35 Milimet Yêu

Chương 29: Tìm cách cứu viện




"Vậy hắn ta đã từng ngủ với mày chưa? Arthur ấy?", Emile nhìn ra được sự chán ghét cùng miệt thị trong mắt Đường Mật, ngón tay đột nhiên thả lỏng một chút.

"Chưa", Đường Mật hờ hững nâng mắt trả lời.

"Ha ha, rất tốt! Nhưng tao nhìn ra được nó rất thích mày, không phải sao?", Emile đột nhiên nở nụ cười, ra lệnh cho bảo vệ ở phía sau: "Đi! Đem máy quay phim đến đây."

"Dạ!", bảo vệ phía sau lập tức kéo cửa đi ra ngoài.

Emile cúi đầu, tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Đường Mật, sau đó cho đầu ngón tay có dính máu của cô vào miệng từ từ mút lấy: "Máu của mày rất ngọt, tao rất thích, nhưng mà tao còn muốn nhiều hơn nữa." Nói xong, hắn xé áo ngoài của Đường Mật, lộ ra nội y bằng ren màu đen bên trong.

"Tao sẽ để Arthur nhìn thấy người đàn bà nó yêu uốn éo rên rỉ dưới thân tao như một người đàn bà phóng đãng thế nào, tiếp đó lại bị cắt động mạch chảy cạn từng giọt máu trong cơ thể mà chết, còn nó chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm màn hình không làm được gì, giống như con linh cẩu bại trận vậy!" Emile mỉm cười, trong đôi mắt vốn màu lam xinh đẹp nhưng giờ lại giăng đầy tơ máu khủng bố, dáng vẻ cười tàn nhẫn mà sảng khoái ấy làm cho Đường Mật bỗng nghĩ tới những tên giết người chuyên tàn sát phụ nữ để lấy máu xử nữ ở thời Trung Cổ.

"Giết tao cũng không thể che đậy được nỗi sợ hãi của mày, bộ mặt thật xấu xa của mày rất nhanh sẽ bị vạch trần, đến lúc đó tổng thống nước Z sẽ biết là mày đang âm thầm chỉ huy quân phản loạn, chỉ sợ mày chết còn thảm hơn tao.", Đường Mật ngẩng mặt lên cười lạnh nói, đây là lời trong lòng cô, cô không có cách nào khống chế lời nói của mình và cũng không có ý định khống chế. Khi đối mặt với sợ hãi, nếu như bạn không thể trốn tránh, biện pháp tốt nhất chính là nhìn thẳng vào nó.

"Câm miệng!" Emile bóp chặt cổ họng cô, quát to về phía sau: "Đã lấy máy quay phim tới chưa?!"

"Máy quay phim của mày mãi mãi cũng sẽ không tới, bởi vì một kẻ sắp chết thì không cần hình ảnh làm gì cả." Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, thoáng như hơi thở yên tĩnh của tử thần.

Emile ngạc nhiên quay đầu, họng súng đen ngòm vô cùng phóng đại trước mắt hắn, mà khuôn mặt Arthur ở phía sau nòng súng đang không chút biểu cảm nhìn hắn. Hắn vội vã nhìn ngó hai bên, bảo vệ trong phòng không biết đã bị người ta cắt đứt yết hầu xụi lơ trên mặt đất từ lúc nào, thế mà hắn lại không có chút cảm giác. Emile đương nhiên sẽ không biết, Arthur đã làm thế nào nhảy xuống từ máy bay trực thăng, bò lên xe cứu hỏa đang lái vào cung điện, cải trang thành lính cứu hỏa trà trộn vào tầng có phòng của hắn, trong thời gian cực ngắn giết chết tất cả bảo vệ bên ngoài phòng, sau đó cứ như vậy mà thoải mái đi vào, thong dong hệt như đi vào phòng ngủ của mình vậy.

