Trên người anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, chỗ chính giữa khuy áo có in một đường hoa văn trang trí, từ bả vai bên phải đi xuống là một đường vân thẳng đứng màu lam đậm, rất nhiều hoa văn hình vuông. Áo sơ mi cũng không bỏ vào quần, mà còn mở hai nút, vạt áo thoải mái vô cùng tùy ý. Nhưng lúc anh ta vừa xuất hiện, lập tức như có một luồng không khí thanh tú phả vào mặt.
Tôi có chút ngớ người, lúc này lại có một loại cảm giác, nếu là hình dung phụ nữ, không ăn nhan khói trần gian. Nhưng để hình dung đàn ông? Làm sao dùng một từ vừa ngắn gọn vừa văn nhã để hình dung đây? Tôi mù tịt.
Anh ta thấy tôi hiếu kỳ nhìn anh ta, khóe môi có chút cong lên, khụ một tiếng, sau khi cổ họng sạch rồi, anh ta nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cô khỏe không?”
Hả? Toàn thân tôi chấn động, giọng điệu thăm hỏi ân cần thật quen thuộc, đúng là tôi đã nghe được ở chỗ nào rồi?
Giọng nói của anh ta rất ấm áp, rót vào tai khiến người khác có cảm giác như một dòng nước ấm đang chảy khắp người, các bộ phận trên cơ thể đều có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Thấy tôi chần chờ, anh ta lại nhẹ giọng hỏi: “Cô khỏe không*?” (Giọng miền Nam.)
Tôi nhất thời ngây người, điện quang ampe trong đầu, nháy mắt phản ứng trả về tôi, là anh ta? Là suốt đêm hôm đó, người im lặng ngồi cách một cái sô pha nói chuyện cùng tôi.
Anh ta đang nhìn tôi, ánh mắt chòng chọc lao vào tôi, ánh mắt hệt như nam châm hút lấy ánh mắt của tôi, dường như đang xác định tôi có phải là người phụ nữ thất thố ngày ấy hay không.
Tôi cụp mắt xuống, nuốt nước bọt, chỉ trả lời ngắn gọn: “Tôi khỏe.” (Giọng miền Nam.)
Anh ta lộ ra một tia cười yếu ớt không dễ phát hiện ra.
Ba người trong phòng này, trước tiên đều hoang mang, sau đó dường như cũng hiểu ra.
Anh ta nói với ba người kia: “Cứ như vậy đi.”
Sau đó, anh ta lễ phép cười với tôi, lại quay về phòng.
Tôi vẫn còn ngơ ngác, cứ như vậy đi, ý của anh ta là gì?
Người phụ nữ đứng lên, lập tức thay đổi thái dộ, vẻ mặt rạng rỡ.
“Hoan nghênh cô, cô Đinh Đinh.”
Tôi khó hiểu.
“Hoanh nghênh cô gia nhập công ty Phiếm Hoa.”
Hả, gia nhập? Tôi trúng tuyển sao?
Tôi mơ hồ ngồi ở đó, từ nãy đến giờ vẫn như cũ, không có khả năng hồi tỉnh lại, đây là ý gì vậy? Sao lại thế này?
Người phụ nữ thấy tôi thất thần thì nhắc nhở tôi: “Cô Đinh?”
Lúc này, tôi mới hoàn hồn.
Cô ấy cười một chút, nói với tôi: “Cô Đinh, chúng ta giữ liên lạc nhé, sẽ có người phụ trách chuyên môn thông báo với cô khi nào đi làm, hiện tại, mọi người chúng ta đều là đồng nghiệp, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Cô ấy đưa tay về phía tôi, tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra, lễ phép bắt tay cô ấy.
Hai người đàn ông kia cũng bắt tay tôi.
Tôi đột nhiên hỏi cô ấy: “Xin hỏi, vị vừa rồi là?”
Cô ấy liếc mắt về phía căn phòng, mỉm cười nhìn tôi nói: “Vị đó là tổng giám đốc của chúng ta, cô có thể gọi anh ấy là tổng giám đốc Bùi.”
Tổng giám đốc Bùi? Anh Bùi? Thì ra là anh ta.
Hóa ra, trên đời lại có nhân duyên trùng hợp như vậy.
Tôi cứ ngây ngô được công ty Phiếm Hoa tuyển dụng.
