36 Chiêu Ly Hôn

Chương 118: Quyển 4 : Gia Tuấn mất tích, tôi phải làm gì bây giờ?




 

Edit: Cỏ Dại.

Beta: nhoclubu

Toàn thân tôi nhũn ra, không còn sức lực, Bùi Vĩnh Diễm bước đến đỡ tôi, tôi đẩy anh ta ra, tôi khóc lóc hét lên: “Tại sao anh cứ can thiệp vào cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác chứ?”

Bùi Vĩnh Diễm hoàn toàn không còn vẻ thận trọng và phong độ ở trước mặt những cấp dưới như chúng tôi nữa, anh dè dặt, hàm run rẩy, chỉ nói với tôi: “Toàn thân em ướt hết rồi, về nhà với anh đi, về nhà với anh đi.”

Tài xế và thư ký Trần hoảng hốt mở ô che cho chúng tôi, còn lại bà Bùi vẫn đang ngồi trong xe, đau lòng bi thương.

Tôi đứng lên, bất chấp mưa gió, đi về phía trước, Bùi Bĩnh Diễm đi theo sau tôi, anh ta lớn tiếng gọi: “Đinh Đinh, sớm muộn gì anh cũng phải ngả bài với anh ta, anh ta muốn điều kiện gì, anh đều đáp ứng hết, Phó Gia Tuấn đó cũng không phải là chính nhân quân tử gì, trước đây anh ta đã phản bội em, hiện giờ lại có quan hệ không rõ ràng với trợ lý, trợ lý của anh ta còn tới tìm anh, muốn anh theo đuổi em, Đinh Đinh, anh sẽ không bị lời nói của kẻ khác chi phối, nhưng người đàn ông này đáng để em yêu sao?”

Tôi bước đi chậm rãi, mưa dọc theo mái tóc chảy vào trong quần áo tôi, bước chân của tôi nặng nề, mỗi bước đi như những khó khăn không kể xiết.

Rốt cuộc một chiếc xe taxi ngừng lại, tôi máy móc vẫy tay, người tài xế do dự một lúc cuối cùng dừng lại.

Bùi Vĩnh Diễm ngăn tôi, anh ta nói: “Đinh Đinh, hiện giờ em muốn đi tìm anh ta sao? Em định nhẫn nhục chịu đựng, một mực nhân nhượng anh ta sao?”

Mặt tôi không chút thay đổi nói: “Anh tránh ra cho tôi.”

Anh ta vẫn như cũ, không chịu tránh ra: “Đinh Đinh, anh không hiểu vì sao em luôn luôn lấy anh ta làm trung tâm, khoảng thời gian em và anh ta sống riêng, cả người em tràn trề sức sống, nhưng hiện tại khi em và anh ta trở lại với nhau, con người em trở nên cứng nhắc căng thẳng, ngày nào em cũng có nhiều tâm sự, anh đều thấy hết, em nói cho anh biết, đấy là tình yêu sao? Yêu phải làm cho người mình yêu tự do thoải mái, không có áp lực, nhưng bây giờ em có bộ dạng gì hả?”

Tôi hét lên với anh ta: “Tôi không có áp lực, cuộc sống của tôi vẫn tốt, là các người, các người hại tôi, chính các người đã cho tôi áp lực, tôi chỉ muốn làm người phụ nữ bình thường, vì sao các người lại không chịu buông tha tôi? Vì sao anh phải can thiệp vào cuộc sống của tôi? Bùi Vĩnh Diễm anh là loại công tử bột khiến tôi ghê tởm.”

Tôi đẩy anh ta thật mạnh, anh không ngờ tôi sẽ dùng sức lớn như vậy, người thất tha thất thểu, may mà có tài xế đỡ anh ta.

Tôi mở cửa xe taxi, thấp giọng bảo tài xế lái xe đi.

Bùi Vĩnh Diễm vẫn cố gắng chụp vào kính xe, anh ta gọi tôi: “Đinh Đinh, Đinh Đinh.”

Tôi nghiêm mặt lạnh lẽo, xe chạy bắn bọt nước, cuối cùng anh ta chỉ có thể nhìn tôi biến mất.

Xe taxi nhanh chóng chở tôi về nhà, tôi chạy trong mưa từ chỗ cổng chính về nhà, ở dưới tầng tôi không thấy xe của Gia Tuấn, lòng tôi trầm xuống, Gia Tuấn không về nhà.

Suốt đêm tôi không ngừng gọi điện thoại cho Gia Tuấn, nhưng điện thoại của anh luôn ở trong tình trạng tắt máy, tôi khóc ràn rụa, đi tới đi lui trong nhà.

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi, tôi chỉ cảm thấy căn nhà này cũng u ám như bầu trời, tôi mở hết đèn, vẫn cảm thấy sợ hãi bóng tối, nỗi sợ hãi u ám trong lòng không thể nào xua đi được, tôi rất sợ, rất sợ.

Tôi nhắn tin cho Gia Tuấn, hi vọng anh sẽ trả lời tôi, nhưng vẫn không có tin tức.

Lần đầu tiên tôi và Gia Tuấn xảy ra mẫu thân là lỗi của anh, tôi không chịu tha thứ cho anh, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ đây tôi đã tha thứ, chuyện quá khứ tôi cũng không nghĩ đến nữa, tôi chỉ muốn như trước kia, hai người sống hạnh phúc, tại sao lại xuất hiện nhiều vấn đề giống nhau như vậy?

Trong lòng tôi đau đớn, nằm trên giường khóc lớn.