"Vừa rồi không phải mày nói muốn cắt động mạch của cô ấy, sau đó nhìn tao chật vật như con chó sao?" Arthur dùng súng chống vào ấn đường Emile, giọng bình thản hỏi, giống như không chút để ý đối với lời nói vừa rồi của hắn, trong mắt thậm chí còn lộ ra một chút thân thiện, nhưng Đường Mật rõ ràng hơn bất cứ ai khác đó chính là dấu hiệu trước khi nổi giận của anh ta.

"Tao..." Đôi môi Emile vừa mới mấp máy, quả đấm của Arthur đã mạnh mẽ đánh trúng sống mũi của hắn, trong không khí truyền đến tiếng răng rắc của xương bị gãy.

Emile lập tức cảm thấy trước mặt tối sầm, còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn kịch liệt khi sống mũi bị gãy thì viên đạn lạnh như băng đã xuyên qua trái tim hắn, trong bóng tối, hắn nghe được âm thanh máu của mình ồ ồ chảy ra cùng với tiếng thở gấp lúc sắp kết thúc sinh mạng.

Arthur đẩy người Emile ra, dùng dao găm cắt nút thắt dây thừng trói tay chân Đường Mật, từ trên người lấy ra một ống chích mini luôn mang theo bên mình lúc thi hành nhiệm vụ, nhanh chóng tiêm chất lỏng bên trong vào động mạch của cô.

"Đây là thuốc kích thích liều nhẹ, có thể giúp em khôi phục thể lực trong khoảng thời gian ngắn, mau đi theo tôi!" Arthur kéo Đường Mật chạy về phía cánh cửa sổ sát đất khổng lồ ở cuối căn phòng, vừa chạy vừa dùng răng cắn mở ngòi nổ của lựu đạn rồi quăng ra phía sau.

Lúc này, bên ngoài phòng đã truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn cùng tiếng la hét: "Có người xâm nhập vào phòng của tù trưởng, mau! Đá văng cửa ra!"

Một tiếng "choang" thật lớn, cánh cửa kính hoa văn màu lộng lẫy bị đập nát bấy, Arthur ném cái ghế nặng nề trong tay, ôm Đường Mật từ cửa sổ lầu sáu nhảy xuống, mà lựu đạn anh ném ra đồng thời cũng nổ tung ngay lúc binh lính xông vào giữa phòng. Theo tiếng vang cùng sức tàn phá mạnh mẽ, một ngọn lửa lớn màu quả quýt từ phía sau bọn họ nổ tung, mảnh kính bể trong suốt lập lòe tỏa sáng trong màn đêm, ánh lửa vô cùng rực rỡ rọi ra hai bóng người rơi xuống, có mỹ cảm kỳ lạ mà tuyệt vọng, tựa như hai con chim Garuda* tắm lửa vẽ ra một đường cong trên không trung làm người ta không thể chuyển mắt.

*chim Garuda: còn gọi là chim cánh vàng, theo truyền thuyết là một loại chim thần, vật cưỡi của thần Visnu.

http://giacngo.vn/userimages/2013/07/01/13/a4.png

Đường Mật bị một tay anh ôm chặt vòng eo, cơ thể nhanh chóng lao xuống phía dưới, vô số mảnh vụn thủy tinh cùng kim loại bay vút qua hai bên mặt cô, hơi nóng của vụ nổ làm phỏng phần lưng, nhưng cô lại không cảm thấy sợ hãi, không biết là do tác dụng của thuốc kích thích trong cơ thể hay do cánh tay cường tráng có lực của anh đã mang đến cảm giác an toàn không lý do, cô có loại ảo giác như đang tự do bay lượn trên không trung.

Mắt thấy càng lúc càng gần bãi cỏ trên mặt đất, Đường Mật đột nhiên có ý nghĩ muốn nhắm mắt ngủ, nhưng bên hông truyền đến sức kéo rất mạnh, bỗng dưng mở mắt, nhìn thấy Arthur đã một tay kéo lấy sợi cước bạc mềm dẻo, mà đầu còn lại của cước bạc nối với một kim loại hình tròn hít vào tường ngoài của tòa nhà, cơ thể bọn họ phải nhờ vào đường dây này treo lơ lững giữa tầng ba và mặt đất.

