36 Chiêu Ly Hôn

Chương 24: Q2 Kích tình cùng dũng khí




Quách Sắc nói ngắn gọn: “Không được, em còn có việc.”

Tôi à một tiếng, cô ấy cũng đã xoay người rời đi.

Giờ khắc này tôi rất mâu thuẫn, cũng có nỗi buồn vô cớ, kỳ thực bình thường cô ấy đến xem buổi đình thẩm(*thẩm vấn ở tòa án) của tôi, lần nào cũng dều lặng lẽ ngồi một mình ởghế đằng sau không chớp mắt, thậm chí để cho người khắc ngăn trở bóngdáng của chính cô, tôi biết rõ, những tôi chưa bao giờ sẽ đi chủ độngnhìn về bên đó, tôi hiểu rõ tình cảm nam nữ, vĩnh viễn không chiếm đượclà cái tốt nhất, phàm là thứ không chiếm được, trong tưởng tượng đều làgiấc mộng hoa sắc vi.

Mùi vị tiếc nuối ngày đó chắc hẳn đã phủ bóng đen trong lòng cô ấy, trách nhiệm là tại tôi, tôi phải nóichuyện một lần với cô, nếu như tôi còn muốn tiếp tục làm bạn bè tốtquang minh chính đại với người ta, thì tôi đây nhất định phải nói chuyện mặt đối mặt với cô ấy một lần, nếu không, quan hệ giữa chúng tôi sẽcàng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng hối hận.

Tôi rốt cục bỏ thời gian ra để gọi điện thoại hẹn Quách Sắc, hẹn gặp mặt cô ấy ở một nhà hàng cơm Tây.

Cô ăn mặc rất đẹp, vẫn vậy, mỗi lần gặp cô ấy, trang phục của cô đều không chê vào đâu được, trong lòng tôi hơi tán thưởng.

Phục vụ cầm lấy thực đơn đi khỏi, chỉ còn lại hai người chúng tôi đối mặt với nhau.

 Trong hiệu cơm Tây, đồ trang trí,thiết kế, thậm chí bàn ăn, bộ ly, đèn đóm, tất cả đều phối hợp rất cầukỳ tinh tế, rất thích hợp để đôi tình nhân tới trò chuyện tâm sự, chỉ có điều, chúng tôi không phải là tình nhân.

Hai người chúng tôi nhìn nhau cười, đột nhiên cùng lúc hỏi đối phương: “Gần đây khỏe không?”

Lại cười.

Tôi nói: “Giống như lúc trước thôi, không so với em được, công việc em làm chính là công trình cứu vớt sinh mệnh.”

Sau đó chúng tôi lại cười, lần này là cười tự giễu, thực khách khí thực gượng gạo.

Dừng một chút, tôi nói: “Gần đây nhận được rất nhiều vụ kiện, cảm ơn em, em đã giới thiệu rất nhiều khách hàng cho anh.”

“Không cần cảm ơn em, anh xử lý vụkiện xuất sắc, mọi người tín nhiệm anh, điều đó là phải thôi, nếu anhthực sự vô dụng, em sẽ không để bạn bè đi tìm anh lãng phí thời gian,huống hồ, chúng ta là bạn bè.”

Tôi nói đùa: “Nếu là bạn bè, sau này thỉnh thoảng đi ra ngoài ăn một bữa cơm, mọi người tâm sự, như vậy chắc được chứ?”

Cô rốt cuộc nở nụ cười. “Lúc tới em vẫn cứ thấp thỏm, sợ anh sẽ nói, sau này không nên lại tới tìm anh nói như vậy nữa.”

“Thế nào có thể có chuyện đó.”

Cô ấy nói rất ngay thẳng, rất chânthành, rất chắc chắn, đây mới là khí phách nữ tính, trong lòng tôi tintưởng và cảm phục, nếu có thể như vậy, cũng là chuyện cực kỳ vui mừng.

Từ ngày đó, tôi và Quách Sắc khôiphục lại giao tình, chuyện lúc trước, coi như chưa hề xảy ra. Tôi coi cô ấy là bạn tri tâm, có chuyện gì phiền lòng cũng tâm sự với cô ấy, cô ấy không bận việc cũng tới tìm tôi uống một chén, nói một chút về chuyệncông tác, dần dần nói chuyện với nhau, quan hệ của chúng tôi trở nênthoải mái và tự nhiên.

