Trong lòng tôi gọi: Gia Tuấn.
Đúng lúc này, xe taxi phải quẹo, tôi lại liếc nhìn ở phía sau, nhưng xe Gia Tuấn đãđi rồi, anh không đuổi theo.
Tôinhẹ nhàng mỉm cười.
**********************************
Chu Vi kéo rèm ra, ánh nắng bên ngoài rọi vào trong phòng, tôi nhíu mày: “Để tớ ngủthêm một lát nữa đi.”
Côấy mắng tôi: “Tối nào cũng xem ti vi đến tận khuya, ban ngày thì ngủ nướng đếngiữa trưa, buổi chiều thì chơi game, sao cậu lại như vậy chứ? Nhiều ít gì thìcậu cũng phải đi ra ngoài một chút chứ.”
Tôinhắm mắt lại: “Bây giờ rất thoải mái mà.”
Côấy đẩy tôi: “Dì lo lắng lắm đó, dì lo vì cậu đang ở chỗ của tớ đó.”
Đươngnhiên tôi hiểu ý mẹ, trong mắt của mẹ, Chu Vi chính là người làm hư tôi, ngàynào cũng hô hào cái gì là chủ nghĩa nữ quyền, phụ nữ phải tự chủ tự lập, khôngthể dựa vào đàn ông, kết quả làm hư tôi, ở trong lòng mẹ, phụ nữ cần phải cógia đình.
Tôitrả lời Chu Vi: “Tớ ở lại chỗ cậu, có quấy rầy cậu hẹn hò không? Tạm thời tớchưa tìm được chỗ ở thích hợp, cậu hãy chứa chấp tớ đi, tớ sẽ trả tiền thuênhà.”
Côấy lắc đầu: “Thật khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, mặc dù cậu đã lyhôn với Phó Gia Tuấn, sao hình như còn đau khổ hơn trước nữa chứ?”
Tôikhông trả lời.
“Contrợ lý kia của Phó Gia Tuấn, đã rời khỏi văn phòng luật của anh ấy, nghe nói làđến văn phòng thành phố rồi.”
ThẩmAn Ny rời khỏi văn phòng luật của Gia Tuấn sao? Trong lòng tôi nói, cũng đúngthôi, cô ta đã được đền đáp như ý, không cần thiết giữ Phó Gia Tuấn nữa, trướcđó cô ta là người câu cá, bây giờ là đang ăn cá, nếu hiện giờ ngày nào cũng giữPhó Gia Tuấn, thời gian lâu dài, hai người không tránh khỏi phát sinh tâm lýphiền chán, chi bằng ai làm chuyện nấy, khoảng cách sinh ra thích thú.
ChuVi khuyên tôi: “Phấn chấn lại đi, nếu tâm trạng không tốt, chi bằng cậu đi dulịch đi.”
“Yêntâm, tớ sẽ sống thật tốt.”
“Bộ dạng cậu như vậy làm sao khiến người khác yên tâm đây?”
Tôirất ngạc nhiên: “Mấy ai có cuộc sống luôn thuận buồn xuôi gió chứ? Có mấy ngườicó thể cam đoan hôn nhân của mình gió êm sóng lặng chứ, tớ đã ly hôn, nhưng tớđâu có mắc bệnh nan y, yên tâm đi, tớ chỉ nghỉ ngơi một thời gian, tớ sẽ khỏelại ngay thôi.” (lubu: GT mà nghe câu này chắc buồn lắm, tội anh quá :’( )
Côấy chần chờ: “Công việc đó của cậu, vẫn dự định làm tiếp sao? Bùi Vĩnh Diễm cógọi cho tớ mấy lần, anh ta không dám gọi cho cậu, nhưng thông qua tớ để dò xéttình hình của cậu.”
“Cậuphải rèn sắt khi còn nóng, giở thêm nhiều mánh khóe, vào lúc này, khiến anh tađộng lòng, kéo anh ta đến tay.”
ChuVi tức giận mắng tôi: “Tiểu nhân, bỉ ổi.”
Tôilười biếng đứng dậy: “Thưa cô Chu, trong tủ lạnh còn đồ ăn không?”
Côấy mắng: “Có một con chuột như cậu ở đây, tớ còn cái gì để ăn chứ?” Cô bỗngnhiên nóng giận lên: “Cậu đứng lên, đứng lên nhìn cậu xem.” Cô ấy dứt khoát kéotôi dậy, kéo thẳng đến nhà vệ sinh.
Tôinhìn mình trong gương, quả thật cũng hoảng sợ.