**********************************************
Sau khi Chu Vi biết được công việc mới của tôi, cũng kinh ngạc: “Cậu thật sự đến công ty Phiếm Hoa làm việc sao? Trời đất, Đinh Đinh, cậu đúng là người khờ gặp vận may mà, hệt như cung nữ mà được sủng ái, trong một đêm thăng lên 3 cấp.” Ngược lại, cô ấy cũng hậm hực hỏi tôi: “Nói cho tớ biết, vị đế vương mà sủng ái cậu đó, mặt mũi thế nào?”
“Thấy cậu nói rất hay, giống như là tớ bán rẻ nhan sắc để lấy công việc vậy.”
Hai người chúng tôi ngồi dối diện nhau ăn cơm, tán gẫu.
Chu Vi cụng ly với tôi: “Nào, Đinh Đinh, chúc mừng cậu! Vốn dĩ tớ lo lắng sau khi cậu và Gia Tuấn sống riêng, vẫn chưa gượng dậy nổi, không nghĩ cậu lại bất ngờ kiên cường như vậy.”
Tôi nhẹ nhàng than thở: “Đây chỉ mới là bước khởi đầu, xã hội có nhiều chuyện phức tạp như vậy, tớ mới tiếp xúc được bao nhiêu? 4 năm qua, Gia Tuấn chăm sóc tớ cũng mệt mỏi rồi, tớ có thể không lo khổ sở, hiện giờ cũng là anh thua thiệt, tớ mới có cơ hội để rèn luyện như vậy.”
“Gần đây không gặp qua Gia Tuấn sao?”
“Không có.”
“Ngược lại chúng tớ có gặp qua vài lần.”
Tôi không chút để ý nói: “Cậu không cần lo lắng, nếu như cậu thích Gia Tuấn, cậu cũng có thể theo đuổi anh ấy, tớ sẽ không để bụng đâu.”
“Im.” Cô ấy mắng tôi: “Bụng dạ tiểu nhân, cậu biết là Gia Tuấn tìm tớ toàn là vì cậu mà.”
Tôi im lặng.
“Đinh Đinh, mấy tạp chí trang hoàng và tài liệu du thuyền nước ngoài mà tớ đưa cho cậu, tất cả là đều của Gia Tuấn đưa cho tớ.”
Tôi nghẹ giọng nói: “Tớ đã biết rồi, trong một quyển tạp chí tớ vô tình thấy có viết một dãy số điện thoại, nét chữ đó là của anh ấy, tớ có thể nhận biết mà.”
Cô ấy lắc đầu: “Thật không cẩn thận, cậu tuyệt tình so với phụ nữ mãn kinh đều rốt ráo như vậy.”
Tôi hớp một ngụm nước, suýt chút nữa đều phun ra hết.
Chu Vi lại thở dài: “Hai người các cậu hiện tại ai cũng thiệt thòi cả, hà cớ gì phải như vậy chứ? Hiện giờ Gia Tuấn sầu não không vui, cả người giống như bị rút hết xương cốt. Cậu không ở nhà, nên anh ấy cũng không thường xuyên về nhà, bởi vì anh ấy sợ, anh ấy sợ rằng một khi về đến nhà, nhìn vật nhớ người, tớ hỏi anh ấy, tại sao không làm cho rõ ràng chuyện của Quách Sắc, để cho cậu phải thống khổ. Anh ấy lại nói với tớ, cho dù anh ấy thật sự phải ly hôn với cậu, anh ấy cũng sẽ không kết hôn với Quách Sắc. Nguyên nhân trong đó, anh ấy không nói thêm. Đinh Đinh, cậu hãy suy nghĩ lại một lần nữa đi, cậu thật sự buông Gia Tuấn sao? Chẳng lẽ cậu không có cảm giác đó, cảm giác trong lòng cậu nhớ tới anh ấy, thậm chí cậu sẽ vô tình nhớ tới một ít động tác nhỏ nhặt của anh ấy, một ít cử chỉ thói quen của anh ấy? Sẽ có chút lơ lãng so sánh người khác với anh ấy, thậm chí lúc vô tình đi ngang qua khu nhà của anh ấy, sẽ không nhịn được mà liếc nhìn lên trên một cái, trái tim liền như bị đâm một nhát?”
Tôi đáp: “Đau thì chắc chắn là có, trừ khi không có tình cảm đối với người đó, lòng dạ mới có thể sắt đá được. Nhưng mà, may mắn là hiện tại tớ đã vượt qua thời kỳ thống khổ khó khăn nhất rồi, cho dù đau khổ, còn có thể kéo dài trong bao lâu? Con người là phải trưởng thành, trong quá trình trưởng thành thì luôn phải tồn tại. Đau khổ này hoặc khác, trước kia tớ yếu đuối như cọng cỏ, sống dưới ô dù hôn nhân, không buồn không lo. Hiện giờ, tớ muốn bản thân phải trưởng thành hơn, để cọng cỏ luôn được cây to bảo vệ này, cũng có thể cao lớn dũng cảm hơn, sớm ngày biến thành một thân cây.”
