36 Chiêu Ly Hôn

Chương 43: Quyển 3 :  Tôi có bùa hộ mệnh mới




Que thử thai hiện lên 2 vạch, que thử thai là que thử mới, chưa hết hạn sự dụng, vô cùng chính xác.

Tâm trạng tôi phức tạp, sau đó một nửa đúng là niềm vui sướng chiếm đa sốphần thắng, một nửa kia là tôi có chút thấp thỏm sợ sệt khi phải làm mẹ.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho Gia Tuấn, điện thoại được kết nối, tôi gấprút hô vào điện thoại,”Gia Tuấn, em có chuyện muốn nói với anh.”

Bên trong truyền đến giọng nói của Đường Nhất Phàm:”Chị Phó? Sự phụ em ra tòa án rồi, điện thoại đang ở chỗ em.”

Tôi à một tiếng, hơi thất vọng, đúng là Gia Tuấn ra tòa án thì không baogiờ mang theo điện thoại cả. Không sao, nói tin tốt lành với anh chậmmột chút cũng không muộn, tôi tin chắc rằng anh sẽ rất vui vẻ, bìnhthường anh rất thích trẻ con, vào lúc này có con, quả thực chính là mộtdòng nước ấm để khôi phục mối quan hệ của vợ chồng chúng tôi.

Mà tôi, cũng bắt đầu xúc động, mẹ, tôi được làm mẹ.

Hiện tại tôi càng phải bảo vệ hôn nhân của chúng tôi mạnh mẽ hơn, bởi vì bây giờ tôi không còn một mình nữa, tôi vừa là vợ vừa là mẹ, tôi khôngngừng muốn làm vợ của Gia Tuấn còn muốn làm một người mẹ xứng đáng, vìcon của tôi, tôi không thể để người khác cướp đi chồng của mình.

Tôi muốn xác định lại xem có đúng là tôi thực sự mang thai hay không, do đó tôi vội vàng ra khỏi nhà đón xe đến bệnh viện.

Nằm trên giường, bác sĩ làm kiểm tra bụng nhìn tôi có chút thấp thỏm, trựcgiác nói cho cô biết, tôi tha thiết hy vọng một tin tốt lành.

Cuối cùng cô đưa kết quả và một tấm hình siêu âm nho nhỏ đầy màu sắc vào tay tôi, cười mỉm và nói với tôi:”Đã mang thai, 5 tuần, thai nhi phát triển rất bình thường, khi trở về chú ý ăn uống và tâm trạng nhiều một chút.”

Tôi hơi bất an hỏi cô:”Mấy hôm trước tôi có nằm viện vì bị viêm ruột, cótruyền nước biển, vậy có bị ảnh hưởng đến thai nhi không?”

Bác sĩ phụ sản sau khi nhìn tôi viết ra tên thuốc truyền dịch thì an ủitôi,”Vẫn tốt, những thuốc này không phát sinh phản ứng xấu tới thai nhi, chị có thể yên tâm.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi bệnh viện, ánh nắng tươi sáng bên ngoài chiếu lên người tôi, hệt như ân huệ của Thượng Đế.

Bây giờ việc tôi cần phải làm là tìm Gia Tuấn, nói với anh tin tức này.

Biết tôi gặp rắc rối trong hôn nhân, Đinh Đang và Chu Vi đều đồng thờikhuyên bảo tôi, lại đều dùng một giọng điệu gần như nhau và nói vớitôi:”Cho dù phải ly hôn thì có gì đáng sợ? Đàn ông rồi cũng có thôi,không chỉ có một mình Phó Gia Tuấn là đàn ông ưu tú.”

Đúng vậy, tôi biết hai người họ có lòng tốt, thế nhưng họ chưa từng trải qua tình yêu với Gia Tuấn, trong thế giới tư tưởng nữ tôn (coi trọng địa vị của phụ nữ) của họ, có thể thay đàn ông như thay quần áo, thay rồi lại thay, vô cùng tự nhiên, nhưng nếu đổi lại là đàn ông thì sao?

Tôi vẫn nhớ rõ tình cảm giữa tôi và Gia Tuấn, lúc ngã bệnh, anh ôm tôi dỗdành tôi, khi mùa đông không có hệ thống sưởi, trước khi đi ngủ anh ủchân tôi vào trong lòng để tôi ấm áp, đúng, tôi quá yếu đuối, tôi khôngthể rời khỏi người đàn ông này, anh đi sai đường, họ liền cảm thấy anhgiống như một bộ quần áo bẩn, tôi không vứt bỏ mà còn giặt sạch sẽ ủiphẳng phiu rồi tiếp tục mặc lại trên người, đúng vậy, tôi phải làm nhưvậy, bởi vì tôi yêu anh. Tôi tin tưởng anh chỉ nhất thời phạm sai lầm,anh sẽ trở về, sẽ lại yêu tôi như trước.

Đến văn phòng của Gia Tuấn rồi, Gia Tuấn không có ở đó, Đường Nhất Phàm nói với tôi, có thể là Gia Tuấn đi ăn cùng với khách hàng, tố tụng sáng nay có phần quyết liệt, tôi hiểu, cho nên tôi không gọi điện cho anh, tôimuốn chờ anh quay lại văn phòng rồi tự nói với anh tin tức này.

Phía trước phòng làm việc của Gia Tuấn là bàn làm việc, ghế làm việc, đốidiện bàn làm việc là một hàng ghế sô pha, bên cạnh sô pha là giá sách,đằng sau bàn ghế làm việc, anh ngăn một bức vách nho nhỏ, bên trong cómột chiếc giường để ngày thường nghỉ ngơi, tôi quan sát bên trong cănphòng nhỏ này.

Ở trong chỉ có một chiếc giường, một chiếc đệm chăn, rất đơn giản, giốngnhư phòng ký túc xá đơn của người đàn ông độc thân, tôi nhất thời đaulòng.

Nằm ở trên giường, tôi hít vào mùi của anh trên chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Không biết đợi bao lâu, tôi nghe được tiếng cửa phòng mở, trong lòng tôi khẽ rung đông, là Gia Tuấn trở về.

Tôi duỗi thẳng lưng lười biếng, vừa định gọi anh, bỗng nhiên tôi nghe thấytiếng bước chân khác, là âm thanh của giày cao gót bước vào theo, có phụ nữ vào cùng ư?