"Ôm chặt tôi, chúng ta cần phải nhảy xuống."

Giọng nói của Arthur còn đang vang bên tai, thế mà chỉ một giây sau, bọn họ đã nhanh chóng rơi xuống.

Trời sao trên cao nguyên vẫn mê người như trước, thế nhưng bãi cỏ dưới bầu trời sao ấy đã hoàn toàn hóa thành địa ngục. Đèn pha bật sáng trên nóc nhà, chớp lên phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu rọi mọi thứ trong bóng tối không sót lại gì, còi báo động "hú hú" vang dội cả không trung, tiếng người nhốn nháo hỗn loạn giống như tiếng gào thét cuối cùng của ngày tận thế vậy. Đám lính cảnh vệ cầm súng sục sạo khắp nơi, giống như hàng loạt con chó săn bị cởi dây thừng buộc cổ, đang nhe răng thở hổn hển chạy như điên, mà con mồi chỉ có hai người - Đường Mật và Arthur.

Đội trưởng bảo an cung điện đứng trên lầu cao, giơ ống nhòm nhìn chăm chú bãi cỏ bên dưới, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán xuống. Tù trưởng Emile bị ám sát bỏ mình, tờ văn kiện cơ mật cũng bị trộm đi, mà tất cả những chuyện này đều xảy ra trước mắt hắn, nếu như còn để hung thủ chạy thoát, hắn sẽ là vật tốt nhất chôn theo Emile, thế lực khắp nơi tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn. Nhưng bên dưới ngoại trừ bóng dáng hỗn loạn của binh lính thì căn bản không nhìn thấy hai người kia. Chết tiệt, bọn họ rốt cuộc trốn đi đâu rồi?

"Nhất định phải bắt lấy bọn họ, bất kể sống hay chết! Nếu không, tôi giết hết các người!" Đội trưởng bảo an rống vào bộ đàm, tròng mắt tức giận trợn to vương đầy tơ máu, gò má run rẩy cùng giọng nói khô khốc làm cho hắn thoạt trông như con sói sắp chết, đứng trong màn đêm phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Mà lúc này, Arthur và Đường Mật đang trốn phía dưới bụng một pho tượng điêu khắc hình quái thú ở mái hiên lầu hai, cái bóng của tượng điêu khắc khổng lồ chắn đi ánh sáng đèn pha cùng tầm mắt của mọi người. Nhưng chỗ "ẩn núp" này chỉ là tạm thời, không bao lâu nữa vẫn sẽ bị đám lính cảnh vệ phát hiện, Arthur nhíu mày, vừa định rút hai khẩu súng tự động M12S từ trong túi phía sau ra thì bị Đường Mật giữ cánh tay lại. Anh quay đầu, nhìn thấy Đường Mật chỉ chỉ một cống thoát nước dưới đất. Anh lập tức hiểu ý, cô đang ám chỉ bọn họ có thể từ cống thoát nước đi xuống, sau đó men theo đường thoát nước dưới đất rời khỏi đây.

Biện pháp cực kỳ thông minh, vừa có thể thầm lặng rời khỏi cung điện, vừa có thể tránh được giao chiến trực diện với đám bảo vệ, dù sao bọn họ chỉ có hai người, bất luận là chiến thuật đột phá cưỡng chế nào cũng khó có phần thắng. "Cô ta giống như một bùa chú." Arthur chợt nhớ tới câu nói kia của Y Tắc. Đúng vậy, Đường Mật quả thực như một bùa chú mê hoặc anh, bởi vì ở cô luôn có điều gì đó làm anh ngạc nhiên vui vẻ cùng mê muội, làm cho anh kìm lòng không đặng mà sa vào trong đó.

