36 Chiêu Ly Hôn

Chương 159: Quyễn 5 :Không chút khách khí đánh bại tình địch




Edit: 4ever13lue

Mạch Tử Kì lập tức nhìn Bùi phu nhân, bà ấy nhíu mày nhìn lại tôi, sau đó hỏi Bùi Vĩnh Diễm: “Con trai, con định tiền trảm hậu tấu, làm trước rồi mới báo sau à?”

Bùi Vĩnh Diễm lấy lòng mẹ mình: “Mẹ à, con là con trai của mẹ, tâm tư của con chắc chắn là mẹ sớm đã biết, đương nhiên là con sẽ không tiền trảm hậu tấu, nhưng mà mẹ từng nói rằng trong chuyện hôn nhân đại sự, chỉ cần con thích, con được hạnh phúc thì mẹ tuyệt đối sẽ đứng về phía con, đúng không?”

Bùi phu nhân nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay mình, xong lại giả vờ vô tình nói: “Đúng là ta từng nói như vậy, con là con của ta, đương nhiên là ta hy vọng con hạnh phúc. Nhưng mà ta thấy rằng con quyết định nhanh như thế này có hơi qua loa. Con chỉ mới quen biết với cô Đinh một thời gian ngắn, còn chưa biết người nhà cô Đinh có thích con hay không, có đồng ý chấp nhận con hay không. Ngoài ra còn có ba của con mới là người quyết định, có lẽ con nên thảo luận việc này với ba của con trước.” Bà ấy lại nhìn tôi: “Cô Đinh, theo tôi được biết thì cô chỉ mới vừa ly hôn được mấy tháng. Người ta nói người phụ nữ sau khi ly hôn thì sẽ lựa chọn rất cẩn thận trong chuyện tái hôn. Cho nên có lẽ cô cũng không muốn bắt đầu một cuộc hôn nhân thứ hai quá nhanh, đúng không?”

Tôi gật gật đầu: “Đúng vậy thưa Bùi phu nhân.”

Bùi phu nhân quay đầu lại nói: “Cô Đinh này, nếu đã như vậy thì vì cô và Vĩnh Diễm quen nhau chưa lâu, chi bằng hai người hãy qua lại trước đi rồi tính sau.”

Tôi không lên tiếng.

Bùi Vĩnh Diễm quay đầu nhìn tôi, trong mắt anh ta có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc anh ta kiềm chế những lời muốn nói ra.

Bùi phu nhân nhìn đồng hồ xong rồi nói: “Không còn sớm nữa, ta phải nghỉ ngơi rồi, mấy đứa nếu muốn tiếp tục nói chuyện thì cứ nói tiếp đi, còn nếu không muốn thì Vĩnh Diễm đưa cô Đinh trở về đi, ngày mai mọi người đầu phải đi làm.”

Bùi phu nhân trở về phòng rồi, phòng khách chỉ còn lại ba người chúng tôi, bầu không khí lập tức căng thẳng hẳn lên.

Nào có kiểu tiếp khách như thế này chứ? Bà ấy là chủ nhà, nhưng lại đi nghỉ trước, để lại mấy người khách tiếp tục ngồi nhìn nhau?

Tôi vốn định xin phép về rồi, Bùi Vĩnh Diễm cũng chuẩn bị đưa tôi về, nhưng không ngờ lúc này Mạch Tử Kì lại lên tiếng.

“Cô Đinh muốn đi rồi sao? Vừa mới cơm nước xong thôi mà, làm gì vội vã trở về như thế?”

Bùi Vĩnh Diễm cũng có chút thờ ơ, có thể thấy rõ ràng tối nay anh ta cũng bất mãn với cô em họ này: “Tử Kì, em muốn nói gì đây?”

Mạch Tử Kì ôn hòa nói: “Anh Vĩnh Diễm, anh chẳng nói chẳng rằng gì mà lập tức thông báo chuyện bạn gái, sao không nói trước một tiếng với mọi người?”

Bùi Vĩnh Diễm nhíu mày: “Anh cần phải thông báo mọi chuyện hay sao? Vậy thì chuyện anh ngã từ ban công bị gãy răng cửa năm bảy tuổi cũng phải báo cáo với mọi người sao?”

Mạch Tử Kì lẩm bẩm: “Trước đây chuyện gì anh cũng sẵn sàng nói với em.”

Sắc mặt Bùi Vĩnh Diễm không thay đổi, thong dong trả lời: “Trước đây em còn bé.”

Giọng nói của Mạch Tử Kì tràn ngập ủy khuất: “Trước đây anh đã nói với em rất nhiều thứ, anh nói anh đồng ý chờ em lớn lên.”

Bùi Vĩnh Diễm chỉ mỉm cười: “Lúc nhỏ em rất đáng yêu, cũng rất thông minh, nhưng mà khi trưởng thành thì lại biến thành người hay đi công kích người khác. Nhưng mà cho dù là như vậy thì nó là lẽ thường tình mà, chúng ta cũng không thể làm gì khác được.”

Bỗng nhiên tôi rất hứng thú, hiện tại tôi giống như những người ngoài rảnh rỗi đi suy xét tình huống, còn cô Mạch và Bùi Vĩnh Diễm mới là hai diễn viên chính đang chiến đấu với nhau, thật thú vị.

