Edit: Cỏ Dại.
Beta: nhoclubu.
“Gia Tuấn.” Tôi lập tức nhảy dựng lên, nhào tới cạnh cửa, vừa nhìn thấy anh, tôi lập tức rớt nước mắt.
Anh vẫn mặc bộ quần áo của ba ngày trước, thật ra cũng không thấy bẩn và nhàu nhĩ ở chỗ nào, anh vẫn chú ý giữ đúng hình tượng, chỉ là khuôn mặt anh? Tôi xót xa vuốt ve khuôn mặt anh, mặt anh đầy râu ria, ánh mắt rất ảm đạm.
Tôi bật khóc: “Gia Tuấn, ba ngày nay anh đi đâu? Em lo lắng gần chết.”
Giong anh thật mệt mỏi: “Muốn yên tĩnh một chút, cho nên đi ra ngoài gột rửa trong ba ngày.”
Tôi khóc: “Chúng ta không phải tốt lắm sao? Phải tin tưởng nhau, vì sao anh không tin em? Em muốn nói với anh, em và Bùi Vĩnh Diễm chỉ là bạn, có lẽ anh ta có ý nghĩ khác, nhưng em chỉ coi anh ta là tổng giám đốc, là bạn tốt, tại sao anh lại không tin em? Em có thể tin tưởng anh và Thẩm An Ny, tại sao anh lại không tin em và Bùi Vĩnh Diễm là trong sạch?”
“Đinh Đinh.” Giọng anh rất mệt mỏi, “Anh tin em và anh ta là trong sạch, thật sự từ trước đến nay anh chưa bao giờ hiểu lầm em, chỉ là bỗng nhiên, anh hiểu ra một chuyện.”
Tôi nhìn vào mắt anh, cố gắng nuốt nước miếng xuống.
“Đinh Đinh, ngày đó khi anh thấy ánh mắt Bùi Vĩnh Diễm nhìn em, anh biết, anh ta không phải giả tạo, anh ta thật sự yêu em, điều kiện anh ta tốt hơn anh, em theo anh ta sẽ hạnh phúc hơn là theo anh.”
Tôi hét lên: “Phó Gia Tuấn, tên khốn này.”
Anh vẫn bình tĩnh nói: “Đúng, anh là một thằng khốn nạn.”
Tôi khóc: “Em không quan tâm anh ta là ai, cho dù anh ta có là người giàu nhất thế giới, thì liên quan gì tới em chứ? Cái em cần, đơn giản chỉ là một người chồng tốt, em hy vọng chồng em quan tâm tới em, chăm sóc em, hiếu thảo với bố mẹ em, sống hạnh phúc suốt đời với em, em không quan tâm những người khác.”
“Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói, em thật sự cần một người chồng tốt, điều kiện của anh ta cũng đầy đủ, anh ta yêu em, vì em, anh ta cũng sẽ yêu bố mẹ em, sẽ chăm sóc em cả đời, cái anh ta cho em cũng không thua kém anh đâu.”
Tôi tức giận đánh anh: “Phó Gia Tuấn, anh là kẻ tồi tệ bỉ ổi.”
Anh làm thinh để tôi đánh: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, thực ra anh đã hiểu ra một điều, chúng ta cần phải thực tế một chút, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi dừng tay: “Anh đang nói cái gì?”
Anh cụp mắt xuống: “Chúng ta ly hôn đi, thật ra chúng ta đều có người lựa chọn thích hợp hơn, em và Bùi Vĩnh Diễm, anh và Thẩm An Ny, người bạn đời mới của hai chúng ta đều có thể giúp đỡ chúng ta trong sự nghiệp… ...” Anh cười khổ: “Đây không phải là vẹn cả đôi đường sao?” (lubu: Em khinh anh, Gia Tuấn à =.=”)
Tôi cười lạnh: “Vẹn cả đôi đường, đây là suy nghĩ của anh sao?”
Anh im lặng không nói.
Tôi mỉa mai anh: “Phó Gia Tuấn kiêu ngạo thanh cao của trước kia đâu rồi?”
Anh quay đầu, yếu ớt nhìn tôi: “Đinh Đinh, thật ra anh cũng không khách gì người bình thường, anh chỉ là một người đàn ông rất đỗi tầm thường. Em thấy anh không chống chọi nổi với sự cám dỗ ở trước mặt, anh cũng không chung thủy với tình yêu, vì anh lên giường với Quách Sắc nên đã làm tổn thương em. Những người như anh, đã bại hoại đạo đức rồi, không đáng được em tha thứ, còn bây giờ? Quách Sắc trả thù anh, cũng là anh gieo gió gặt bão, nhưng Thẩm An Ny có thể giúp đỡ anh, gia thế của cô ấy có thể giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này một cách thuận lợi. Bố cô ấy ra mặt, bảo lãnh anh, mọi nghi ngờ sẽ tan biến, em không thấy hiện tại văn phòng luật của anh đang khôi phục lại sao? Có cô ấy giúp anh, anh làm tốt hơn trước kia, buông tay đi, Đinh Đinh, chúng ta không nên hợp lại, chúng ta cần phải chấm dứt mối quan hệ này.”
Tôi lùi lại từng bước về phía sau, nhìn người đàn ông này, như tôi không quen anh.
“ Đây là lời thật lòng của anh?”
Anh im lặng.