Đâylà tôi sao? Tóc rối bù, mắt không sắc thái, còn có hàm răng của tôi, giống nhưmột năm chưa chà, trên mặt răng trát một lớp bợn vàng khè.
Tôihét lên một tiếng, đẩy cô ấy đi ra, sau đó ngồi trên bồn cầu liên tục thét chóitai.
Côấy đứng bên ngoài mắng: “Cậu muốn sa đọa thì tùy cậu, muốn chết muốn sống cũngtùy cậu, bất quá tớ muốn khuyên cậu một câu, nếu cậu cứ xuống dốc như thế, đừngnói cậu không giữ được Phó Gia Tuấn, nếu cậu muốn quay về bên Bùi Vĩnh Diễm,cậu cũng không có cửa đâu.”
Côấy chán nản đẩy cửa đi ra ngoài, bản thân tôi thì xụi lơ xuống đất.
Đúng,làm gì tôi phải tự sa đọa? Tôi đã không còn đàn ông, nhưng không có nghĩa làtôi đã mất đi toàn bộ thế giới, huống hồ tôi đau lòng vì cái gì chứ? Là vì cuộchôn nhân đã chết hay là vì người đàn ông đó?
Côấy nói rất đúng, nếu tôi cứ xuống dốc như vậy, đừng nói tôi không giữ được PhóGia Tuấn, nếu muốn quay về bên Bùi Vĩnh Diễm, tôi cũng không có cửa.
Tronglòng tôi hoảng loạn, thật sự không phải sợ không chiếm được Bùi Vĩnh Diễm, tôichỉ là đang nghĩ, tôi không thể sa đọa mãi như vậy, không phải tôi sống vìngười khác, là sống vì bản thân.
Nghĩđến đây, tôi sửa soạn để ra ngoài, trước tiên phải tắm rửa trong ngoài thậtsạch sẽ, sau đó thay quần áo, lập tức đến thẩm mỹ viện, tẩy tế bào chết, làm damặt, sau đó đi uốn lại tóc, lúc làm tóc, thợ làm tóc hỏi tôi, “Cắt hay uốn?”
Tôitrả lời không chút do dự: “Cắt trước rồi uốn.”
Thợlàm tóc hỏi tôi: “Cắt ngắn sao?”
Đúngvậy, tôi phải cắt tóc mình, đổi kiểu tóc mới, làm lại từ đầu.
Sau2 tiếng đồng hồ, tôi bước ra từ tiệm tóc, nhìn thấy mình trong tủ kính, tócngắn hấp dẫn, tươi trẻ tự nhiên, rốt cuộc tôi cũng tìm lại được một chút cảmgiác tự tin.
Tiếpđó tôi lại đi tẩy trắng răng, mài sáng bóng hàm răng, trong gương hiện ra mộthàm răng đều tăm tắp, tôi vô cùng hài lòng, răng đẹp chứng tỏ con người khỏemạnh, ít nhất tôi đã mang lại ấn tượng khỏe khoắn trong mắt người khác.
Mấthôn nhân, buồn bã, thất nghiệp, mất tất cả, cũng không phải là toàn bộ, ít nhấttôi vẫn còn một cơ thể khỏe mạnh, không phải sao? (Lubu: Buồn tập 2 cho GT, ôitrời *bóp trán*)
Sauđó tôi vui vẻ đi chọn vài bộ quần áo, tuy rằng khoảng thời gian này tôi gầy đimột chút, nhưng những cục cưng xinh đẹp này mặc lên người tôi nhìn vẫn rấtđược, người bán hàng khen tôi, tôi cũng rất hài lòng.
Ngàyhôm sau, tôi mang theo một tâm trạng hớn hở quay về Phiếm Hoa làm việc.
Tôikhông phải đi làm vì Bùi Vĩnh Diễm, chỉ là vì chính mình, ít ra tôi phải có côngviệc để nuôi sống bản thân, trước mắt công việc lương cao này vẫn đang chờ đợitôi.
Thôiđược, nếu Phiếm Hoa đồng ý cho tôi cơ hội, tôi cần gì phải nâng cao sĩ diệnkhông quay về làm việc chứ? Tôi không có chí khí, tôi có thể làm khó dễ bất cứai, nhưng hiện giờ tôi không thể làm khó dễ đồng tiền được.
Tấtcả mọi người đều đang làm việc ở chỗ của mình, tôi bước đi thật nhẹ, chào hỏimọi người: “Chào mọi người.”