Arthur nhìn Đường Mật cong đôi môi lên, sau đó kéo cô linh hoạt khẽ lật sang một bên, liền nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, lặng yên không một tiếng động. Ngay vào lúc Arthur chống được vào tường đường cống thoát nước rồi nhanh chóng đậy kín nắp cống, đèn pha cũng vừa vặn rọi đến bụi cây trước miệng cống, chiếu ra một mảng ánh sáng lớn, phiến lá nhỏ của bụi cây dưới ánh sáng ấy cũng hơi lay động.

Mấy tiếng đồng hồ sau, Đường Mật thở hổn hển bò lên bờ sông. Trời đã mờ sáng, một vầng trăng lưỡi liềm vàng nhạt vẫn nhẹ nhàng lơ lửng ở phía tây chân trời, hòa nhã nhìn chằm chằm bờ sông yên tĩnh mà không muốn lặn.

"Em ổn chứ?" Arthur bên cạnh nâng cô từ mặt đất lên,

"Vẫn ổn, so với lần trước vì trốn anh mà chạy vào trong rừng rậm thì khá hơn nhiều." Đường Mật mượn sức của anh đứng lên, gạt tóc dính vào gò má ra nhìn anh, lời của cô là thành thật, nhưng trên mặt cũng không có vẻ gì không vui, chỉ có sự mệt mỏi sau khi vận động kịch liệt cùng một chút vui mừng sau khi trốn thoát được.

"Thật ra lần trước em căn bản không cần trốn, tôi vốn cũng không muốn giết em." Anh giúp cô vắt khô vạt áo ướt sũng, đỡ thắt lưng cô đi về phía rừng rậm phía trước.

"Trước đó anh... thật sự rất đáng giận, có điều, cám ơn anh đã cứu tôi. Nhưng mà vì sao anh còn trở lại? Các anh... các anh không phải đã lấy được hợp đồng giao dịch vũ khí rồi sao?" Đường Mật tựa vào bờ vai Arthur thở, đầu vẫn còn choáng váng, chân mềm nhũn, cảm giác cũng không khác lúc bị cảm nặng là mấy. Bọn họ ở trong đường cống thoát nước hôi hám chạy hơn 4 tiếng đồng hồ, bị vết thương trên trán, năng lượng cơ thể cũng tiêu hao nhiều cộng thêm ảnh hưởng của thuốc nói thật bị tiêm vào trước đó nên lúc này Đường Mật cảm thấy cả người gần như mệt lả.

"Cố cầm cự đi, chúng ta nhất định phải đi vào sâu trong rừng trước khi mặt trời mọc mới có thể hoàn toàn thoát khỏi truy lùng của bọn chúng. Tôi nhận được tín hiệu phát ra trên mặt nhẫn của em, biết em đã rơi vào tay Emile, cho nên liền theo vị trí của tín hiệu tìm được em." Tầm mắt của Arthur rơi vào vết thương rất nhỏ ở mép tóc của cô, trong lòng quặn đau dữ dội cùng với nỗi sợ hãi. Vào khi nhìn thấy cô mặt mũi đầy máu tựa trên ghế thẩm vấn, nhưng đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Emile, lộ ra ánh sáng không biết sợ mà đốt người, tim anh thật giống như bị móc ra, rét lạnh cùng sợ run từ dưới đáy lòng dâng lên từng đợt, nhưng lại có một loại nhiệt độ khác gần như điên cuồng cũng đang sôi trào trong máu. Trong đầu anh chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là giết Emile.

May mắn, cô hiện tại rốt cục đã bình yên vô sự trở lại bên cạnh anh, dựa vào bờ vai anh, tựa sát cánh tay anh, trong lòng cảm thấy tốt đẹp mà ấm cúng, giống như vô số lần trong tưởng tượng của anh. Arthur ôm chặt phần eo Đường Mật, bước chân nhanh hơn, nhất định phải mau chóng tìm được nơi thích hợp cho cô nghỉ ngơi, thể lực của cô sắp tiêu hao hết rồi.