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi người tôi.
Bùi Vĩnh Diễm buông tay tôi ra, anh ta lại duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng khoát lên vai tôi.
Lòng tôi hoang mang rối loạn, quay đầu qua, tôi khẽ nói: “Anh Bùi, anh đừng như vậy.”
Anh ta tò mò hỏi tôi: “Cô làm sao vậy? Không cần khẩn trương, đây chỉ là một vụ kiện liên quan đến công ty chúng ta, tôi biết cô đang lo lắng cho công ty, yên tâm đi.” Anh ta dặn đi dặn lại bên tai tôi: “Cô xem luật sư của chúng ta rất sắc bén, xem ra khoản phí luật sư này bỏ ra không uổng.”
Tôi nhanh chóng cúi đầu, tôi muốn đi qua bên cạnh ngồi xuống, muống tránh xa anh ta ra, không ngờ anh ta cố chấp lôi kéo tôi lại bên người, cánh tay lại gắt gao đặt trên đầu vai tôi, sau đó anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc sau đầu tôi, lại ở bên tai an ủi tôi: “Đừng khẩn trương, có tôi ở đây.”
Tôi quay đầu nhìn Gia Tuấn, đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh, anh chỉ liếc nhìn tôi một cái, lập tức xoay đầu đi, tôi nhất thời sụp đổ, trong lòng rối loạn.
Gia Tuấn sẽ không hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Bùi Vĩnh Diễm chứ?
Tôi cắn chặt môi, Gia Tuấn, Gia Tuấn, anh ngàn vạn lần đừng phân tâm vì em.
Phiên tòa tiếp theo nói cái gì, tôi đều không nhớ được, tôi chỉ chú ý đến Gia Tuấn, trong lòng lặng lẽ động viên anh, cám ơn trời đất! Dường như Gia Tuấn không chịu nhiều ảnh hưởng lắm, vừa nãy sau khi anh nhìn thấy tôi và Bùi Vĩnh Diễm, theo bản năng có chút kinh ngạc, hình thành một chút quấy nhiễu đến tâm trạng của anh, nhưng may mắn là 10 năm lên toàn đã rèn luyện, đã cho anh năng lực ứng biến và giải quyết tình huống, anh nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, không nhìn về hướng chúng tôi nữa, một trận trên tòa lưu loát trôi chảy, tự nhiên trầm tĩnh bác bỏ những lời nói xảo quyệt và gay gắt của Vương Thế Ngu, anh không chút nào luống cuống, đối đáp rõ ràng lưu loát.
Trận tòa này tôi nghe đến nỗi thấp thỏm không yên.
Chánh án tuyên bố kết thúc phiên thẩm đầu tiên, chờ đợi mở phiên tòa lần sau.
Mọi người chúng tôi đứng lên, lúc này tôi mới phát giác sau lưng đầy mồ hôi, dưới mông đều bị tôi ngồi đến nỗi có hơi ẩm ướt.
Hai người bên cạnh có lẽ là sinh viên Học Viện Luật, cầm trong tay cây bút viết ghi chú, khi đứng lên còn nhỏ giọng nói: “Nghe nói bên khống là đại luật sư được mời từ Hồng Kông đến, nhưng mà xem biểu hiện của luật sư Phó cũng không có chỗ nào thua kém ông ta.”
Người kia trả lời; “Cũng đúng thôi, luật sư Phó tuổi trẻ tài cao, danh bất hư truyền.”
Tôi thở dài, ngồi lại chỗ cũ.
Bùi Vĩnh Diễm ngồi lại bên cạnh tôi, anh ta nhẹ nhàng vén tóc mai cho tôi, đưa cho tôi một tờ khăn giấy, sau đó anh ta ôn hòa an ủi tôi: “Cô xem, trên đầu cô ra nhiều mồ hôi quá, lại có thể lo lắng thành ra như vậy sao.”