Mọingười nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn tôi, đều hết hồn, tôi cảm thấy khá rõ ánh mắtcủa nam nữ đồng nghiệp nhìn tôi không giống trước.
Tôitrở lại chỗ làm việc của mình, trước tiên cởi áo khoát ngoài ra, sau đó ngồixuống bật máy tính lên.
VươngDiệu Âm kinh ngạc nhìn tôi, “Chị Đinh? Là chị sao?”
“Chẳnglẽ tôi thay đổi gì sao?”
“Chịxinh đẹp hơn nhiều.”
Tôimỉm cười: “Đương nhiên, vứt bỏ phiền não, đương nhiên phải xinh đẹp hơn rồi.”
VươngDiệu Âm lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Chị Đinh, chị lại có thể mặc chiếc áolen trễ ngực như vậy sao.”
Đúngvậy, tôi mặc một chiếc áo len cổ chữ V, nếu phạm vi xoay người hơi lớn mộtchút, lập tức có thể nhìn thấy rãnh ở bên trong và hai nửa bầu ngực, thật sựtôi không muốn cám dỗ ai đâu, chỉ là tôi thích mặc như vậy.
VươngDiệu Âm khen: “Chị Đinh, bộ ngực của chị thoạt nhìn rất đẹp nha.”
Tôinháy mắt với cô ấy, cười khẽ: “Phụ nữ mà, phải lớn chứ.”
Côta há miệng đớ lưỡi.
Sauđó, tôi đi đến bộ phận nhân sự trả lại phép, chân thành nhận lỗi với trưởngphòng nhân sự, bịa lý do, trưởng phòng nhân sự cũng rất dễ chịu: “Thư ký Trầnđã nói với tôi rồi, đừng như trước nữa, nếu buồn, mọi người cùng nhau ra ngoàidùng cơm, ca hát.”
Tôigật đầu, đúng vậy, đàn ông và công việc đều là quần áo, nhưng cái quan trọngchính là…, cho dù thế nào, tôi cũng không thể trần truồng ra đường.
Buổichiều có một cuộc họp, lúc họp, tôi không nhịn được chốc chốc lại thất thần,khi tất cả mọi người đều đang lắng nghe Van Andel nói, tôi lại khẽ thở dài.
Tronglòng đã có một cái lỗ, một viên đạn lại bắn vào đó, bắn thẳng vào tim tôi xuyênqua cái lỗ ấy, chảy rất nhiều máu, tôi hoảng loạn muốn cầm máu, nhưng tìm khôngthấy thứ gì để chặn lại.
Bamẹ đối với kết cục ly hôn của tôi và Gia Tuấn, đều không nói gì, lần này tôi vàanh tiền trảm hậu tấu, đợi đến khi họ biết, chúng tôi như ván đã đóng thuyền.
BùiVĩnh Diễm cũng trở lại công ty trước tôi, anh ta đã bắt đầu làm việc bìnhthường, khi tôi đang cầm văn kiện muốn đi thang máy, bỗng thấy thang máy đangtừ tầng trên đi xuống, nhớ đến là tầng của anh đang xuống, tôi lập tức láchngười bước vào cầu thang, đi bộ xuống lầu, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đúnglúc đối diện với anh ta đang đứng ở cửa hàng lang, đang nhìn về hướng tôi đira.
Trốncũng không có chỗ trốn, tôi nghĩ phải bình tĩnh, vì thế cao giọng chào anh ta:“Tổng giám đốc.”
Anhlên tiếng: “Cuối cùng em cũng đồng ý trở về làm việc.”
Tôicười ảm đạm: “Tất nhiên, thức ăn dự trữ qua mùa đông không đủ, không ra ngoàitìm kiếm thức ăn thì làm sao ăn Tết?”
“Emcó thể về làm việc, anh rất vui, Đinh Đinh, em… … có ghét anh hay không?”
Lạthật, hai người đàn ông này lại hỏi tôi cùng một câu hỏi.
Tôibình tĩnh đáp: “Kết quả là tất yếu rồi, chẳng qua nhân tố khác chỉ là chất men,để tăng tốc độ lên men của bột mỳ mà thôi.”
“ĐinhĐinh.”
“Tôiphải xuống nhà máy, xin lỗi, tổng giám đốc Bùi.”
Tôilướt qua anh ta, đi thẳng ra ngoài, biết ánh mắt anh ta vẫn dán chặt sau lưngtôi, nhưng tôi không muốn quay đầu lại.
