Nhìn thấy tốc độ chạy trốn như bay của Lạc Thanh Nhã Lăng Tử Yên cười vui vẻ, đắc ý kẹp gắn mì ăn, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.
Cô gái này!
Kỳ Minh Viễn ngồi ở bên cạnh thực sự không thể làm gì được cô, anh chỉ tính đợi lát nữa lặng lẽ nói xin lỗi với Lạc Thanh Nhã, cô ta đã lớn tuổi nên hẳn là sẽ không chấp nhặt với cô.
Huống chi cô gái này cũng không có ác ý.
Chỉ là cô như vậy cũng không tốt, Kỳ Minh Viễn quyết định buổi tối tìm cơ hội dạy cô gái này cho tốt.
Lăng Tử Yên ăn một tô mì, lúc này mới cảm thấy dạ dày thoải mái hơn chút.
Sau khi ăn trưa hai người cùng thu dọn bàn ăn rồi trở lại lầu hai.
“Em muốn nghỉ ngơi hay làm việc khác?” Kỳ Minh Viễn đẩy cửa phòng ngủ chính hỏi cô.
“Em gọi điện thoại cho Ngọc Trân để hỏi xem hôm nay ai dạy giúp em đã.
” Lăng Tử Yên đi tìm điện thoại di động của mình rồi bấm số điện thoại của Bùi Ngọc Trân để hỏi vấn đề của mình.
“Tôi dạy giúp cô môn ngữ văn, giáo viên Mạc dạy giúp cô môn tiếng anh.
” Bùi Ngọc Trân trả lời: “Chúng ta đã giao bài tập về nhà còn có bài tập của thứ sáu tuần trước, lớp trưởng của lớp cô đã thu lại đang để ở trong phòng làm việc của tôi, cô có đến trường để sửa bài tập không?”
“Tôi sẽ đến trường để lấy bài tập.
” Lăng Tử Yên nghĩ biện pháp điều hoà bởi vì cô rất khẳng định Kỳ Minh Viễn tuyệt đối sẽ không để cô bỏ thời gian cả buổi chiều ở trong trường học, nhưng mà bài tập của cô phải được sửa chữa nên cô đành phải đem về nhà.
“Được, buổi chiều tôi có tiết mỹ thuật nên tôi sẽ đợi cô ở trường học.
” Bùi Ngọc Trân trả lời.
“Được, lát nữa gặp!” Lăng Tử Yên chào tạm biệt cô ta sau đó nói với Kỳ Minh Viễn: “Em muốn đến trường học, cuối tuần em đã giao bài tập về nhà nên phải sửa càng sớm càng tốt.
”
“Chúng ta đang đợi ở nhà.
” Dứt lời Kỳ Minh Viễn cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Hàn Thiệu Huy: “Cử một người đến Thành Công lấy bài tập của lớp một - ba và lớp một - năm, liên hệ…”
“Bùi Ngọc Trân, số điện thoại là XXXXXXXXXXX.
” Lăng Tử Yên vội vàng nói với anh.
“Liên hệ Bùi Ngọc Trân, số điện thoại là XXXXXXXXXXX, phải nhanh chút!” Kỳ Minh Viễn nói với Hàn Thiệu Huy.
“Vâng!” Hàn Thiệu Huy trả lời rồi đi đến phòng thư ký của Kỳ Minh Viễn, tất cả mọi người đều đang bận nên nói với cô gái nhỏ luôn làm việc linh tinh ở trong phòng: “Cô lập tức tới trường tiểu học Thành Công tìm giáo viên tên Bùi Ngọc Trân, đây là số điện thoại của cô ta, cô gọi cô ta để lấy bài tập của lớp một -ba và một - năm của trường tiểu học Thành Công rồi đưa đến nhà số một trong Hương Lan Uyển!”
“Vâng!” Cô gái nhỏ lập tức đặt cà phê đã pha cho các thư ký vào khay trên bàn làm việc của họ rồi cầm tờ giấy ghi chép của Hàn Thiệu Huy đi ra ngoài.