Trên miệng anh ta nói chuyện, đồng thời ánh mắt lại vô tình hay cố ý nhìn về phía Gia Tuấn.
Tôi lập tức nhìn Gia Tuấn, lúc này ánh mắt của tôi và Gia Tuấn giao nhau.
Gia Tuấn vẫn nhìn tôi, tuy rằng chúng tôi cách nhau 20 thước, không nói câu nào, nhưng tôi có thể nhìn ra ý tứ trong mắt của anh, dường như là anh đang hỏi tôi: Anh ta là ai vậy?
Giờ phút này, tôi đã sớm không còn giận anh nữa, hiện tại còn có tâm trạng muốn lừa anh, đùa anh, tôi muốn dùng ánh mắt để nói cho anh biết: Cái gì anh ta cũng không phải.
Gia Tuấn nhìn chúng tôi, cuối cùng anh cắn môi, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Bùi Vĩnh Diễm kéo vai tôi, đỡ tôi đứng dậy, anh ta vừa nắm lấy tay tôi vừa ấm áp nói: “Chúng ta đi thôi.
Tôi vội vàng hất tay anh ta ra, “Anh Bùi, tôi còn có chút việc.”
Quay người lại, tôi ngây ngẩn, Gia Tuấn đi đâu rồi? Anh đi ra ngoài sao?
Tôi nhanh chóng đuổi theo ra khỏi phòng nghe xử, tìm Gia Tuấn khắp nơi trên hành lang, vội vã chạy xuống lầu, tôi lại giật mình.
Gia Tuấn đang đứng ở một góc đại sảnh, tựa vào tường, vỗ đầu, khép hờ mắt lại, hay tay xoa xoa giữa lông mày của mình, mà người đứng ở bên cạnh anh không phải là ai khác, chính là Thẩm An Ny.Tôi đứng ở đầu cầu thang, ngây ngẩn nhìn họ, Thẩm An Ny đang dùng khăn tay của mình lau mồ hôi cho Gia Tuấn, dường như cô ấy khẽ nói gì đó với Gia Tuấn xong, Gia Tuấn vỗ đầu, dáng vẻ rất mệt mỏi.
Tôi gọi anh: “Gia Tuấn.”
Gia Tuấn quay lại nhìn thấy tôi, cũng không bất ngờ, anh chỉ thản nhiên nói: “Em đến rồi.”
Tôi nhìn Gia Tuấn, lúc này anh đã cởi áo khoát, chỉ mặc áo sơ mi, nới lỏng cà vạt, đứng ở đại sảnh, trên tóc quả thật là có chút ẩm ướt.
Tôi rụt rè hệt như đứa trẻ đã làm sai, muốn giải thích, ngoài miệng lại nói dối: “Gia Tuấn, biểu hiện vừa rồi của anh tốt lắm.”
Gia Tuấn bày ra một nụ cười cứng ngắc: “Vị đó rất lợi hại.”
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Gia Tuấn vừa mới trải qua một phiên tòa thẩm vấn quyết liệt, rõ ràng nhìn anh có chút ủ rũ, tôi nhất thời không đủ ngôn từ, đứng trước mặt an có chút mất tự nhiên.
Thẩm An Ny cầm áo khoát của anh, cô ấy căn bản không thèm để ý đến tôi, chỉ khẽ chạm vào anh: “Luật sư Phó, tổng giám đốc Trần hẹn anh ra ngoài dùng cơm, chúng ta đến giờ rồi, để cho tổng giám đốc Trần đợi thì không hay.”
Gia Tuấn gật đầu, anh quay đầu lại nói với tôi: “Anh còn có chút chuyện, em còn chuyện gì không?”
Trong lòng tôi có chút chua xót, hết cách tôi đành trả lời: “Không có chuyện gì.”
Gia Tuấn vừa định nói cái gì, vừa nghiêng đầu nhìn sau lưng tôi, vẻ mặt anh lập tức nghiêm lại.
