Edit: 4ever13lue
Anh tạm dừng một lát, sau đó mới trả lời tôi: “Đúng vậy, có lẽ là do anh quá nhạy cảm.”
“Có thể là vậy.” Tôi đổi đề tài: “Phải rồi, sau này anh đừng mua quà đắt tiền như thế cho Đinh Đang nữa, con bé vừa mới tốt nghiệp, hẳn là nên chịu khổ một chút, anh sẽ hư con bé mất.”
Anh cười: “Cô bé kính trọng anh, anh thích cảm giác được kính trọng này.”
Tôi không nề hà gì chế nhạo anh: “Trước đây em sùng bái anh thì sao? Sao anh không tặng quà cho em? Hẳn là do mỗi ngày đều ở cạnh nhau nên thành thói quen rồi.”
Lập tức anh im lặng, tôi cũng phát hiện mình hơi đi quá xa, vội vàng ho một tiếng.
Bên kia anh trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đinh Đinh, bây giờ bị em mắng vài câu như vậy ngược lại giống như được khích lệ, anh cảm thấy thật thoải mái.”
Tôi lại cảm thán.
Bên kia Gia Tuấn nói rất nhỏ: “Đinh Đinh, bây giờ anh mới nhận ra rằng ngủ một mình thật sự rất khổ sở. Nhà của chúng ta…. Vẫn giống như trước kia, chỉ là em mang đồ đạc của mình đi rồi, chỉ còn lại ảnh cưới….”
Giọng anh ngập ngừng, nhất thời tôi khẩn trương đến mức miệng khô lưỡi khô, anh muốn nói gì tiếp theo? Không lẽ sẽ nhân dịp nói với tôi, ‘Đinh Đinh, em trở về đi’ chứ? Cả người tôi nổi da gà, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Đột nhiên tôi buột miệng nói một câu: “Phó Gia Tuấn, giường anh đang ngủ cũng là do chúng ta cùng nhau chọn, anh muốn làm gì cũng được, nhưng không thể để người phụ nữ nào khác qua đêm. Xin phép anh cho em ngày mai đến mang tấm nệm kia đi.”
Anh vội vàng khẩn cầu tôi: “Đinh Đinh, em đừng kiên quyết như thế, không cần di chuyển nệm đâu, anh cam đoan với em, cho đến nay cái giường này chưa từng có người phụ nữ nào khác nằm lên.”
Tôi hừ một tiếng.
Anh ấy chỉ còn biết tự giễu nói: “Em vẫn không chịu tha thứ cho anh.”
“Đúng, cùng một quả táo, em cắn một cái, sau đó lại có người khác cắn một cái, rồi lại muốn trả lại cho em. Ăn còn ngon sao?”
Bên kia anh ấy im lặng không nói.
Lúc này tôi cũng trầm mặc, tôi vừa làm gì vậy, đều là chuyện đã qua rồi, vậy mà còn tiếp tục tổn thương anh ấy.
Tôi vội vàng hòa giải: “Khuya rồi, em còn phải viết bản thảo, ngày mai anh cũng đi làm mà. Ngủ ngon đi.”
Bên kia anh nhẹ nhàng thở dài: “Ồ, ngủ ngon.”
Tôi gác điện thoại.
Tôi vừa làm gì vậy chứ? Trễ như vậy mà anh ấy còn gọi cho tôi, chẳng lẽ chỉ muốn tán gẫu vài câu sao? Muốn thăm dò tôi à? Anh ấy sẽ không nghĩ là tôi thật sự sẽ không từ chối anh ấy? Đã xảy ra chuyện kia rồi, anh ấy có chút đắc chí sao?
Không phải, không phải, tôi tự nói với mình, việc kia không là gì cả, chỉ là tôi trống trải mà thôi.
Xã hội sẽ khoan dung loại tình một đêm này, bởi vì có rất nhiều người cô đơn, chuyện như vậy chung quy cũng chỉ như một món ăn ngon mà thôi. Một thời gian dài không ăn, tự nhiên sẽ cảm thấy thèm, cho nên liền cắn một cái cũng không phải là quá đáng.
Tôi tự an ủi mình, sau khi mạnh mẽ trấn an xong, rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thoải mái, lên giường đi ngủ.
Đương nhiên tôi biết là anh ấy muốn tôi quay lại.
Không, không, tôi sẽ không quay lại.
—————— đường phân cách ——————
Cuối tuần.
Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi và Gia Tuấn được bạn cũ là tổng giám đốc Cảnh mời đi chơi bằng du thuyền của anh ta.
Du thuyền chậm rãi rời khỏi bến, ra đến biển, tầm nhìn trở nên rất bao la, mặt biển xanh biếc trông như thể tơ lụa mềm mại. Thời tiết tốt, biển lại ít sóng, mặt biển mênh mông vô bờ.
Du thuyền chạy rất ổn định, anh Cảnh ngồi cùng chúng tôi ở tầng hai của du thuyền, mọi người trò chuyện vui vẻ.
Anh Cảnh đọc báo, nhìn thấy tin tức giải trí trên đó, anh ta hứng thú mỉm cười.
