36 Chiêu Ly Hôn

Chương 62: Quyển 3 : Tôi và Gia Tuấn khai thông




Mẹ nóng nảy quở mắng tôi: “Đinh Đinh, con dám la lối to tiếng ở trước mặtba mẹ như vậy sao? Ba con còn ngồi đây nghe đó, một chút thể diện củangười lớn con cũng không chú ý?”

Tôi lập tức im bặt, nhìn vào ánh mắt của mẹ, tôi đột nhiên đau buồn quá, liền nhào vào trong lòng của mẹ khóc lớn lên.

Lúc này tôi thực sự rất buồn, cả đời chưa từng chịu ủy khuất như vậy, nên dựa vào trong lòng mẹ mà khóc không ngừng.

Mẹ tôi cũng mềm lòng, mẹ vén tóc tôi sang một bên mà mắng yêu tôi, “Khóc,chỉ biết khóc, bình thường mạnh mẽ lắm mà, giờ đi đâu hết cả rồi? Nóivới con 800 lần rồi, sau khi kết hôn công việc vẫn phải làm, đừng làmnội trợ giống mẹ, cực khổ vất vả mà chồng không hiểu cho, mẹ chồng không thích, mấy em chồng thì xoi mói mình như cỏ rác, con lại cứ không nghe. Lấy mẹ ra làm thần tượng à?”

Đinh Đang cũng liền bước đến an ủi tôi, “Chị à, đều tại em, chị xảy rachuyện lớn như vậy, bản thân chịu ủy khuất, âm thầm rơi nước mắt saulưng mọi người, còn không ngừng khuyên mọi người phải nhẫn nhịn, mà emcòn không để chị bớt lo, em đi gây chuyện với người phụ nữ đó làm cái gì chứ, đều là em sai, chị cứ để cho cô ta kiện em đi!”

Ba người phụ nữ chúng tôi cùng nhau khóc, giống như đang hát một vở tuồng.

Hai người đàn ông còn lại, một người thì xấu hổ, một người thì buồn bực.

Đợi đến khi chúng tôi đều bình tĩnh lại, cuối cùng Gia Tuấn mới lên tiếng.

Anh bình tĩnh nói với ba tôi: “Ba, vất vả cho ba phải chăm sóc mẹ. Yên tâm, con sẽ giải quyết tốt chuyện này, xin ba hãy yên tâm.”

Mặt Đinh Đang lộ vẻ sợ hãi hỏi anh: “Anh rể, em sẽ không bị ngồi tù chứ?”

Anh ôn hòa an ủi Đinh Đang, “Anh cam đoan với em, sẽ không đâu.”

Trên mặt Đinh Đang lộ vẻ vui mừng, “Thật sao?”

Tôi oán hận hừ một tiếng.

Hai vợ chồng chúng tối rốt cục tạm biệt ba mẹ, ra khỏi bệnh viện.

Khi lên xe, tôi nhất định bắt Đinh Đang đến nhà của tôi ở, thứ nhất, tâmtrạng tôi bất định, Đinh Đang cũng có tâm sự, hai chị em chúng tôi cầnphải dựa vào nhau, thứ hai, Gia Tuấn và tôi ở chung một phòng, đã xảy ra chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, tôi không muốn một mình ởchung với anh.

Chiếc xe vững vàng chạy về hướng nhà của chúng tôi, chúng tôi đều im lặngkhông nói gì, bên ngoài cửa xe, từng cây từng cây đèn đường mau chónglùi về phía sau.

Tôi không biết vợ chồng nhà khác chiến tranh lạnh sẽ sống chung với nhaunhư thế nào, có phải cũng ngượng ngùng như chúng tôi hay không.

Sau khi rửa mặt xong, tôi kéo Đinh Đang cũng nói chuyện phiếm, Đinh Đangnói huyên thuyên với tôi rất nhiều chuyện, cuối cùng nó cũng hết sức,ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi không hề buồn ngủ, khoác áo bước xuống giường, tôi đến ngồi xuống sô pha.

Không bật đèn, tôi cuộn mình ngồi ở sô pha, không nằm một lát, tôi nghe thấytiếng cửa phòng mở, tất nhiên là Gia Tuấn, anh kéo cửa phòng bên kia.

Tôi chỉ nhìn anh một cái, liền giận dỗi nhắm hai mắt lại, hình dáng anhxuất hiện trong bóng tối, bả vai rộng rãi, nếu là bình thường, sẽ là một loại hấp dẫn đối với tôi, nhưng hiện giờ, đối với tôi là một loại tratấn.

Gia Tuấn bước tới, tôi chỉ cảm thấy sô pha trũng xuống, hẳn là anh đã ngồixuống, trong tay cầm một tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên chân của tôi.

“Đinh Đinh.” Anh dùng tấm chăn quấn chân tôi lại.