Đúng, hôn nhân là bức tường, ly hôn là con đường sống. Khi chịu đựng lực tác động bên ngoài, bức tường sẽ đổ, khi bức tường đổ xuống, có một vài người nhìn có vẻ kiên cường, lại sẽ vì bước không qua được mà không gượng dậy nổi. Mà có một vài người nhìn có vẻ yếu đuối, lại có thể ở trong gian nan mà tái sinh như chim phượng hoàng.
Tôi rất may mắn, tôi thuộc về nhóm thứ hai. Khi trở mình có thể vượt qua đường dốc khó khăn này, tôi tháo xuống gánh nặng trong lòng, rốt cuộc đi ra.
*****************************************
Ba ngày sau, tôi bước vào công ty Phiếm Hoa, đây là lần đầu tiên tôi tiến vào một công ty chính quy lại lớn như vậy sau khi tốt nghiệp. Khi bước vào phòng làm việc sáng sủa ngăn nắp của Phiếm Hoa, nhìn thấy những nơi làm việc xen vào nhau thích thú, còn có đồng nghiệp đang vùi đầu bận rộn trong đó, loại cảm giác tự hào cùng khát khao lập tức tràn đầy trong lòng ngực của tôi một cách tự nhiên, đây mới là môi trường mà tôi thích nhất, thế giới công việc lý tưởng của tôi.
Văn phòng chủ quản dẫn tôi và ba nhân viên khác đến gặp mặt các đồng nghiệp. Vậy nên tôi mới biết, hóa ra ngoại trừ tôi, công ty còn tuyển 3 thiết kế sư, tôi và 3 người đó đều được phân bổ ở bộ phận thiết kế.
Chủ quản muốn chúng tôi tự giới thiệu bản thân ngắn gọn với mọi người, tôi lại luống cuống, bởi vì ba người bên cạnh đều nói mấy câu rất lưu loát, tự hào giới thiệu bản thân: “Tôi tên là… … Tốt nghiệp ở… …”
Đến lượt tôi, mắt tôi đờ ra, không còn cách nào tôi đành cúi đầu chào mọi người, lắp bắp nói: “Tôi tên là Đinh Đinh… …”
Tất cả mọi người đều đứng dựa vào chỗ làm việc của mình chờ đợi câu tiếp theo của tôi.
Tôi khó khăn nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Đinh là một nét móc hất lên và một nét ngang, chữ Đinh còn lại là trong câu “Thiên đinh vạn lánh chúc phù” (câu này bó tay, mình cũng không hiểu nghĩa hix), ba tôi cũng họ Đinh, em gái tôi cũng họ Đinh, cho nên cả nhà chúng tôi… … xứng đáng với cái tên gia đình họ Đinh.”
Mọi người không nhịn được cười ồ lên, có đồng nghiệp cầm tài liệu che miệng cười.
Trên trán tôi toàn là mồ hôi, tiếp tục nói: “Tôi đến để học tập, xin mọi người hỗ trợ nhiều hơn, bất kể chuyện gì, tôi nhất định một là một, hai là hai, cố gắng hoành thành.”
Đúng lúc này, phía sau chúng tôi truyền đến một giọng nam sang sảng: “Hay cho một đầu đinh lân lân (cái này mình cũng chịu, không hiu nổi), cắn đinh nhai sắt- tiểu Đinh Đinh.”
Chúng tôi đều quay đầu, thấy ở lối đi bên cạnh chúng tôi, có một người trẻ tuổi phong độ đứng ở đó, tôi nhất thời ngây ra như phỗng. Hả, là anh ta, tổng giám đốc Bùi?
Anh ta đang đứng ở phía sau chúng tôi, nhìn thấy tôi lại mỉm cười.
Trong lòng tôi hoảng hốt, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Chủ quản cao giọng giới thiệu với mấy người mới đến chúng tôi: “VỊ này là anh Bùi, là tổng giám đốc của chúng ta.”
Tổng giám đốc Bùi hướng về chúng tôi nói: “Tôi cũng là đồng nghiệp của mọi người.”
Chủ quản lễ phép hỏi anh ta: “Anh Bùi, anh muốn nói vài câu với mọi người?”
