Edit: 4ever13lue
Tôi ngồi yên trong xe không dám động đậy, bởi vì tôi ghi nhớ một lời dặn rằng khi ngồi trên một chiếc xe xa hoa thì không được tự mình mở cửa xe, mà phải đợi người khác mở.
Lái xe nhanh chóng xuống xe mở cửa cho tôi, lịch sự mời tôi xuống xe.
Bùi Vĩnh Diễm mỉm cười đi tới, anh ta nắm lấy tay tôi.
Tôi lo lắng thấp giọng nói: “Anh có biết là em chưa từng đi dự tiệc như thế này không, lần này em thật sự rất căng thẳng.”
Anh ta nhẹ nhàng an ủi tôi: “Đã đến lúc phải gặp mặt rồi, anh đã nói với cha mẹ chuyện của chúng ta rồi, em yên tâm đi, đừng lo lắng quá, nhưng mà…” Anh ta nhìn quần áo của tôi.
Tôi hiếu kì: “Có phải là không được hay không?”
Anh ta tỏ ra hiếu kì, suy nghĩ một lúc xong thì chỉ lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
Sau đó chúng tôi tay trong tay vào biệt thự. Vào bên trong, rốt cuộc thì tôi cũng biết anh ta thắc mắc cái gì.
Phụ nữ luôn rất kỹ càng trong việc ăn mặc, nếu như bị trùng kiểu dáng hoặc màu sắc thì chắc hẳn là sẽ không được vui. Hôm nay tôi mặc một bộ màu đỏ cam, nhưng mà điều làm tôi phải há hốc miệng đó là Bùi phu nhân cũng mặc một bộ quần áo màu đỏ sậm, bà ấy đang ngồi xem TV ở sô-pha. Còn bên cạnh bà ấy còn có một người khác đang đọc tạp chí.
Mà điều khiến tôi hết sức ngạc nhiên chính là trang phục của cô ta là một chiếc đầm màu đỏ hồng.
Nói cách khách thì quần áo của ba người chúng tôi bị trùng màu.
Lúc này, cô ta ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy cô ta.
Mạch Tử Kì.
Bùi Vĩnh Diễm lên tiếng gọi: “Mẹ.”
Bùi phu nhân ‘ừ’ một tiếng, sau đó tắt TV.
Mạch Tử Kì ngẩng đầu lên.
Tôi lễ phép bước đến chào hỏi Bùi phu nhân: “Xin chào Bùi phu nhân.”
Lúc này Bùi phu nhân mới quay đầu lại, nở một nụ cười vừa máy móc vừa lễ độ: “Xin chào cô Đinh.”
Bùi Vĩnh Diễm bảo tôi ngồi xuống sô-pha rồi anh ta cũng ngồi bên cạnh tôi.
Vừa vặn Mạch Tử Kì ngồi đối diện tôi, cô ta mang vẻ mặt bí hiểm nhìn chằm chằm tôi.
Tôi hết sức căng thẳng, trong ba người phụ nữ thì Bùi phu nhân là thuộc hàng cao quý, Mạch Tử Kì thì xinh đẹp động lòng người, họ đều xuất lên quy tộc, tôi không thể nào không chịu áp lực từ thân phận của họ.
Rốt cuộc Bùi phu nhân buông điều kiển từ xa xuống, bà ấy quay đầu chỉnh trang trang phục xong sau đó mới nhìn về phía tôi.
Tôi gật đầu cười với dì ấy.
Thái độ hôm nay của Bùi phu nhân cũng không đến mức lạnh thấu xương, cũng không có giác cảm bức người, bà ấy còn thản nhiên nói với tôi: “Cô Đinh, sau lần gặp mặt trước ở Thanh Đảo thì chúng ta cũng đã không gặp nhau hơn nửa năm rồi. Cô Đinh vẫn thích ứng với công việc hiện tại chứ?”
Tôi gật đầu: “Tốt lắm.”
Bùi phu nhân vuốt cằm rồi ‘ừ’ một tiếng.
Lúc này Mạch Tử Kì mới xen vào, cô ta nhướng mày hỏi tôi.” Nghe nói là cô Đinh làm công việc thiết kế ở Phiếm Hoa. Vây xin hỏi là cô đã từng học ở trường nào?”
Tôi đỏ mặt thấp giọng trả lời: “Thật ra thì lúc ở nhà tôi chưa học xong đại học.”
Mạch Tử Kì cười kinh miệt, nhìn Bùi Vĩnh Diễm rồi nói: “Không học xong đại học mà cũng có thể bồi dưỡng ra một cô Đinh tài năng như vậy sao? Thật sự là nhân tài ẩn dật.”
Bùi Vĩnh Diễm phản đối: “Người tài thì không cần hỏi xuất thân, cho dù một người có chức cao vọng trọng thì ban đầu có thể cũng chỉ là một người dân thường thôi sao?”
Anh ta muốn bảo vệ tôi, Mạch Tử Kì liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng.
Thái độ ôn hòa của Mạch Tử Kì và Bùi phu nhân đối với tôi khiến tôi rùng mình, trên đường đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lúc gặp mặt, nhưng mà tôi không ngờ là sẽ gặp Mạch Tử Kì, càng không nghĩ đến việc mình sẽ bị cô ta giáng đòn phủ đầu như vậy. Chính xác thì Mạch Tử Kì không phải là người ngoài, cô ta là em họ Bùi Vĩnh Diễm, cho nên cô ta đến thăm dì của mình cũng không có gì đáng phải bàn. Vấn đề là tiếp theo sau đây cô ta sẽ đối đãi với tôi thế nào đây?