Ngày cứ tiếp tục trôi qua như vậy,chuyện lạc thú nhất trong đời vẫn là ngày ngày đi làm như trước, khi tan sở, tôi và Đinh Đinh đôi khi đi ra ngoài tản bộ, chơi bóng, hoặc nhànrỗi đến chơi nhà cha mẹ hai bên, sinh hoạt như bình thường, cũng khôngcó sóng gió phong ba gì cả.

Hai tháng sau, bởi vì quê nhà nhạc phụ tôi có việc, Đinh Đinh đi theo cha mẹ hồi hương về quê, chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi cùng đồng nghiệp ăn uống ở bên ngoài, mọi người đề nghị cùng đi quán bar uống một chén, tôi không từ chối.

Mọi người đều uống rất thoải mái,lúc này có một người bạn nỏi: “Uống rượu như thế này thật không có ýnghĩa, gọi người tới bầu bạn một chút đi!”

Tôi ngăn anh ta lại: “Miễn đi, không thú vị đâu.”

Người bạn này mượn men rượu mà mắng tôi, “Phó Gia Tuấn, cậu lại giả bộ thanh cao với chúng tôi rồi.”

“Tôi không phải thanh cao, tôi là giữ của, được rồi chứ?”

“Tôi biết Phó Gia Tuấn không giao du với đàn bà mua vui, sợ làm bẩn danh tiếng của mình, Gia Tuấn bên ngoàicó hồng nhan tri kỷ đi!”

Tôi bất đắc dĩ cãi lại: “Nói bậy bạ gì vậy?”

Anh ta không chịu buông tha mà nói tiếp: “Nếu cậu nói không phải, vậy chứng minh cho chúng tôi xem?”

“Cậu muốn chứng minh thế nào?”

Không nghĩ tới anh ta dĩ nhiên khích tôi, “Gia Tuấn, cậu có một tình nhân làm bác sĩ đi?”

Tôi hơi tức giận: “Lời này không thể nói bừa.”

Anh ta lấy di động ra, “Được lắm,bây giờ cậu gọi điện thoại cho cô ta, hẹn cô ta đi ra ngoài uống rượu,nếu như cô ta không nể mặt cậu, không ra, chúng tôi sẽ tin cậu là thanhbạch, nếu như cô ta lập tức đi ra, tất cả hóa đơn tiêu phí ngày hôm naytôi sẽ trả.”

Tôi cũng hơi say say, tự dưng lại đồng ý lấy di động ra gọi cho Quách Sắc.

Mà đổi lại tôi bị thua chính là, Quách Sắc cúp điện thoại được 10 phút đã liền chạy tới.

Cô ấy vừa đến, mọi người reo hò.

Quách Sắc thoải mái đứng đắn ngồixuống, ngồi xuống xong liền tự nhiên chế nhạo tôi: “Anh thế nào lại uống nhiều rượu như vậy? Em thấy xe anh đỗ bên ngoài, có nghĩ lái xe trở vềđược không?”

Tôi nói hơi đớt, cũng có chút nói năng lộn xộn: “Có em ở đây, anh làm sao có thể chật vật được.”

Đám bạn trêu đùa, muốn mời Quách Sắc uống rượu, Quách Sắc cũng không từ chối, uống với mỗi người một chénxong, tìm cớ kéo mạnh tôi đi ra ngoài.

Bên ngoài gió thổi, chúng tôi cóchút tỉnh táo lại, đứng ở bên ngoài quán rượu, tôi hơi áy náy nói vớicô: “Xin lỗi, mạo muội hẹn em tới như thế này.”

Cô đưa tay gọi taxi, đẩy tôi lên xe xong, lại dường như không có việc gì, nói: “Nói vậy có hơi nhảm.”

Khi xe taxi bắt đầu đi, đầu óc tôicó chút mơ hồ, nhắm mắt lại, đầu tựa lên cửa kính chợp mắt, Quách Sắcđưa tay qua, nắm chặt lấy tay tôi.

Lúc xuống xe, cô ấy đẩy tôi, “Tới rồi, Gia Tuấn.”

Tôi mơ mơ màng màng hỏi: “Tới rồi?” Tiền xe cô ấy cũng đã thanh toán rồi.

Xuống xe xong, tôi hiếu kỳ quan sát bốn phía, “Đây là đâu?”

“Nhà em.” Cô ấy kéo tay tôi, “Đi vào đi!”

