“Đến lúc đó, anh sẽ mời ông Lăng đến dự, còn có bà nội nữa chứ.
Nên em không sợ cô đơn đâu!” Đương nhiên Kỳ Minh Viễn đã nghĩ đến điều này, nhà họ Kỳ có gốc gác sâu xa nên sẽ có rất nhiều người đến tham dự lễ cưới.
Mà bên nhà cô, vốn dĩ cô là con riêng lại bị Lăng Sở Tiêu cắt đứt quan hệ cha con nên dù cô có mời thì chỉ sợ nhà họ Lăng cũng không đến.
So sánh hai bên, rõ ràng bên nhà mẹ trông thật hiu quạnh.
“Cảm ơn anh!” Lăng Tử Yên quay đầu nhìn anh rồi cười.
Cô biết chắc chắn anh sẽ sắp xếp chu đáo, thế là cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều làm gì, càng chẳng muốn cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến anh.
Đêm tới, mãi cho tới khi Lăng Tử Yên đi ngủ, Vivi chưa từng gọi cuộc nào cho Lăng Tử Yên.
Ngược lại, cô lại lo lắng cho cô ta rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Kỳ Minh Viễn có cuộc họp hội nghị trực tuyến để xử lý tình hình các công ty con ở nước ngoài nên sẽ họp cả một ngày.
Hứa Minh Ưu và Lăng Tử Yên đều rảnh rỗi đã đi khách sạn nơi Vivi ở.
Bởi vì hôm qua người quẹt thẻ trả tiền phòng là Lăng Tử Yên nên cô chỉ cần lấy thẻ căn cước ra đã có thể lên lầu tìm Vivi.
Đến nơi, cô phát hiện cửa không khóa trái, Lăng Tử Yên bất an đẩy cửa phòng tìm một lượt quanh phòng khách nhưng không thấy Vivi.
Lăng Tử Yên lo lắng đi lại ban công tìm thử, vẫn không thấy, cô càng lo sợ hơn đi vào phòng ngủ.
Đứng trước cửa phòng ngủ, cô không mở cửa được, Lăng Tử Yên cũng chẳng có số của Vivi, cô không yên tâm đành gọi nhân viên lễ tân bảo cô ta đem theo chìa khóa dự phòng.
Hôm qua, Lăng Tử Yên đã dặn bọn họ, được biết Vivi vừa mới thất tình nên khi biết cửa phòng khóa trái bèn nhanh chóng cầm chìa khóa đi lên.
“Vivi ơi!” Cửa vừa mở, Lăng Tử Yên gấp gáp đi vào nhưng không thấy cô ta nằm trên giường, chỉ nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước không lớn lắm, nó khác tiếng vòi hoa sen xả nước mà giống tiếng nước tràn hơn.
Vivi… Đây là thế nào?
Vì sao trong bồn tắm lại nhiều máu đến vậy, Lăng Tử Yên mặc kệ mọi thứ chạy thẳng vào trong, kéo rèm che ra.
Khi phát hiện tình huống trong đó, cô thảng thốt kêu lên: “Vivi, Vivi, chị sao vậy, sao chị lại nghĩ quẩn thế, Minh Ưu ơi, Minh Ưu ơi…”
“Sao vậy chị Yên?” Hứa Minh Ưu nghe giọng nói của cô thì chạy vào trong, liếc mắt nhìn thấy Vivi bê bết máu nằm trong bồn tắm.
Cô ta cũng bị dọa một trận nhưng vì không thân thiết với Vivi nên cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta tìm khăn tắm đưa cho Lăng Tử Yên, còn mình ôm Vivi ra ngoài, bảo Lăng Tử Yên: “Quấn người chị ta lại đi và tìm thêm khăn lông quấn cổ tay chị ta tránh chảy máu nữa!”
“Ừ!” Lúc này, Lăng Tử Yên mới phản ứng kịp, dù trong lòng lo sốt vó cho chị mình nhưng cô cần phải bình tĩnh, quấn cơ thể Vivi rồi tìm khăn quấn vết thương trên cổ tay chị.
“Chị ta vẫn còn thở, chúng ta mau chóng đưa vào bệnh viện, đừng chậm trễ.” Hứa Minh Ưu không nhiều lời, ôm lấy Vivi đi ra ngoài, nhân viên khách sạn trông thấy Vivi tự sát trong khách sạn của mình thì vội vã nhường đường cho Hứa Minh Ưu cũng như dẫn cô ta rời đi.
Hứa Minh Ưu đặt Vivi ở ghế sau, cô ta cất tiếng nói với Lăng Tử Yên ở đằng sau: “Chị chăm sóc cho chị ta, bây giờ chúng ta sẽ đi bệnh viện.”
Dứt lời liền lên ghế lái ngồi, Lăng Tử Yên nghe lời ngồi bên cạnh Vivi, cô duỗi tay nắm chặt tay phải không bị thương của chị rồi nhìn khăn lông thấm máu ở tay trái, cô lo sợ khóc, đau lòng nhìn gương mặt giống cô y đúc kia nói: “Vivi à, sao chị lại ngốc như vậy? Vì một thằng đàn ông tồi mà chị tự sát, không đáng chút nào!”.