Bùi Vĩnh Diễm đứng bên cạnh tôi, đang đứng chung với đại luật sư Vương Thế Ngu, biểu cảm trên mặt hai người đều rất nhẹ nhàng, thấy Gia Tuấn, Vương Thế Ngu đi qua đây, ông ta chìa tay về phía Gia Tuấn: “Luật sư Phó, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Gia Tuấn đúng mực bắt tay với ông ta: “Luật sư Vương là tiền bối, chỉ giáo nhiều hơn.”
Hai người rõ ràng là đối thủ, giờ phút này lại ngầm tuyên chiến với đối phương, không chút nhiều lời.
Bùi Vĩnh Diễm nhã nhặn hỏi tôi: “Đinh Đinh, đi ăn cơm, sắp trưa rồi.”
Gia Tuấn chỉ nhìn tôi, tôi chần chờ, muốn nói lại thôi.
Thẩm An Ny cũng thúc giục anh: “Luật sư Phó, chúng ta phải đi rồi.”
Bùi Vĩnh Diễm không thèm phân bua đến kéo tay tôi, trực tiếp kéo tôi ra ngoài, đi xuống bậc thang, tài xế đã chạy xe đến, Bùi Vĩnh Diễm tự mình mở cửa xe ra, để tôi lên xe trước.
Nhìn xuyên qua kính xe, tôi thấy bên kia Gia Tuấn cũng lên xe, khác biệt chính là anh không tự lái xe, mà là Thẩm An Ny lái.
Tôi nhìn Thẩm An Ny, tùy tiện chiếm chỗ tài xế như vậy, thành thạo khởi động chiếc Camry của Gia Tuấn rời đi, tôi nhất thời uất ức giống như bị giật mất đứa con, hình như trong lỗ mũi lại vừa bị tưới vào một chai dầu mù tạt cay nồng, cảm giác cay vẫn dính vào mắt tôi, vừa xót vừa nặng làm tôi muốn rớt nước mắt.
Bên cạnh, Vương Thế Ngu nói với Bùi Vĩnh Diễm: “Tổng giám đốc Bùi, tôi phải về khách sạn trước, có hơi mệt, không cùng ăn cơm trưa được, buổi tối đi.”
Bùi Vĩnh Diễm gật đầu: “Luật sư Vương vất vả rồi, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi hoặc thư ký Trần của tôi, buổi tối chúng ta gặp lại.”
“Tối gặp.”
Vương Thế Ngu xuống xe ở trước cửa khách sạn, tôi và Bùi Vĩnh Diễm thì ngồi lại trên xe, trên đường đi không nói gì.
Không khí trong xe thật nặng nề, tôi không hé răng, Bùi Vĩnh Diễm cũng không mở miệng nói chuyện, tài xế quan sát sắc mặt, ngay cả chút âm nhạc cũng không dám bật.
Thật lâu sau, Bùi Vĩnh Diễm phá vỡ sự im lặng, anh ta hỏi tôi: “Vị luật sư bên biện kia chính là chồng cũ của cô?”
Tôi không trực tiếp trả lời, suy nghĩ xong, tôi hỏi lại anh ta: “Anh Bùi, tôi có thể hỏi anh là có phải anh cố ý làm như vậy hay không?"
“Cố ý? Cô cho rằng tôi cố ý ư?”
Tôi nhìn anh ta: “Anh Bùi, tại sao anh lại dẫn tôi đến xem phiên tòa này? Anh sớm biết rằng Phó Gia Tuấn chính là người chồng đang ly thân với tôi, cho nên anh mới như vậy đúng không? Đúng, Phó Gia Tuấn chính là người chồng đang ly thân với tôi, tuy rằng quan hệ của chúng tôi hiện tại đang lung lay sắp đổ, nhưng chúng tôi vẫn đang là vợ chồng, là người thân thiết nhất suốt 6 năm, sự xuất hiện của tôi vào lúc này ít nhiều gì cũng sẽ làm ảnh hưởng đến anh ấy, ngay thời điểm này anh lại dẫn tôi đến tòa nghe thẩm, chẳng lẽ không phải là anh muốn tạo áp lực cho anh ấy hay sao?”