“Cám ơn.” Tôi vẫn cố chấp lạnh lùng nói lời cảm ơn anh.

Anh khẽ nói với tôi: “Đinh Đinh, thực xin lỗi!”

Tôi cười nhạt: “Nói xin lỗi gì chứ? Đây không phải là lỗi của hồ ly tinh sao.”

Thực ra tôi không muốn đay nghiến anh đâu, chỉ là tôi không nén được oán hận trong lòng, tôi lại muốn đay nghiến anh.

“Gia Tuấn, anh có thể nói cho em biết hay không, bên ngoài anh còn có baonhiêu phụ nữ có quan hệ không tầm thường với anh? Bây giờ em cũng nhãnrỗi, đúng lúc có thể nghe anh nói từng chuyện một.”

“Đinh Đinh, chúng ta đừng bàn lại vấn đề này có được không? Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em một lát.”

Lòng tôi chua xót, “Gia Tuấn, anh lại muốn nói gì? Nói thì nói đi, em đang nghe.”

Giọng nói của anh vô cùng mệt mỏi, giữa màn đêm, đường nét khuôn mặt anh lờmờ ẩn hiện trước mắt tôi, tôi nghe được anh nói: “Đinh Đinh, chúng tađừng tranh cãi nữa, đừng ồn ào nữa, cũng đừng náo loạn nữa nhé, làm hòađi, được không?”

Trong lòng tôi đột nhiên chua xót, một ngọn lửa không tên bốc lên, làm hòa ư? Đừng náo loạn? Lúc đầu là ai gây sự trước?

Tôi mỉa mai, “Gia Tuấn, anh còn nhớ lúc trước vào một đêm thất tịch (mùng 7 tháng 7 âm lịch), chúng ta đi tản bộ suốt hai giờ liền không?” Tôi cayđắng, “Lúc đó mới 18 tuổi, tuổi trẻ hạn hẹp.”

“Anh còn nhớ, Đinh Đinh.” Trong giọng nói của anh có sự phiền muộn vô tận.

Tôi rơi nước mắt, “Gia Tuấn, em không phải là một phụ nữ mạnh mẽ, cũngkhông có cách nào quyết đoán như phụ nữ khác, thiệt thòi cho anh, hiệntại em bị dồn vào góc tường rồi, cô độc một mình.”

Anh cúi sát người xuống, “Đinh Đinh.” Anh nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt của tôi.

Tôi tiếp tục cười khổ, “Gia Tuấn, không ngờ chúng ta đã kết hôn được 4 năm, qua 3 năm, em cũng gần 30 tuổi rồi, người ta nói phụ nữ 30 tuổi giốngcái gì chứ? Tóc bắt đầu rụng từ từ, khóe mắt hiện lên nếp nhăn, ngày qua ngày, dung nhan tiều tụy. Em vẫn cảm thấy em không có khả năng đi đếnbước phải ly hôn, không có khả năng gánh vác và ứng phó những phiền nãotrong cuộc sống, nhưng bây giờ nó lại đến rất gần em, anh nói xem emphải làm sao đây?”

“Đinh Đinh, chúng ta đừng ly hôn, anh sai rồi, tha thứ cho anh, được không?”

Tôi cười, càng thêm căm hận.

“Gia Tuấn, hai người chúng ta đang làm gì vậy? Lúc đầu là anh nói một câuchúng ta ly hôn đi, hiện tại anh lại nói một câu, anh sai rồi, chúng tađừng ly hôn? Như vậy những chuyện phát sinh này được xem là gì? À, PhóGia Tuấn, không ngờ anh cũng học loại mốt này của mấy đứa thanh niên bây giờ, hợp nhau thì lên giường, ngủ một đêm rồi tắm rửa một cái là làmnhư không có chuyện gì xảy ra? Lúc gặp lại cười một cái thì có thể biếnkẻ thù thành bạn, em lạc hậu rồi sao? Hay là em cổ hủ tận trong xươngtủy mới không tiếp nhận nổi loại hành vi này?”

“Đinh Đinh, anh biết em hận anh, anh thừa nhận là anh sai lầm, em tha thứ cho anh được không?”

Trong lòng tôi đột hiện tràn đầy khổ sở.

“Gia Tuấn, em mệt rồi. Anh đi đi!”

Anh cầm tay tôi, “Đinh Đinh.”

Tôi cắt ngang lời anh, “Đinh Đang vẫn còn ngủ, em không muốn đánh thức nó.”

Anh đột nhiên cúi sát xuống, ôm lấy tôi đứng lên, tôi hốt hoảng, anh muốn làm gì?

Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh lớn mật làm càn, hoàn toàn bất chấp sự kháng cự của tôi. Trực tiếp ôm lấy tôi đi đến phòng ngủ.

Lời của tác giả: Chúng ta ăn chay lâu rồi, cũng nên ăn chút thịt chứ… >> nhoclubu *khoái trá*