“Anh biết là được rồi!” Trong lòng Lăng Tử Yên vô cùng hài lòng với biểu hiện của anh, nhón chân lên, tiếp tục.
Cô không có kinh nghiệm gì, Kỳ Minh Viễn ngứa ngáy muốn dạy cô một chút nhưng khó có lúc cô chủ động như vậy, anh lại rất thích, mặc cho cô dùng đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng mình, anh đã sớm sẵn sàng mở miệng, cô vừa mới đi vào, anh đã giống như con rắn xuất hiện đồ ăn, nhanh chóng quấn chặt lấy.
Hai người hôn đến không biết trời đất gì Kỳ Minh Viễn chỉ biết cả thế giới ngoại trừ cô không ai có thể làm cho anh bốc lửa, đêm nay chỉ là cô chủ động thôi mà anh đã không bình tĩnh được.
Lăng Tử Yên từ trong miệng anh lui ra ngoài, thở dốc từng ngụm, gò má đỏ lên nhìn anh chằm chằm, bộ dạng vừa tức giận vừa xấu hổ kia làm cho Kỳ Minh Viễn không nhịn được, bước lên trực tiếp đẩy ngã vợ nhỏ đáng yêu bổ nhào ra mặt giường rộng lớn thoải mái phía sau.
Lực của hai người quá mạnh, giường phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, Kỳ Minh Viễn cũng không quan tâm, ngay trong nháy mắt vợ nhỏ ngã nhào xuống, anh liền hôn cô, hung hăng cắn trên môi cô, lại gặm gặm cằm cô, nặng nề mà lưu lại những dấu vết riêng của mình trên người cô.
"Kỳ Minh Viễn..." Lăng Tử Yên bị anh cắn đến mức cổ có chút đau, tỉnh cả người, nghĩ đến Lạc Thanh Nhã đang ngủ trên lần, cô phản kháng một lần nữa, đưa tay lên nắm tóc anh, “Em đã nói đêm nay anh nghe em mà, không cho phép anh làm loạn!”
“Vợ, em quá… non nớt, vẫn là để anh tới đi…”
“Nói như anh có nhiều kinh nghiệm lắm đó?” Lăng Tử Yên đột nhiên bắt lấy trọng điểm, nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía anh.
“Làm gì có, cả đời anh chỉ có duy nhất một người phụ nữ thôi.”
“Em không tin, kỹ thuật của anh tốt như vậy, làm sao em tin được!” Mặc dù đêm đó Lăng Tử Yên không còn nhiều ấn tượng nhưng cô vẫn nhớ rõ lần đó mình dễ chịu như thế nào.
Nếu như anh chỉ có duy nhất một mình cô thì lên chuyện ở đêm trước đó anh cũng không ăn mặn thế!
Lăng Tử Yên không tin được!
Không ăn mặn sao kĩ thuật lợi hại như thế?
“Vợ, anh thế, nếu như anh nói dối thì cả đời này anh cũng không được thỏa mãn, được chưa!”
Lời thề này đủ ác, Lăng Tử Yên cũng không phải không tin, nhưng đang định mở miệng tiếp tục chất vấn thì anh đã hôn cô, lúc này nói gì cũng là dư thừa, đây là hành động thực tế nhất có thể thể hiện tình cảm của anh với cô!
Lăng Tử Yên lại không phối hợp, nghĩ mình còn đang hơi đau cổ, cô một lần nữa đưa tay lên nắm tóc anh.
Kỳ Minh Viễn im lặng bắt lấy bàn tay nhỏ nghịch ngợm của cô, một tay giữ trên đỉnh đầu cô, ép sát người cô, biểu cảm nguy hiểm cảnh cáo cô: “Đừng nghịch ngợm, có nghe lời không, bướng bỉnh nữa anh phạt em đó!”
“Khốn nạn, nói chuyện vô tội vạ, không cho phép anh chạm vào em, hừ, nhanh tránh ra!” Lăng Tử Yên đột nhiên cảm thấy mình giống như dê đang đợi làm thịt, mất hứng quẹt miệng.
“Hừm, sao lại là vô tội vạ, nói một chút xem!” Cô gái nhỏ này, đêm này thật đúng là quá xinh đẹp, làm cho anh hận không thể dùng tay xoa nắn cơ thể nhỏ nhắn của cô một cái.
“Anh rõ ràng vừa mới đồng ý với em, nói là em làm gì anh cũng không phản kháng mà.” Lăng Tử Yên quẹt miệng xong thì chu môi, biểu cảm tủi thân.
“Vợ ngoan ngoãn, tối nay như thế nào hả?” Kỳ Minh Viễn phát hiện ra nếu đêm nay không giải quyết thắc mắc của vợ nhỏ của anh được thì anh đêm nay cũng không được hết thèm.
“Anh để cho em cắn một chút, em nói cho anh biết!” Lăng Tử Yên nhíu mày nhìn chằm chằm vào cổ anh, trong lòng đột nhiên nổi lên ý xấu.
“Đến đây, cắn vào miệng anh đi!” Kỳ Minh Viễn xấu xa chồm người qua, đem môi của mình dán sát vào môi cô, chờ cô gái nhỏ đến cắn.