Tôi chần chờ, nhưng không tự chủ bước đi.

Chính cô ấy thì ra cũng có nhà riêng, không phải cùng ở chung với cha mẹ.

Cửa thang máy mở ra, tôi dừng bước.

Ánh sáng hành lang cũng không sáng lắm, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt cô ấy.

Tôi đứng ở trước mặt cô, đợt nhiên,thời gian quay lại hai mươi năm, giống như thời trung học, tôi đưa bạnhọc nữ ngưỡng mộ trong lòng về nhà, cô ấy đeo cặp, buộc tóc đuôi ngựa,khi tới dưới lầu thì, vẫy tay về phía tôi: “Gia Tuấn, ngày mai gặp.”

Giấc mộng xưa cũ bừng tỉnh, sau đólên đại học, bạn học nữ dễ thương biết chúng tôi cách nhau rất xa, tựnhiên khổ sở không nén nổi rơi lệ.

Ánh mắt của cô ấy, tự nhiên lại rất giống người xưa kia đó.

Tôi có chút bàng hoàng.

Cô ấy cũng đang nhìn tôi.

Cuối cùng cô ấy kéo tay tôi qua, kéo tôi đi vào.

Chệch quỹ đạo chính là ở trong chớp mắt này, dây đàn trong lòng đã bị kích thích.

Cho tới bây giờ, tôi không dám hồitưởng lại chuyện ngày đó, vào nhà xong, cô ấy cởi áo khoác của tôi, mắclên cho tôi, sau đó lại mở quần áo bên trong của tôi, kéo tôi vào trongphòng ngủ.

Tất cả đều rất thuần thục tự nhiên,cô ấy đối với tôi giống như chăm sóc người chồng kết hôn đã mười năm,quan tâm săn sóc, tôi lo sợ bất an, rồi lại vô lực tự kiềm chế.

Sau đó, tôi khuôn sáo giống như diễn phim truyền hình, xấu hổ nói: “Xin lỗi.”

Không nghĩ tới cô ấy lại tiêu sáinói với tôi: “Có gì cần xin lỗi đâu? Anh đang cảm thấy áy náy sao? Đâyđâu phải là luật sư giải quyết vụ kiện, còn phải nói tới công bằng cáigì, quan hệ nam nữ không có nguyên tắc và lý tính, chỉ có nguyện ý haykhông.”

Tôi trầm mặc.

“Gia Tuấn.” Cô ấy khuyên nhủ tôi,“Em sẽ không quấy rầy hôn nhân của anh, anh cũng đừng nghĩ thiếu nợ emcái gì, tất cả mọi chuyện, là ngươi tình ta nguyện, mọi người đều làngười thực tế và lý trí cả.”

Lý trí? Lý trí chính là xác thịt với xác thịt, không bao hàm tinh thần.

Thời gian rảnh lúc làm việc, tôi rơi vào trong suy tư xoắn xuýt, nếu như chỉ là xác thịt với xác thịt, nhưvậy thì tương đương khách làng chơi với kỹ nữ, giao dịch tiền tài cùngxác thịt, vấn đề là, chúng tôi đều không phải, chúng tôi đã có một lúctham hoan lạc, nhưng vẫn còn một chút tình cảm lưu luyến đối với đốiphương, đó mới là điều nguy hiểm nhất.

Tôi thường hay khuyên bảo ngườikhác, quý trọng hôn nhân, không nên phản bội người kia, không nghĩ tớicó một ngày, tôi cũng ngoại tình rồi.

Lòng tự rối loạn thành một đống.

Vài ngày sau, Đinh Đinh trở về, cô ấy cũng không đi thẳng về nhà, lại chọn đến văn phòng luật sư tìm tôi.

Vừa vặn ngày đó, văn phòng luật sưcủa tôi đã xảy ra chuyện, có một vụ kiện, đối phương thua kiện, người ủy thác của đối phương một bụng tức giận không thể phát tiết, vậy mà nổigiận chạy đến dưới lầu sở luật sư chúng tôi chửi ầm lên, khiến người qua đường ghé mắt.

Tôi vừa lúc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tất cả màn này, tôi vốn không muốn để ý tới, xoay người đi vào tòa nhà.