Tôicũng mơ màng trải qua một ngày làm việc, ngày mai thì sao? Mỗi ngày đều mơ màngnhư vậy sao? Mẹ lo lắng hỏi tôi, khi nào thì về nhà sống, đối với sự quan tâmtha thiết của người thân, tôi bỗng thấy áy náy, tôi muốn rời khỏi đây.
Hômsau, khi tôi từ câu lạc bộ du thuyền trở về, ngồi trên xe taxi nhìn ra bênngoài, đi ngang qua tòa án, tôi nhìn thấy xe của Gia Tuấn.
Hômnay anh có án kiện?
Tráitim tôi rung động, nhịn không được tôi bảo tài xế dừng xe lại.
Tôithử dò hỏi, quả nhiên hôm nay anh có một vụ kiện.
Nhìnđồng hồ, vụ án vẫn chưa mở phiên tòa, sau khi lấy chứng minh thư xin vào dựthính, tôi lặng lẽ bước vào phòng xét xử, ngồi xuống một góc nhỏ không bắt mắtlắm.
Loạicảm giác này rất lạ, đã ly hôn rồi, lại nhớ da diết cử chỉ hành động của conngười này, tôi không biết đây là yêu hay là ghét nữa, dù sao hiện giờ tôi cũngđã ngồi xuống rồi.
Vụán khai thẩm rất nhanh, tôi nhìn tất cả nhân viên tiến vào trong tòa án ở trướcmặt, Gia Tuấn cầm tài liệu trong tay cũng bước vào.
Tôilặng lẽ nhìn người chồng trước, vừa nhìn thấy, trong lòng tôi ngổn ngang cảmxúc.
Ướcchừng cũng đã 10 ngày không thấy anh, thời gian lại lâu hệt như 1 năm vậy, hìnhnhư mỗi ngày đều là một chuyển biến rất lớn, mỗi ngày đều khiến người khác gầygò đi một vòng, hiện giờ đã 10 ngày không gặp Gia Tuấn, anh lại có thể xấp xỉgầy đi 10 vòng.
Cólẽ hơi khoa trương, nhưng thật sự là anh gầy đi rất nhiều, bộ vest trên ngườivẫn nhu trước, nhưng từ vai đến ngực rồi đến bụng tất cả đều rộng thùng thình,còn tóc nữa, kiểu tóc vẫn là kiểu trước kia anh để, tất nhiên là gọn gàng,nhưng phối với khuôn mặt gầy gò của anh, chiếc cằm vừa dài vừa nhọn đúng là rấtbuồn cười, ngoài ra xương gò má của anh hệt như hai ngọn núi nhỏ nhô ra, độtngột hiện lên trên mặt anh, tuy rằng anh vẫn điển trai, nhưng vẻ đẹp này là vẻđẹp vừa sa sút vừa tiều tụy, khiến người khác không thể hình dung được, bất cứai cũng không thể không thương hại anh.
Tinhthần anh thì vẫn còn được, trên tòa án vẫn trình bày tình tiết vụ án lưu loátnhư trước, những câu nói đánh thẳng điểm yếu, cũng không bị đối phương bác bỏ,vụ kiện này, 40 phút, anh cũng không hề mất đi phong độ.
Vụán không lớn, kết thúc dễ dàng, anh thắng.
Nhưngvụ án nhỏ như vậy mà dường như anh mất rất nhiều hơi sức, tôi nhìn anh, chánhán tuyên bố bãi tòa, anh ngã ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy ủrũ.
Làmnhư anh mệt muốn chết, sau đó ngồi tại chỗ rất lâu, không mở mắt.
********************************
Tôiló đầu nhìn chỗ làm việc ở bên cạnh, Vương Diệu Âm tai thính này không ở đây,tôi lập tức lấy điện thoại gọi nội bộ lên phòng tổng giám đốc.
Khéothật, tiếp điện thoại là Bùi Vĩnh Diễm, không phải thư ký của anh ta.
“Tổnggiám đốc Bùi?”
Anhta có hơi vui mừng: “Đinh Đinh à?”
“Tổnggiám đốc Bùi, tôi có chuyện muốn nói với anh, chỉ sợ làm lỡ thời gian của anh,nhưng tôi muốn mặt đối mặt để nói chuyện.”
“Được,bây giờ em lên đây đi.”
Tôihít một hơi thật sâu, đi tìm Bùi Vĩnh Diễm.
BùiVĩnh Diễm đang ngồi rất ngay ngắn đợi tôi, thấy tôi bước vào, trái cổ của anhkhó khăn lên xuống, rất căng thẳng, lại hình như có chút sợ sệt hỏi tôi:“Chuyện gì vậy?”