“Em cắn ở đây ngán rồi!” Lăng Tử Yên nghiêng đầu, một bộ dạng rất không hài lòng.
“Vậy em muốn cắn chỗ nào?” Kỳ Minh Viễn nhíu mày với cô, “Vợ ngoan ngoãn nói đi, muốn cắn chỗ nào anh cũng cho hết!”
“Do anh nói đó nha!” Lăng Tử Yên nhìn chằm chằm anh.
Bộ dạng này của cô làm cho trong lòng Kỳ Minh Viễn nổi lửa, đầu óc có chút không nghĩ được gì, “Anh nói rồi, tới đi!”
“Vậy thì em không khách sáo nữa!” Lăng Tử Yên nói dứt lời xong thì ngẩng đầu lên, há miệng cắn lên cái cằm của anh một cái, sau đó phát hiện ra tay bị anh nắm quá chặt nên khó chịu, mới dùng giọng độc ác nói: “Thả tay em ra!”
Kỳ Minh Viễn ngoan ngoãn nghe lời buông ra.
Một giây sau, bàn tay non mềm của cô gái nhỏ đỡ lấy đầu anh, rơi xuống cổ anh, cổ anh rất đẹp, như thiên nga, mang theo một chút sự tự phụ trời sinh, môi Lăng Tử Yên chậm rãi chạm vào, trong đầu nghĩ đến Lạc Thanh Nhã ở trên lầu, sau đó liền trở nên hung hăng!
Nhưng lực của cô với anh mà nói thì cũng chỉ như gãi ngứa, anh căn bản cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy một làn hương thơm trên cổ xông vào mũi, trong lòng như lửa đốt nhưng lại không dám phản kháng, sợ làm cô gái nhỏ bực mình, đêm nay không được ăn thì người khổ mới chính là anh.
Cho nên Kỳ Minh Viễn vô cùng kiên nhẫn, mặc cho cô gái nhỏ dùng kỹ xảo vụng về hôn cổ anh, ở trên cổ anh tạo ra những dấu ấn chỉ thuộc về riêng cô!
Một lúc sau Lăng Tử Yên cảm thấy mình đã tạo ra đủ nhiều dấu, lúc này mới hài lòng nằm xuống, nhìn kiệt tác trên cổ anh của mình, tràn đầy ý cười.
"Đủ rồi?" Kỳ Minh Viễn nhíu mày, cô gái này, lúc này mới vui vẻ hả?
"Còn chưa đủ!" Lăng Tử Yên đưa tay lên khẽ vuốt dấu vết còn mới trên cổ anh, khóe miệng vẽ ra một đường cong xấu xa.
Lạc Thanh Nhã giống như là mượn rượu tỏ tình, nói cô ta thích Kỳ Minh Viễn, cô ta nghĩ cô sẽ để ý rồi khổ sở sao?
Nghĩ cô đơn giản quá rồi, mặc dù cô không tranh giành với người khác, nhưng cũng không có nghĩa là cô không thể hiện quyền sở hữu của mình.
Nếu như Kỳ Minh Viễn thích Lạc Thanh Nhã, dù chỉ rung động một chút, cô cũng sẽ rời đi, dù sao thời gian hai người họ cũng biết nhau từ sớm rồi, nếu như hai người bọn họ yêu nhau thì cô sau này sẽ không cản trở thành cảm của hai người họ.
Nhưng bây giờ vấn đề là, Kỳ Minh Viễn thích cô, chưa đến mức nói lời yêu, bởi vì thời gian quá ngắn nhưng trong lòng hai người họ đều động lòng với đối phương.
Kỳ Minh Viễn chỉ xem Lạc Thanh Nhã là bạn bè, mà Lạc Thanh Nhã lại vô cùng thông minh, chỉ vì để ở lại bên cạnh Kỳ Minh Viễn mà chấp nhận làm một người bạn của anh.
Phụ nữ như vậy rất đáng hận nhưng cũng rất đáng thương!
Nhưng cô cũng không đồng ý với Lạc Thanh Nhã.
Lạc Thanh Nhã không nghĩ đến phản ứng của cô sao?
Như thế này thì sáng mai cô sẽ để cho Lạc Thanh Nhã nhìn xem, đến tột cùng ai mới là người hơn người kia.
Giây phút này, Lăng Tử Yên vô cùng chờ mong khi Lạc Thanh Nhã thấy dấu vết trên cổ Kỳ Minh Viễn thì sẽ nghĩ gì?
“Cục cưng, nếu em nói chưa đủ thì anh điên mất!” Kỳ Minh Viễn biểu cảm khổ sở, bị cô trêu chọc nhưng lại không thể ngay lập tức ăn cô, cảm giác này thật sự quá giày vò.
"Còn có một chiêu cuối cùng!" Lăng Tử Yên cười xấu xa với anh một tiếng, hai bàn tay đan mười ngón vào nhau ở gáy anh, dùng sức kéo anh xuống, đôi môi mềm mại áp lên.
“Hừm…” Kỳ Minh Viễn kêu lên một tiếng đau đớn, có vẻ bị dày vò, nhưng không cách nào kiềm chế được, hai mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực, nhìn cô một lúc, liền đổi khách thành chủ hôn lên cái cổ trắng như tuyết của cô, một đường đi xuống, tay cũng bắt đầu không tử tế nữa….