“Tình duyên khắc ghi ba đời không thay đổi….”
Bài anh Cảnh đọc chính là đoạn mà tôi viết trên báo, vốn là con gái Phan Kỳ của ông trùm truyền thông Phan Vinh Quang, cô ta yêu một vị giám đốc trẻ tuổi, trùng hợp chính là anh chàng này cũng họ Võ. Hai người họ định đính hôn, tin tức này truyền ra khiến cho mọi người cùng ồ lên. Chủ nhiệm nhân dịp này bảo tôi viết bài về hôn sự hai nhà Phan – Võ này.”
Tiêu đề bài báo của tôi cũng rất hài hước: “Vẫn như Thủy Hử, muôn đời tình duyên. Chúc mừng hai nhà Phan – Võ lần thứ hai kết thông gia.”
Anh Cảnh lắc đầu cười: “Đinh Đinh, tin giải trí này thật là thú vị, Phan – Võ kết thông gia lần hai, đây chẳng phải là lời kết của quyển Thủy Hử sao?”
Cái này, mọi người chúng tôi đều bật cười.
Anh cảnh hỏi tôi: “Làm việc đã quen chưa? Trước đây tôi cũng không thường xem tin tức giải trí, bây giờ bởi vì cô làm biên tập, cho nên tôi cũng cố ý xem thử.”
Tôi uống một ngụm nước chanh, ngượng ngùng nói: “Thật sự thì cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ rằng tôi lại có thể viết tin tức giải trí bát quái.”
Anh Cảnh lật lật tờ báo, tiếp tục đọc to một đoạn tôi viết: “…. ‘Nhà họ Thích cũng được xem là một gia đình khá giả, gia cảnh không hề tầm thường, cũng chính là con cháu của người có chức trước từ mấy trăm năm nay, hiện giờ lại nghèo túng đến mức thế này, thật khiến cho người ta chua xót…’ Đây là tin tức bát quái mà cô nói à? Ha ha.”
Tôi xấu hổ quá, mà anh Cảnh lại đọc tiếp: “Không ngờ thiếu gia nhà họ Thích này, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất có tài cán, sau khi trở về thì gây dựng lại ản nghiệp của tổ tiên, còn có thể phát triển nó lên.”
Lần này, ngay cả Gia Tuấn cũng cười: “Anh thấy tòa báo này hẳn là nên lập một tờ báo mới, để cho nữ hiệp Đinh Đinh làm chủ biên đi.”
Anh Cảnh cười nói: “Đinh Đinh, bất quá những gì cô viết đây chỉ có đánh giá mà thôi không hề chỉ trích hay mắng nhiếc. Hiện nay, muốn làm một phóng viên mà không bị cấp trên mắng thì thật đúng là không dễ dàng gì. Ví dụ, khi cô đưa tin gì thì phải thổi phồng nó lên, cũng cần phải mắng đối thủ ấy.”
Tôi tò mò: “Viết báo mắng người?”
Gia Tuấn phản đối: “Lời lẽ không nặng thì còn gì là đáng xem?”
Anh Cảnh liên tục lắc đầu cười: “Hai cái người này đối đáp vui vẻ trước mặt tôi thế cơ đấy.”
Chúng tôi lại cười ha ha.
Trên tầng hai của du thuyền cũng có bàn điều khiển, ở trên đó có thể ngồi ở bên ngoài, cũng có thể tiếp khách ở bên trong. Chúng tôi ngồi trên tầng hai, tổng giám đốc Cảnh tự mình điều khiển thuyền chạy vững vàng.
Tôi nằm trên boong phía ngoài tầng hai, ngắm nhìn từng đợt sóng, những chú chim hải âu bay lượn, lòng tôi cảm thấy thật thoải mái.
Gia Tuấn ngồi bên cạnh tôi, anh khoác áo lên người tôi.
Tôi quay đầu lại, kéo chặt áo khoác: “Cảm ơn.”
Hai người chúng tôi cùng nhìn xa xăm.
Trợ lý của anh Cảnh mang lên một khay trái cây ướp lạnh tươi ngon.
Gia Tuấn nói với tôi: “Trước đây, em thích ăn vải tươi nhất.”
Tôi nhìn tay mình: “Tay em hơi bẩn, xuống kia rửa cái đã.”
“Không cần đi xuống.” Anh ấy lấy một quả vải cho tôi, định bóc vỏ giúp tôi, nhưng vừa cầm quả vải lên, không cẩn thận, quả vải lăn xuống sàn, anh ấy hơi chần chừ, sau đó lại lấy quả khác. Nhưng vừa cầm lấy thì quả vải này lại bị rớt.
Tôi cũng nhận ra điều này.
“Gia Tuấn?” Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, sắc mặt của anh thay đổi, không rút tay lại mà dừng ở khay trái cây.
P/S: Mấy ngày nay em có chút trục trặc trục trặc ạ...thành thật xin lỗi mọi người ạ.
cứ hết lần này đến lần khác trễ truyện, thật ngại quá, thời gian này có một vài việc nên...
em thành thật xin lỗi ạ.