Ngày hôm sau, tôi ngóc đầu từ trong chăn, hóa ra tôi đã ngủ quên, ngủ co ro như con mèo, mặc dù có tâm sự, tôi vẫn có thể khuyên bản thân phải ngủ.

8h rồi, tôi không muốn đi làm, tôi đã không muốn công việc ấy nữa.

Chuyện đầu tiên là xem điện thoại, nhưng khiến tôi thất vọng rồi, Gia Tuấn không nhắn tin cho tôi, tôi thử gọi điện cho mẹ chồng, bên chỗ mẹ chồng cũng không có tin tức của anh, tôi xin lỗi mẹ vì hôm qua có chuyện, không tới thăm mẹ được, mẹ chỉ nói với tôi: “Không sao, Gia Tuấn đã gọi điện thoại cho mẹ rồi, nó nói có việc, có người bạn gọi vợ chồng con ra ngoài.”

Cúp máy, trong lòng tôi lo lắng không yên, Gia Tuấn ở đâu?

Anh không có ở văn phòng, Thẩm An Ny cũng không đi làm, tôi tự nhiên nghĩ, có phải Thẩm An Ny lại dụ dỗ anh đi rồi hay không, nhưng khi tôi gọi điện thoại cho Thẩm An Ny, cô ta cũng rất ngạc nhiên, nghe giọng điệu của cô ta, tôi biết cô ta cũng không biết Gia Tuấn ở đâu.

Tôi gọi điện thoại cho thư ký Trần, nói với chị ấy tôi xin thôi việc.

Dường như , thư ký Trần đã sớm đoán được tôi sẽ nói vậy, chị trả lời: “Chị đã xin phép với bộ phận nhân sự, nói em bị ốm, mấy ngày nay em không cần đi làm, nếu em nhất định xin thôi việc, là phải bồi thường tổn thất cho công ty.”

Tôi mắng: “Em sẽ không đi làm lại đâu, bảo Bùi Vĩnh Diễm đi kiện em cũng được.”

Ở bên kia chị vẫn bình tĩnh: “Tổng giám đốc bị ốm rồi, tối qua gặp mưa, miệng vết thương bị nhiễm trùng, anh ấy sốt rất cao, hiện tại đang truyền dịch ở bệnh viện, Đinh Đinh, tuy chị là người ngoài cuộc, nhưng lời chị nói là thật, anh Bùi không phải loại công tử bột đùa giỡn với tình yêu, anh ấy thật sự có tình cảm với em, thậm chí đã tranh luận với chủ tịch vì em, anh ấy nói với chủ tịch, anh ấy yêu em, muốn kết hôn với em, chủ tịch lập tức trở mặt, vô cùng phẫn nộ, hiện tại chủ tịch đã trở về Hồng Kông, chỉ còn bà Bùi ở đây chăm sóc anh ấy.”

Tôi lạnh lùng nói: “Chị đang tâng bốc điểm tốt của anh ta sao? Thật tốt nha, người ta nói Tần Cối có ba người bạn tốt, xem ra lời này cũng không sai.”

“Đinh Đinh, em là một người may mắn, anh Bùi quả thật là một người ưu tú, nếu không phải anh ấy có tình cảm với em, anh ấy cũng sẽ không ngả bài, gây gỗ với ba mẹ thành ra như vậy.”

“Em thật may mắn, người có chỉ số IQ cao như vậy, lại yêu một đứa ngu ngốc như em.”

“Đinh Đinh, có đôi khi người có chỉ số IQ cao, chưa hẳn EQ đã cao.”

Tôi bực mình cúp máy.

Đau buồn quá, tôi gọi điện cho Chu Vi, xin cô ấy cho tôi thời gian, nghe tôi kể khổ.

Chu Vi bất đắc dĩ nói với tôi: “Đinh Đinh, mấy ngày nay tớ phải làm báo cáo tổng kết cuối năm, xin lỗi, tớ thật sự không thể làm thính giả của cậu được.”

Tôi chỉ khóc: “Tớ nên làm cái gì bây giờ? Gia Tuấn nhất định đã hiểu lầm tớ.”

“Đinh Đinh, cậu hãy nghe tớ nói, Phó Gia Tuấn không phải người như thế, cậu biết không, tớ vẫn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, tớ cảm thấy việc cậu và Gia Tuấn ly hôn, hình như lần ngoại tình đó của anh ấy, chỉ là cái cớ để anh ấy ly hôn với cậu, trước giờ anh ấy đều yêu cậu, chắc là anh ấy có chuyện gì giấu cậu.”

Tôi khóc, lục phủ ngũ tạng giống như chuyện đổi vị trí, đau nhức làm tôi đứng ngồi không yên, chỉ một đêm cổ họng tôi sưng lên, đến nỗi uống nước cũng khó khăn.

Khoảng thời gian ba ngày ba đềm, tôi không có liên lạc gì từ chỗ Gia Tuấn, tôi hoảng sợ không thôi, mỗi ngày đều tới văn phòng tìm anh, anh vẫn không ở đó, nhưng Đào Yến nói cho tôi biết: ‘Mỗi ngày luật sư Phó đều gọi điện thoại đến, hỏi chuyện ở văn phòng.”

Tôi nghĩ mà thấy xót xa, mỗi ngày anh đều hỏi chuyện ở văn phòng, nhưng lại nhẫn tâm không gọi điện lại cho tôi.

Buổi tối ngày thứ ba, tôi nằm trên ghế sô pha ở nhà, cả người không còn sức lực, như một sợi mì.

Cuối cùng cửa cũng mở, tôi mệt mỏi mở to hai mắt, Gia Tuấn đã về nhà.