Bên trong Hương Lan Uyển Lăng Tử Yên cười nhìn Kỳ Minh Viễn: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Đến phòng làm việc với anh nhé?” Anh đưa tay ôm eo cô, buổi sáng không đến công ty nên chỉ có thể ở nhà tổ chức họp qua video, buổi chiều anh vẫn còn rất nhiều tài liệu cần phải duyệt nhưng lại không muốn tách khỏi cô, biện pháp tốt nhất chính là để cô ở bên cạnh mình.
“Được thôi!” Lăng Tử Yên anh gật đầu, cô biết bây giờ người đàn ông này không dám làm ầm ĩ với cô, dù sao tối hôm qua hung mãnh mạnh mẽ như vậy nên cô cũng cần phải nghỉ ngơi, vì vậy cô xấu xa nhón chân hôn lên khóe môi của anh một cái lúc này mới buông ra, dáng vẻ đắc ý dường như là đang nói: “Hừ, anh có thể làm gì em chứ!”
“Em chờ đó cho anh!” Bên trong đôi mắt tĩnh mịch của Kỳ Minh Viễn hiện lên vẻ xấu xa: “Cô gái nhỏ, chờ đến khi em nghỉ ngơi đủ em sẽ phải trả giá đắt vì hành động vừa rồi.
”
“Hừ!” Lăng Tử Yên khịt mũi: “Chuyện sau này để sau này hãy nói, bây giờ anh sẽ không dám!”
Dứt lời cô gái nhỏ muốn buông anh ra dự định bỏ chạy.
“Em cứ khẳng định như vậy sao?” Kỳ Minh Viễn nhắm đôi mắt, cô gái nhỏ này ỷ vào việc anh cưng chiều cô nên bắt đầu coi trời bằng vung rồi.
“Đúng vậy, rất chắc chắn.
” Lăng Tử Yên khẽ hếch cằm bĩu môi trả lời anh, cô chắc chắn như vậy bởi vì cô đã hiểu rõ tình cảm của người đàn ông này dành cho cô, anh đối với cô rất tốt, cưng chiều cô, che chở cô, ngay cả khi cô bắt nạt bạn tốt của anh ở trước mặt anh nhưng anh vẫn che chở cho cô.
Cho nên cô hiểu rất rõ trước khi cơ thể cô khôi phục thì anh tuyệt đối sẽ không làm gì cô.
“Vậy thì em sai rồi!” Kỳ Minh Viễn híp mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
Lăng Tử Yên thấy thế thì theo bản năng muốn bỏ trốn, người nào đó làm sao có thể đồng ý chứ, cô gái nhỏ này dám vuốt râu cọp thì sao anh có thể không phát uy chứ?
Một tay anh ôm vòng eo thon thả của cô, một tay nâng cằm của cô há miệng hung hăng hôn lên, tuyệt đối không dịu dàng còn kèm theo trừng phạt, gặm cắn.
Lăng Tử Yên chỉ cảm thấy môi mình tê rần còn hơi đau mới hiểu được vừa rồi mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào, cô muốn cầu xin tha thứ, chỉ cần cô cầu xin tha thứ anh chắc chắn sẽ bỏ qua cho cô, thế nhưng cô không cách nào mở miệng, anh hoàn toàn không cho cô bất cứ cơ hội nào, đôi môi của anh chặn miệng cô, quấn lấy cô, trừng phạt cô.
Cho đến khi Kỳ Minh Viễn phát hiện mình lại lần nữa mất khống chế mới ép bản thân buông cô ra, nhưng chỉ buông đôi môi cô ra mà thôi, tay của anh vẫn ôm chặt eo của cô như cũ, một cái tay khác giữ gáy của cô để ngăn cấm cô gái nhỏ này chạy trốn.