Tôiđứng trước bàn làm việc của anh ta: “Tôi muốn xin chuyển công tác đến Bắc Kinh.”
Anhta vô cùng bất ngờ: “Đi Bắc Kinh sao? Bây giờ đã sắp cuối năm.”
“Đúngvậy, đi Bắc Kinh.”
Anhta suy nghĩ: “Không được, em không thể đi, công ty có quy định, mỗi người đềucó trách nhiệm riêng, em đi rồi, ai sẽ tiếp nhận công việc bên này của em?”
“Thậtsự không được?”
Anhta ngẩng đầu nhìn tôi, sau khoảng 10 giây, cuối cùng anh đáp: “Không được.”
Tôirất bình tĩnh: “Vậy tôi xin thôi việc.”
Anhta ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt vẫn không dời đi, môi nhếch lên.
Tôinói: “Hôm nay tôi chính thức viết đơn xin thôi việc, cần giấy tờ thủ tục gì?Muốn tôi bồi thường vi phạm hợp đồng không? Có thể để phòng tài vụ tính toáncon số.”
Anhta mềm xuống, nhìn tôi một cách bất đắc dĩ.
“ĐinhĐinh, anh không muốn em đi Bắc Kinh, vì anh không thường xuyên đến đó.”
“Anhđi đâu không liên quan đến tôi, hiện giờ tôi chỉ hỏi anh, tôi có thể đi BắcKinh hay không?”
Anhta cúi đầu xuống: “Em đang đàm phán hay uy hiếp anh vậy? Nếu đang đàm phán, emkhông đủ thành thạo, nếu uy hiếp, anh không để mình bị xoay như chong chóngđâu.”
Anhkhôi phục lại giọng điệu của cấp trên với cấp dưới: “Theo như quy định của côngty, em không đủ thâm niên đi Bắc Kinh, nếu em nhất định muốn đi Bắc Kinh, hãycho anh một lý do hợp lý, nếu không anh sẽ không đồng ý.”
Tôilạnh lùng nói: “Anh đang dùng giọng điệu cấp trên và cấp dưới để nói chuyện vớitôi sao? Được thôi, tôi không có lý do hợp lý, tôi chỉ muốn rời khỏi đây, nếuanh nhất định muốn lý do hợp lý, tôi không tìm ra, anh muốn lý do hợp lý thếnào? Hiện tại tôi cởi hết đồ ở trước mặt anh, dụ dỗ anh, cũng không thể đượcsao?”
Tôibiết tôi nói như vậy, có hơi giận dỗi, tôi bây giờ, có một bình dũng cảm vừa mẻvừa sứt.
Anhta chỉ nhìn tôi.
“ĐinhĐinh, cái anh muốn nói chính là, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc một lầnhay không?”
“Nóichuyện nghiêm túc sao? Bây giờ không phải chúng ta đang nói chuyện rất nghiêmtúc à?”
“Cáianh nói không phải thứ này, Đinh Đinh, anh biết bây giờ anh nói ra thì có hơikhông tốt, nhưng anh không thể không nói, anh không phải một người không cótrách nhiệm, nguyên nhân em ly hôn một phần cũng do anh, cho nên anh nhất địnhphải có trách nhiệm đến cùng.”
Tôidở khóc dở cười: “Anh Bùi này, anh xem anh nói gì kìa, tôi và anh vốn dĩ trongsạch mà, hiện giờ lại biến thành mờ ám sao.”
“Emđã ly hôn với Phó Gia Tuấn rồi, hẳn là cả hai nên bắt đầu cuộc sống mới, vì cớgì mà em không chấp nhận anh?”
Tôikhôi phục lại biểu cảm lạnh lùng: “Không phải bây giờ tôi đang bắt đầu cuộcsống mới sao? Anh Bùi à, tôi rất cám ơn anh, cho tôi cơ hội hết lần này đến lầnkhác. Xin hỏi, anh có thể cho tôi một cơ hội nữa hay không, để tôi đến Bắc Kinhlàm việc?”
Anhta nhìn tôi, vẻ mặt của tôi rất lạnh, không có chút sắc thái tình cảm nào, cólẽ anh ta đã đọc và hiểu được sự thương cảm trên mặt tôi, có lẽ anh ta cũng cóchút áy náy, anh ta cụp mắt xuống, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng trả lời tôi:“Được rồi, anh… … đồng ý để em đi Bắc Kinh.”