“Lăng Tử Yên, đứa bé trong bụng Lăng Tuyết Lan là của tôi.”
Gương mặt Chung Khải Trạch lộ rõ vẻ tuyệt vọng, nhìn cô nói: “Các người đều bị Mã Phú Thiên lừa rồi.
Nếu đứa nhỏ trong bụng Lăng Tuyết Lan không phải của tôi, liệu tôi có cưới cô ấy không? Lăng Tử Yên, tôi biết cô hận tôi, cũng hận cô ấy, nhưng ngày hôm nay cô lại cãi nhau với cô ấy ngay trong hôn lễ của chúng tôi, hơn nữa, cô còn phát nội dung cuộc cãi vã lên loa cho mọi người biết, cô tưởng rằng cô có thể phá hoại tình cảm của chúng tôi sao?"
“Tôi không cố ý cãi nhau với cô ta, cũng không phải tôi cho phát nội dung cuộc trò chuyện lên loa.
Về phần người đó là ai, trong lòng anh hẳn biết rất rõ.”
Lăng Tử Yên nhất định không chịu mang tiếng oan thay cho Lăng Tuyết Lan.
Cô vươn tay ôm cổ Kỳ Minh Viễn: "Ông xã, chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây một giây một phút nào nữa."
"Lăng Tử Yên, cô lại dám kiêu ngạo như vậy sao? Khi cô mang thai đứa con đầu lòng của chúng ta, tôi đã nói tôi sẽ lấy cô, để cô có thể sinh đứa nhỏ, nhưng cô sống chết không chịu đồng ý.
Cô nói cái gì mà vẫn còn đang học đại học, không thể sinh con, còn giấu diếm đi phá thai.
Bây giờ cô không thể sinh con được nữa, nên cô liền trách mắng tôi đối xử tốt với Lăng Tuyết Lan.
Lăng Tử Yên, tại sao cô không trách chính bản thân cô mới là người không biết điều?”
Chung Khải Trạch xông tới, nhìn bóng lưng của Lăng Tử Yên đang được Kỳ Minh Viễn ôm lấy, anh ta hét lớn: "Lăng Tử Yên, cô là một con đàn bà đê tiện không thể sinh con.
Kỳ Minh Viễn, chị gái của anh cũng không thể sinh con, cả nhà các người đều đoạn tử tuyệt tôn, có nhiều tiền như vậy để làm cái quái gì chứ? Ha ha ha."
Lăng Tử Yên nghe vậy liền vô cùng tức giận, cô giận dữ vùng ra khỏi vòng tay Kỳ Minh Viễn, định xông đến Chung Khải Trạch, nhưng Kỳ Minh Viễn đã ôm chặt lấy cô.
"Kỳ Minh Viễn, anh buông tay ra.
Nếu hôm nay em không cho anh ta mấy cái tát, em sẽ có lỗi với người mẹ đã sinh ra em.
Anh ta là cái thá gì cơ chứ, anh ta dựa vào cái gì mà sỉ nhục em cơ chứ?" Lăng Tử Yên vừa giãy dụa, vừa chảy nước mắt, toàn thân giận dữ đến run cả người.
“Ngoan nào, đánh nhau là chuyện của đàn ông.”
Kỳ Minh Viễn sống chết ôm chặt lấy cô, tốc độ đi về phía xe tăng nhanh rất nhiều, bóng lưng anh hiện lên sự lo âu, sốt ruột, khiến Chung Khải Trạch tưởng rằng Kỳ Minh Viễn đang lo sợ, chột dạ, trong lòng vô cùng đắc ý.
Anh ta nói rồi, Kỳ Minh Viễn là cái thá gì cơ chứ, dám sỉ nhục anh ta, vậy thì để anh ta lôi hết chuyện xấu của nhà họ Kỳ ra nói cho tất cả mọi người biết, để xem Kỳ Minh Viễn còn dám hung hăng càn quấy nữa không?
Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên chẳng mấy chốc đã đi đến bên chiếc xe Lincoln của anh, người lái xe nhìn thấy hai bọn họ, vội vàng xuống xe và mở cửa cho họ.
“Em ở đây đợi anh.”
Sau khi Kỳ Minh Viễn đưa Lăng Tử Yên ngồi xuống xe, anh cười an ủi cô một lúc, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, đặt vào tay cô: Em muốn đánh anh ta đến mức nào? Anh đi xả giận giúp em.
"
Lúc này, sự kích động trong lòng Lăng Tử Yên đã dịu đi nhiều, một tay cô ôm áo khoác của Kỳ Minh Viễn, tay kia nắm chặt lấy cánh tay anh: "Bỏ đi Minh Viễn, chúng ta cần gì phải chấp nhặt với một con chó chứ, cứ coi như anh ta lên cơn dại đi."
Tuy nhiên, Kỳ Minh Viễn không thèm để ý đến bọn họ, anh bước nhanh qua đám đông, đi lên cầu thang, đi thẳng đến phòng nghỉ của cô dâu, anh vừa vặn nắm cửa, liền phát hiện cửa đã bị khóa.
Kỳ Minh Viễn cau mày, xoay người đi xung quanh tìm Vệ Tư Dung nhưng không thấy.
Bà Lăng lại bị nhốt bên trong, Kỳ Minh Viễn rất lo lắng, nhấc chân đạp thẳng vào cửa, cửa bị một lực cực lớn tác động, liền bị hỏng, Kỳ Minh Viễn nhanh chóng mở chốt cửa.
“ Kỳ Minh Viễn, không phải cậu đã đi rồi sao?" Vệ Tư Dung ở đằng sau cửa trông thấy Kỳ Minh Viễn đi vào liền vô cùng căng thẳng.
“Bà đang làm gì bà nội vậy?” Gương mặt Kỳ Minh Viễn liền trở nên u ám.
Anh bước tới, nâng tay bà cụ lên, liền thấy trên đó có mấy cái lỗ nhỏ bị đâm thủng từ mu bàn tay xuyên qua lòng bàn tay, màu tươi đang không ngừng chảy.
"Đau, đau." Dương Thư Huệ giống như một đứa trẻ, giơ tay lên, nước mắt chảy ra từ đôi mắt già nua, bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Dám ngược đãi người già ư? Được rồi, tốt lắm, chuyện này, tôi sẽ không để yên đâu.”
Kỳ Minh Viễn không thể tưởng tượng được rằng, nếu Lăng Tử Yên nhìn thấy người bà mà cô thương yêu nhất bị Vệ Tư Dung ngược đã như vậy sẽ đau lòng biết nhường nào.
Kỳ Minh Viễn xoay người, dìu bà cụ đến bên chiếc xe lăn, bước chân gấp gáp bước đẩy xe ra ngoài.
“ Kỳ Minh Viễn, cậu định đưa mẹ tôi đi đâu?” Vệ Tư Dung vội vàng đuổi theo, trong lòng bắt đầu hoảng hốt..