Tôi buồn cười: “Hoá ra đây mới là lời thật lòng của anh, cái gọi là hiểu lầm, so đo tính toán với quan hệ của em và Bùi Vĩnh Diễm, chỉ là một cái cớ dùng để che giấu suy nghĩ muốn dựa dẫm vào người có quyền có thế của anh, Phó Gia Tuấn, anh nói cho em biết, rốt cục anh có thật lòng muốn tái hợp với em không?”
Anh cắn chặt môi, cúi đầu, thật lâu sau anh nói: “Xin lỗi, Đinh Đinh, chúng ta không hợp nhau.”
Tôi cảm thấy trời đất quay cuồng.
********************************
Tôi không tin Gia Tuấn sẽ thay lòng đổi dạ, tôi quen anh suốt 6 năm, trong ấn tượng của tôi, anh không phải người như vậy.
Nhưng anh rất kiên quyết, lạnh lùng, dọn đồ đạc ra ngoài, tôi không từ bỏ ý định, đến văn phòng tìm anh.
Trước hết trang phục của tôi phải đẹp, lúc này cách ăn mặc của tôi phải càng sắc sảo, tôi đám phán với anh, tôi không muốn ra ngoài với bộ dạng nhếch nhác như mấy bà chanh chua, tôi mặc bộ đồ đắt nhất, trang điểm thật cẩn thận, mang đôi giày cao gót sáu phân đến tìm anh.
Muốn ly hôn? Được thôi, tôi muốn xem người đàn ông này đến tột cùng có thật sự muốn chấm dứt với tôi không.
Đứng ở cửa văn phòng, vừa đẩy cửa vào, tôi nghe thấy tiếng đồ vật ngã đổ ở bên trong, trong lòng tôi căng thẳng.
“Gia Tuấn.” Tôi sợ hãi kêu lên.
Tôi thấy anh ngã xuống đất, ghế một bên, người ở một bên, tài liệu bay tứ tung.
Tôi vừa đau lòng vừa sốt ruột, lập tức tới dìu anh: “Gia Tuấn, anh làm sao vậy?”
Anh khẽ đẩy tôi ra: “ Chỉ là mệt quá, ngồi không vững.”
Lạ thật, dường như anh đang rất mệt mỏi, hồi lâu không thấy có phản ứng gì, mà người anh lại nặng, căn bản tôi không kéo anh dậy nổi, sau khi có phản ứng lại, anh chống người đứng lên, dựng ghế lại, ngồi xuống.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ý chí và chất vấn của tôi đều bay đến tận Zimbabwe, tôi không muốn nổi nóng với anh, “Gia Tuấn, chúng ta về nhà đi, em xin nghỉ việc rồi, chúng ta về nhà, chúng ta sống cuộc sống riêng của mình, được không?”
Anh sắp xếp lại tài liệu: “Em tìm anh là vì chuyện này sao? Đinh Đinh, em tinh tảo lại đi, thực tế một chút đi, người đàn ông như anh, không đáng đâu.”
Tôi đau khổ cầu xin anh: “Quên đi, Gia Tuấn, em biết anh không phải là người đầy tham vọng, anh cũng không phải người ham hư vinh, vì sao anh cố tình đả kích em chứ? Chúng ta về nhà đi.”
Đúng lúc này, cửa mở ra, tôi quay đầu lại, Thẩm An Ny?
Cô ta thấy vẻ mặt của tôi, đầu tiên ngẩn ra, ngay đó lập tức di chuyển tầm nhìn, lờ tôi đi nói chuyện với Gia Tuấn: “Gia Tuấn, tổng giám đốc Trần bảo tài xế đến đón chúng ta, anh chuẩn bị xong chưa?”
Hiện tại cô ta lại có thể gọi thẳng tên của Gia Tuấn, không phải từ trước tới giờ đều gọi anh ấy là luật sư Phó sao?
Gia Tuấn gật đầu, thu dọn hết đồ đạc, cất tài liệu vào trong cặp, Thẩm An Ny lập tức đi tới cầm cặp hộ anh.
Tôi ngây ra như phỗng nhìn hai người đó.
Gia Tuấn nhẹ nhàng nói với tôi: “Đinh Đinh, em thấy đấy, cô ấy có thể giúp anh, còn em? Em cũng không phải cô đơn, Bùi Vĩnh Diễm thật lòng yêu em, thậm chí anh ta còn tự tới tìm anh, bằng lòng tài trợ tiền cho văn phòng của anh, anh không cần sự giúp đỡ của anh ta, bởi vì em không phải hàng hoá, không thể trao đổi, một người đàn ông có năng lực vì người phụ nữ mà làm tới bước này, anh tin anh ta thật lòng, Đinh Đinh, buông tay đi.”
Toàn thân tôi nổi hết da gà, Gia Tuấn đang nói cái gì vậy?
Thẩm An Ny chạm khẽ vào Gia Tuấn: “Gia Tuấn, đến lúc chúng ta phải đi rồi.”
Gia Tuấn nói: “Em xuống dưới trước chờ anh.”
Thẩm An Ny liếc mắt một cái, tôi không nhìn cô ta, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra, cô ta muốn nói với tôi, cô buông tay đi, buông tay nhanh lên.
Cô ta đi rồi, tôi nhìn Gia Tuấn, tôi hỏi anh: “Nói cho em biết một câu thật lòng.”
“Nói cái gì?”
“Không phải anh thật sự muốn ly hôn với em chứ?”