Bùi Vĩnh Diễm hơi cười khẽ: “Đinh Đinh, thật ra cô rất thông minh, thẳng thắn mà nói ngày hôm nay, trước khi đến xem phiên tòa, tôi cũng không định dẫn cô theo. Trùng hợp là lại gặp cô, bỗng nhiên tôi muốn đưa cô đi xem chồng trước của cô, tôi thừa nhận là tôi có lòng riêng, làm tổng giám đốc Phiếm Hoa, tôi nên vì lợi ích của Phiếm Hoa mà suy tính, bất luận có thể là trên dưới Phiếm Hoa, là nhân tố để Phiếm Hoa nắm chắc phần thắng, tôi đều sẽ xem xét bên trong.”
Tôi thất vọng một hồi, trước kia tôi kính trọng anh ta, hơn nữa còn xem anh ta là bạn bè, hiện tại tôi nhất thời nhìn anh ta, anh ta chỉ là một người vô cùng xa lạ, một người làm kinh doanh không tốt.
Tôi lạnh lùng đáp: “Nhận được sự ưu ái, tôi vẫn cho rằng chúng ta là bạn bè.”
“Chúng ta vẫn là bạn bè.”
“Cám ơn, hóa ra đến hôm nay, tôi mới biết được, bạn bè chỉ dùng để lợi dùng và bán đứng.”
Tôi bảo tài xế: “Anh Trần, xin anh dừng xe.”
Bùi Vĩnh Diễm giữ cánh tay tôi lại: “Đinh Đinh, không cho phép cô xuống xe.”
Tôi quát to: “Anh Bùi, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, tôi đã hết giờ làm việc, trong thời gian làm việc có thể phân phó người làm thuê, nhưng cũng không phải là dùng để tạo điều kiện cho anh có thể tùy ý sai khiến và lợi dụng. Hiện giờ tôi đã hết giờ làm, tôi có quyền chi phối thời gian của chính mình.”
“Xin lỗi.”
“Anh không cần nói xin lỗi, trước kia anh đã từng nói qua là anh không chấp nhận lời xin lỗi, tôi cũng không chấp nhận, anh đã có suy nghĩ của riêng anh, tôi cũng có cách thức của chính mình, loại cách thức này của anh thật sự khiến tôi khinh bỉ, xin lỗi, bây giờ tôi phải xuống xe.”
Anh Trần không thể không dừng xe, tôi nhanh chóng mở cửa xe, Bùi Vĩnh Diễm lập tức xuống xe theo tôi.
Anh ta đi theo phía sau tôi, tôi xem chừng xung quanh, đây là nơi nào? Là thôn quên sao? Tại sao một chiếc taxi cũng không thấy?
Cuối cùng cũng có một chiếc taxi chạy đến, tôi vừa mới vẫy tay, Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi lại: “Đinh Đinh.”
Anh ta ấn tay tôi xuống dưới, nắm chặt trong tay mình: “Cô nghe tôi nói một câu được không?”
Tôi cắn chặt môi.
“Đinh Đinh, chồng cô là một luật sư, điều cơ bản nhất để làm luật sư chính là tố chất tâm lý, chính là phải bình tĩnh, không thể dễ dàng bị tác động bởi những người xung quanh, nếu anh ta có thể dễ dàng bị người khác chi phối tư tưởng, anh ta còn có tư cách gì để làm một luật sư ưu tú chứ?”
“Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi nghĩ chút tố chất tâm lý đó, Phó Gia Tuấn vẫn có.”
“Đinh Đinh, không phải là cô còn nhớ Phó Gia Tuấn mãi không quên chứ?”