Không ngờ mấy người đối phương chỉavào người tôi, rống lớn lên: “Phó gia Tuấn, tên tiểu nhân này, uổng màylà một luật sư, không ngờ không có công lý và lòng trách nhiệm, công tyđiền sản chếm lấy đất đai của chúng ta, bắt nạt dân chúng yếu ớt chúngta, mày làm luật sư, vậy mà còn đi giúp đỡ bọn chúng đánh thắng trậnkiện cáo này.”

Tôi không thể nhịn được nữa, quayđầu lại, “Tôi giúp người có lý hay không, anh thua là đuối lý, đừng cóđổ trách nhiệm lên người tôi.”

Không đợi tôi nói xong, đột nhiên có một túi thức ăn thừa ném tới trên người tôi.

Ngay sau đó, đám người loạn lên, một vài người đối phương vây quanh tôi và trợ lý Đường Nhất Phàm, không chờ chúng tôi phản ứng lại, quyền cước đối phương đã hướng tới, đổ ập vềphía chúng tôi.

Tôi cùng Đường Nhất Phàm lúc nàycũng không còn phong độ nữa, ôm đầu tránh trái tránh phải trong đámngười, chật vật không chịu nổi.

Đột nhiên, đám người thét một trậnchói tai, một cột nước mãnh liệt lượn đầu phun về phía đám người kia,đám người đánh tôi hoảng loạn tứ tán ra, tôi và Đường Nhất Phàm lúc nàymới may mắn thoát ra.

Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, nhất thời ngây người.

Không ngờ là Đinh Đinh.

Cô ấy tới tìm tôi, thế nhưng đúnglúc thấy tôi bị vây khốn, nhất thời dưới tình thế cấp bách, cô ấy khônglựa chọn xông lên đánh những người này, trái lại liền không nói hai lời, lạnh lùng bình tĩnh chạy đến đại sảnh lầu một, mở bình chữa cháy, vặnvan nước sôi, lấy ống nước ra, quay ra phun bọn người kia một trận dữdội.

Nước mãnh liệt như vậy, mười mấyngười toàn bộ đều bị xối vào cản đến không đứng vững, như con gà bị nước luộc, vừa mắng vừa chạy trốn, tới chỗ an toàn rồi chúng mới gào lên:“Con đàn bà đanh đá nhà mày.”

Đinh Đinh cười lạnh nhướng mày:“Đúng, ta chính là con đàn bà đanh đá, chúng bây muốn nói đạo lý với tasao? Cút mẹ mày đi! Nói cho mày biết, lão nương ta có cả đống thời giantiêu khiển với bọn mày, nếu như bọn mày còn dám tới làm loạn ở văn phòng luật sư chồng ta, lần sau ta sẽ gọi xe chở phân tới xối vào đám ngườibọn mày cho chết!”

Cả đám người toàn bộ đều sửng sốt.

Tôi thật sự là trăm mối cảm xúc, người tản đi rồi, tôi mới đi đến bên cạnh Đinh Đinh.

Cô ấy giờ mới hồi thần lại, nghĩ tới cả người run lên.

Tôi tới tiếp lấy van nước của cô ấy, vậy mới phát hiện ra, cô ấy đang nắm gắt gao, chặt không buông tay, màhàm răng thì đương cắn chặt, trên mặt tràn ngập dũng khí bất khuất, giờkhắc này, lòng tôi chua xót không thôi.

Đinh Đinh vóc dáng không cao, ởtrong một đống đàn ông cường tráng liền giống như một viên đậu nhỏ, thếnhưng tại giờ khắc này, cô ấy lại lao tới, dũng khí quên mình mà bảo vệtôi, giống như là trong sách giáo khoa trung học, một con chim sẻ mẹ lao xuống ổ để giải cứu con mình, vô cùng nhỏ bé và gầy yếu trước mặt chósăn, nhưng là vì bảo vệ con mà nó vẫn cứ vỗ cánh, dũng cảm che chở ởtrước mặt con mình, cho dù nó đối mặt với đối thủ mạnh mẽ hơn gấp trămlần so với mình, nó cũng không hề sợ hãi.

Lòng tôi đau đớn mà kéo cô ấy: “Đinh Đinh.” Cô ấy rốt cục buông lỏng tay ra.

Có lại phản ứng, cô ấy mới oán hậnchửi: “Bộ đồ này giá 4 ngàn, tự dưng ẩu đả với đám đầu đường xó chợ ởtrên dường, thực là phí hoài một thiên vật*.” (*thứ đồ rất quý giá)