Ngoài phòng, nắng chiều chiếu xuống cả khu vườn yên tĩnh, bên trong phòng ngủ chính hai người thở gấp và nặng nhọc, Kỳ Minh Viễn xoay người cái trán chống lên trán của cô tận hưởng khoảng cách gần gũi yên tĩnh của hai người vào lúc đó.
“Em đã biết sai chưa?” Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ gần trong gang tấc, đôi môi sưng mọng đáng yêu, cuối cùng trong lòng Kỳ Minh Viễn cũng cảm thấy hài lòng: “Xem em còn dám nghịch ngợm nữa không.
”
“Em biết sai rồi.
” Lăng Tử Yên ngoan ngoãn trả lời, dáng vẻ giống như một đứa trẻ nhận lỗi.
“Ừ, như vậy mới ngoan.
” Kỳ Minh Viễn rất hài lòng ôm cô vào lòng thật lâu, lúc này mới buông cô ra nắm tay cô đi vào phòng làm việc ở sát vách: “Đi thôi, đi tới phòng làm việc với anh.
”
Lăng Tử Yên ngoan ngoãn không còn lộn xộn nữa, khóe miệng mỉm cười đi theo bên cạnh anh ngửa đầu nhìn anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Hai người đi vào phòng làm việc, Kỳ Minh Viễn đi tới trước bàn làm việc khởi động máy tính chuẩn bị xử lý công việc.
Lăng Tử Yên thì đi tới giá sách một cuốn mình thích đọc, tìm thật lâu nhưng lại không tìm được, không khỏi phàn nàn: “Sao sách ở đây toàn là thể loại quân sự hoặc là kinh tế không thế.
”
Kỳ Minh Viễn đã khởi động máy tính thành công, anh đang xem một số tài liệu quan trọng mà Hàn Thiệu Huy gửi cho anh ở trong hộp thư đến, nghe thấy giọng nói của cô thì ngẩng đầu nhìn cô cười chỉ vào nơi hẻo lánh nhất ở trên giá sách: “Chỗ đó hẳn là sẽ có loại sách mà em thích đọc.
”
“Cảm ơn chồng.
” Cô khéo léo trả lời rồi đi về phía hẻo lánh nhất trên giá sách, quả nhiên cô nhìn thấy một số cuốn sách nổi tiếng thế giới ở trên đó, rồi lại thấy cuốn tiểu thuyết ‘Cuốn theo chiều gió’ mà cô luôn muốn đọc nhưng bởi vì các loại nguyên nhân nên chưa kịp đọc, Lăng Tử Yên lập tức lấy xuống đi đến chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ sát đất đọc.
Kỳ Minh Viễn lại xem hết tài liệu, lúc gửi tài liệu cho Hàn Thiệu Huy anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, cô gái nhỏ nằm một mình ở trên ghế sô pha cẩn thận đọc tác phẩm nổi tiếng ở trong tay với vẻ mặt nghiêm túc và chuyên tâm.
Kỳ Minh Viễn không khỏi hơi ngẩn ra, cô gái nhỏ này lúc nghịch ngợm thì giống như một đứa con nít, lúc yên tĩnh lại quyến rũ như vậy.
Lăng Tử Yên chuyên tâm đọc cuốn sách ở trong tay đột nhiên cảm giác được có người nhìn mình, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía anh thì thấy anh lập tức nở nụ cười ngoắc ngón tay với cô: “Tới đây!”
Lăng Tử Yên buông cuốn sách ở trong tay xuống nghi ngờ đi về phía anh, còn chưa đi đến bên cạnh thì người nào đó đã duỗi cánh tay dài ra bất ngờ nắm lấy tay cô rồi dùng sức kéo cô vào trong ngực của mình ôm thật chặt.
Lăng Tử Yên chỉ cảm thấy ngứa ngáy trên cổ đồng thời nghe thấy giọng nói êm tai của anh: “Có em ở bên cạnh thật là tốt!”
Trong giọng nói của anh kèm theo sự hạnh phúc và hài lòng, như thể được ôm cô như thế này là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời anh.
.