Có lẽ Mạch Tử Kì không muốn cãi nhau với anh họ, cho nên lập tức đổi đề tài, cô ta nhìn tôi, đánh giá quần áo tôi một chút, sau đó cười lạnh: “Chẳng phải xu hướng quần áo năm nay là màu đỏ sao? Nhưng mà có người mặc thì trông rất đẹp, có người thì lại trông như diễn tuồng.”

Tôi biết cô ta muốn chế nhạo tôi, tôi nhìn xung quanh một chút, không thấy có người nào bên ngoài, cô quyết định phải cho cô đại tiểu thư này một bài học.

Tôi mỉm cười đáp: “Miệng lưỡi người đời mà, chỉ cần chính mình thích là được rồi.”

Cô ta cười lạnh một tiếng: “Hay cho câu miệng lưỡi người đời. Tôi nhắc cho cô một điều, đừng tưởng rằng chỉ cần mặc một bộ quần áo đẹp thì có thể tự xem mình là người thượng đẳng.”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Thật ra không thể so cao thấp giữa con người với nhau được, chỉ là có người bản thân là người thuộc tầng lớp cao lại đi thích những người không phù hợp. Tôi chỉ biết một việc là cho dù bản thân tự hô hào mình là người thuộc tầng lớp cao quý mà lại đi thích một người không phù hợp thì cuối cùng cũng không thể hiện vị trí của bản thân.”

Cô ta lập tức nhíu máy, hừ một tiếng hỏi lại tôi: “Cô Đinh mồm mép lanh lợi, xem ra không giống những người ở đây. Cô Đinh thật sự là học ở trong nước thôi à?”

Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời: “Suốt bao năm đi học tôi chưa hề bước ra khỏi biên giới.”

Cô ta cười ha ha: “Không học trường danh giá mà lại muốn bước vào nhà giàu sao? Tôi cho cô biết, nếu cô muốn gả vào nhà giàu có thì dù thế nào trước tiên cũng phải học cho giỏi. Không cần biết là trường danh giá nào, nhưng trước tiên phải cầm về được một tấm bằng, nếu không thì chẳng có nhà giàu có nào chấp nhận cô đâu. Cô biết Công nương Diana chứ, cho dù bà ta có được giả cho Thái tử Charles đi chăng nữa nhưng bản thân bà ta lại không hề lấy được bằng cấp gì. Cuối cùng thì chẳng phải bị thái tử ruồng bỏ rồi sao? Cho nên, tôi xin khuyên cô Đinh nên đi học ở trường danh giá đi, lấy được bằng cấp rồi hẵng nói sau.”

Tôi cười ha hả trả lời: “Cảm ơn lời chỉ dạy của cô. Tôi xin ghi nhớ trong lòng. Hôm nay xem ra tôi được một bài học rồi, thì ra là có bằng cấp tốt chẳng những có thể nuôi sống gia đình mà còn có thể mượn nó để ra oai.”

Mạch Tử Kì vừa lòng nói: “Đúng thế, giống như tôi có bằng đại học Melbourne. Ngoài ra, tôi còn có chứng nhận khả năng dương cầm và ba-lê, cô Đinh có không? Đáng tiếc quá, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn gả vào nhà giàu có thì những thứ này là thiết yếu, không ai tránh được cả, tuyệt đối không thể không có.”

Tôi giả vờ đăm chiêu, gật đầu: “Có phải phụ nữ tìm chồng cũng là như thế chăng? Mặc kệ người đàn ông đó ra sao, chỉ cần có học thức cao, danh tiếng, xe hàng hiệu, chẳng cần quan tâm anh ta gầy béo thế nào. Dù cho anh ta có xấu xí hoặc không thương mình, bằng mặt không bằng lòng, thì cũng phải tranh giành người đó hay sao? Đến lúc tức giận thì cũng chỉ có thể nhét xuống dưới đệm ngồi thôi à? Chính là như vậy ư?”

Nhất thời Mạch Tử Kì tức giận mặt trắng bệch.

Bùi Vĩnh Diễm kéo tôi, anh ta trầm giọng hỏi Mạch Tử Kì: “Em vẫn còn muốn tiếp tục sao?”

Mạch Tử Kì ngồi ngây ngốc tại chỗ, trơ mắt nhìn anh họ cô ta kéo tôi ra khỏi cửa.

Lái xe lập tức đưa xe đến, sau khi lên xe, anh ta có hơi áy náy: “Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Em không cần để ý con bé, anh cũng không ngờ con bé sẽ đột nhiên đến. Cô em họ này của anh ngang ngược và kiêu ngạo, bởi vì tuổi còn nhỏ, mọi người lại rất yêu chiều, cho nên không khỏi tỏ ra kiêu căng.”

Tôi thản nhiên nói: “Thật ra cô ấy cũng là một cô tiểu thư, cho nên hơi khác người một chút, đúng không?”

Bùi Vĩnh Diễm hơi xấu hổ: “Đinh Đinh, em tin tưởng anh, anh chỉ xem con bé là em gái anh mà thôi.”

Đương nhiên là tôi tin anh ta, anh ta từng nói qua, em ruột anh ta bị chết non, cho nên anh ta càng yêu thương cô con gái này của dì, xem cô ta như em ruột của mình.”