Anh ta khẽ lắc đầu: “Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của nhân viên mới, nên do anh giới thiệu với mọi người đi, tôi sẽ không ở đây làm cho mọi người mất tự nhiên đâu.”
Anh Bùi nói xong những lời này, ánh mắt xẹt qua từng khuôn mặt của mấy người chúng tôi, khi nhìn tôi chỉ hơi gậy đầu một cái, cụp mắt xuống, sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên áp lực ngày đầu tiên bước vào công ty là phải có.
Tôi được phân chia tới chỗ làm việc thuộc về mình, mới vừa ngồi xuống không lâu, một cô gái trẻ ở bên cạnh liền mỉm cười với tôi, tự giới thiệu: “Xin chào, tên tôi là Vương Diệu Âm.”
Tôi liền vội vàng khen cô: “Thật là tên cũng như người, duyên dáng như âm nhạc.”
Cô ấy lập tức vui vẻ.
Một lần nữa xuống núi vào tổ chức lớn, tôi luôn ghi nhớ một giáo huấn: “Đúng mực, khiêm tốn lễ phép, không thể nói thật thì xin hãy im lặng, không thể nói dối thì xin hãy dũng cảm.”
Đương nhiên, dàng vẻ của cô Vương Diệu Âm này quả thật không tồi, cho nên lời của tôi là thật lòng. Vào tổ chức lớn, đầu tiên phải tưởng tượng bản thân mình là một cây đinh nhỏ, dù gặp phải một khúc cây to cũng phải có gan đóng xuống dưới, cố gắng mọi việc, còn phải dám nghĩ dám làm, như vậy mới có thể đạt được sự công nhận của người khác, bản thân mới có không gian phát triển.
Về phần làm việc chung với đồng nghiệp, khen ngợi và khích lệ người khác nhiều một chút, điều đó không bao giờ sai cả. Không phải bắt bạn phải khúm núm, cũng không phải để bạn tỏ ra yếu kém, mà là mỗi một đồng nghiệp thật ra đều là đối thủ của bạn, nên ngoài mặt chúng ta đều phải làm bạn với từng đối thủ.
Tôi đang làm quen với chương trình máy tính của mình, chủ quản bộ phận cấp trên của tôi, có một vị chủ quản họ Thích, chính là người phụ nữ phỏng vấn tôi ngày đó, cô ấy tới tìm tôi: “Đinh Đinh, tổng giám đốc Bùi muốn gặp cô.”
Tôi rất bất ngờ: “Gặp tôi sao?”
Cô ấy mỉm cười với tôi: “Không cần khẩn trương, anh Bùi vô cùng tốt bụng, mỗi một nhân viên của công ty, ai cũng đã từng tán gẫu với anh ta một chút.”
À, thì ra là vậy.
“Văn phòng của anh Bùi nằm ở tầng mấy?”
“Tầng cao nhất.”
Tôi bước vào thang máy, tòa nhà công ty là bố trí thế này, tầng 1 là đại sảnh, không bố trí phòng làm việc, tầng 2 là sảnh trưng bày, phòng họp, phòng triển lãm, từ tầng 3 mới bắt đầu là tầng làm việc, từ dưới hướng lên trên, tầng tiếp theo là nhân viên bình thường nhất, phòng làm việc càng lên cao, tầng càng cao, thân phận cũng cao, tầng cao nhất đương nhiên chính là văn phòng của tổng và phó tổng giám đốc.
Có lẽ cái đó cũng giống như chặng đường phấn đấu trong cuộc sống, ở tầng thấp nhất thì ra sức làm việc, ở tầng trung bình thì lên kế hoạch, ở tầng cao nhất thì ra quyết sách và hoạch định trương lai.
Tầng cao nhất ánh sáng rất tốt, phòng lớn, hô mưa gọi gió, quyền cao chức trọng. Bạn cố gắng bò lên trên đi, tự nhiên sẽ được hưởng thụ đại ngộ như vậy.
À, đương nhiên cái này không bao gồm Tổng giám đốc trẻ tuổi có năng lực thừa kế vinh hoa.
Phiếm Hoa là công ty theo dạng gia tộc thừa kế của một thương nhân Hồng Kông, cũng giống với công ty tiếng tăm lừng lẫy Amway của Mỹ.
Tôi đứng trước cửa văn phòng tổng giám đốc, nghẹ nhàng gõ cửa, vô cùng lo lắng.
Bên trong truyền đến giọng nói: “Mời vào!”