Bùi phu nhân đứng lên “Nào, ăn cơm thôi”, không mặn không nhạt nói với tôi: “Cha của Vĩnh Diễm có công việc ở Malaysia nên không thể về nhà được. Không có người ngoài nào ở đây cả, chỉ có ba người phụ nữ chúng ta cùng với Vĩnh Diễm mà thôi, cho nên hãy thoải mái đi.”
Tôi vội vàng nói: “Bùi phu nhân khách sáo quá.”
Bùi phu nhân đi về phía nhà ăn, Mạch Tử Kì lập tức bỏ quyển tạp chí xuống, tỏ ra vô ý liếc tôi một cái rồi bước nhanh theo sau dì. Còn Bùi Vĩnh Diễm đi sau nắm chặt tay tôi.
Sau khi vào nhà ăn, Bùi phu nhân ngồi vào vị trí chủ nhà, Mạch Tử Kì ngồi bên trái bà, bởi vì tôi là khách nên ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, lại ngồi đối diện Mạch Tử Kì, còn Bùi Vĩnh Diễm ngồi bên cạnh tôi.
Tôi cẩn thận ngồi xuống, Bùi Vĩnh Diễm lập tức lấy khăn ăn phủ lên chân tôi.
Mạch Tử Kì lại kéo dài gọng: “A, cô Đinh được chiều chuộng quá nhỉ.”
Tôi vội vàng ngăn Bùi Vĩnh Diễm lại, có lẽ anh ta cũng không muốn làm cho không khí quá căng thẳng nên chỉ cười với Mạch Tử Kì: “Nào, nào, nào, anh là đàn ông, hầu hạ phụ nữ chẳng phải là việc nên làm sao? Nào, để anh đến hầu hạ em gái anh nào.”
Mạch Tử Kì tức giận nói: “Không dám hưởng thụ.”
Bùi phu nhân ho khan một tiếng, bà ấy vừa dùng khăn ướt lau tay, vừa nói với Mạch Tử Kì: “Lúc dì ở Pari có thấy một chiếc túi rất đẹp, Tử Kì, cháu xem qua chưa? Lần trước có đưa nhãn hiệu cho cháu rồi đó, cháu có thích không?”
Mạch Tử Kì mỉm cười: “Mắt nhìn của dì lúc nào cũng rất tốt.”
Bùi phu nhân lập tức vui vẻ: “Không dám. Dì mua rồi, nhưng mà số lượng có hạn, cho nên ngày mai dì phải đi, không thì người khác giành mất.”
Mạch Tử Kì lập tức lưu loát trả lời giống như Vương Hi Phượng: “Cháu cũng đã chuẩn bị rồi, ban đầu cũng lường trước được việc tìm ua không hề dễ. Cho nên vừa mới công bố sản phẩm thì cháu lập tức đặt mua. Chờ hàng về đến rồi thì sáu sẽ cho dì xem.”
Bùi phu nhân cười hài lòng. “Cũng là cháu biết lấy lòng dì, khó trách người ta ai cũng nói chúng ta rất hợp nhau.”
Mạch Tử Kì lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời: “Cái gì a? Dì cũng thật hài hước quá.”
Hai người họ vui vẻ trò chuyện với nhau, còn người khách như tôi lại hoàn toàn trở thành không khí. Tôi hết sức lúng túng, đứng ngồi không yên, tuy rằng có Bùi Vĩnh Diễm bên cạnh nhưng mà không thể hỏi han gì, trong lòng tôi vẫn đang không thoải mái lắm.
Đợi Mạch Tử Kì nói xong, Bùi Vĩnh Diễm buông ly rượu sô-đa đang cầm trong tay xuống, xen vào nói: “Thật là hay nói giỡn quá, vui vẻ như vậy thì sau này mẹ không phải cô đơn rồi, Tử Kì là em họ của con, em họ cũng là con gái, con gái với con dâu không giống nhau sao? Nếu như không ngại, vả lại mẹ thích Tử Kì như vậy, chi bằng nhận làm con gái luôn đi, sau này đổi lại gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’.”,
Bùi phu nhân nghiêm mặt nói: “Con gái và con dâu không giống nhau, nếu có thể vừa là con gái vừa là con dâu thì chẳng phải sẽ rất hoàn mĩ hay sao?”
Khi Bùi phu nhân nói chuyện, thì cố ý nhìn lướt qua tôi. Tuy rằng bà ấy không nhìn tôi, nhưng mà lúc nói thì thể hiện rõ ra mặt. Tôi vẫn không hề nói lời nào., tôi cũng không phải là đứa ngốc, bây giờ thì tôi đã hiểu ý tứ của bữa cơm này rồi. Bùi Vĩnh Diễm muốn giới thiệu tôi với cha mẹ anh ta, cho nên trịnh trọng đưa tôi về nhà, nhưng mà lại không được như mong muốn. Bùi phu nhân không thích tôi, không chỉ như vậy mà đột nhiên còn xuất hiện một Mạch Tử Kì ở đây. Trong mắt Bùi phu nhân thì người thích hợp để làm con dâu nhất vẫn chính là cháu của bà ấy. Như vậy thì cả nhà trai và nhà gái đều có lợi, đây mới là một cặp do trời đất tạo thành. Cho nên nhân đây Bùi phu nhân muốn cho tôi thấy rõ, nói cách khác là bữa cơm hôm nay chính là một bữa tiệc Hồng Môn Yến (1) không hơn không kém.
Chú thích:
Hồng Môn Yến: bữa tiệc Hồng Môn ảnh hưởng tới lịch sử Trung Hoa, là cuộc đấu trí căng thẳng giữa hai thế lực hùng mạnh nhất thời bấy giờ: Hạng Vũ - Lưu Bang. Có thể nói, buổi tiệc này là bước ngoặt to lớn, làm thay đổi cả chặng đường lịch sử Trung Hoa.