Đông Phi,
tại một khu bảo tồn động vật hoang dã. Gió từ rừng rậm phía xa liên tục
thổi đến thảo nguyên, làm cho cánh đồng đậu lupin cùng với cỏ tranh Châu Phi bị thổi tạo nên âm thanh xào xạc, thân thể mềm dẻo của chúng
nghiêng đổ về phía sau, hiển lộ ra tư thế cuộn sóng, dưới sự phản chiếu
ánh sáng xinh đẹp tựa như một biển cát vàng, từng tầng một từ dưới chân
cuộn sóng mãnh liệt về phía đường chân trời. Ở nơi tận cùng ấy, một nửa
mặt trời đã nhô lên lộ ra ánh sáng đỏ như màu máu, mang theo cuồng dã
không chút nào che dấu, đem sự nóng bỏng tùy ý rải trên mảnh đất tràn
đầy sức sống này.
Đối với phần lớn động vật trên thảo nguyên mà nói, sáng sớm là thời khắc
tuyệt vời nhất, bởi vì khi tia nắng đầu tiên hạ xuống mặt hồ cũng đồng
nghĩa với việc con mồi bắt đầu xuất hiện, dạ dày trải qua sự tiêu hóa cả buổi tối đã trở nên khô quắt, cảm giác đói bụng làm cho hệ thần kinh
của chúng chợt hưng phấn hẳn lên, và hành động săn mồi một ngày mới sắp
bắt đầu.
Đồng thời, đối với một nhà nhiếp ảnh mà nói, lúc này cũng là thời khắc đi
săn. Động vật dưới ánh ban mai êm dịu tinh xảo cùng sinh động đều là yếu tố không thể thiếu để tạo nên những tác phẩm xuất sắc, quan trọng nhất
là, thời khắc này cực kỳ ngắn ngủi, sáng sớm đi qua, rất nhiều động vật
ăn thịt đã ăn no sẽ trốn trong hang nghỉ ngơi, vô cùng khó tìm dấu vết.
"Cơ hội chỉ thoáng qua, thành công vĩnh viễn cũng sẽ không đứng yên một chỗ chờ mi.", Kane liếm môi, lẩm nhẩm trong lòng.
Anh ta bắt đầu cảm thấy sốt ruột, cúi đầu nhìn "Con mồi" trong ống kính của mình hai con sư tử đang ở dưới tàng cây Muồng. Anh đã theo dõi hai con
sư tử này ròng rã 5 ngày, quá trình bọn chúng gặp nhau, giằng co, chinh
phục sau đó yêu nhau đều được ghi lại đầy đủ trong ống kính 400mm. Nhưng vẫn còn thiếu một cảnh cuối cùng, chính là bức ảnh yêu có thể biểu hiện sự bá đạo mà dũng mãnh của sư tử đực đối với sư tử cái, là phần linh
hồn của cả loạt tác phẩm, nếu thiếu đi nó, toàn bộ nỗ lực đều sẽ đổ sông đổ biển.
Cây Muồng chết tiệt kia lại chặn mất vẻ mặt của sư tử đực, bất luận Kane di chuyển góc độ nào đi nữa cũng không thể tránh được thân cây khổng lồ.
Thấy ánh sáng dần dần trở nên chói mắt, anh ta biết thời khắc thích hợp
nhất để chụp sắp qua đi, cắn chặt răng, anh ta làm một quyết định hết
sức mạo hiểm. Cầm giá ba chân và máy chụp hình lên, ngồi vào xe việt dã, lặng lẽ đến gần cây Muồng.
Hiện tại cự ly giữa anh ta và đôi "Tình nhân" tình cảm mãnh liệt dâng trào
kia không đến hai mươi mét, ánh sáng phía bên cạnh chiếu vào khuôn mặt
sư tử đực đang gầm gừ, dưới bờm lông rậm rạp lộ ra men răng sáng loáng,
cơ bắp hàm trên phát triển kéo ra đường cong mạnh mẽ, răng nanh lòe lòe
chiếu sáng, giống như đang tuyên cáo trước cả thế giới: "Ta mới là
vua!". Sư tử cái nằm dưới người nó, thân thể thon dài căng thẳng khẽ thở hổn hển, động vật họ mèo đặc biệt có đôi mắt dài nhỏ khi nheo lại sẽ
mang theo mềm mại đáng yêu cùng xinh đẹp nói không nên lời.
Kane cực nhanh ấn cửa chớp xuống, tiếng "Răng rắc" lanh lảnh liên tiếp vang
lên, tựa như âm thanh tăng vọt đột ngột của adrenaline[1] ở trong cơ thể vậy. Kinh nghiệm nhiều năm chụp ảnh mách bảo anh ta, đây sẽ là một bức ảnh tuyệt hảo, một tác phẩm có thể đi thẳng vào lòng
người. Nhưng mà qua nhiều năm sau, chỉ cần Kane hồi tưởng lại giờ khắc
này, liền cảm thấy khi đó mình ngu xuẩn cỡ nào.
[1]Adrenaline (cùng với Noradrenaline) là chất trung gian hóa học của hệ thần kinh
giao cảm. Adrenaline gây tăng sức co bóp của tim, tăng nhịp tim, co
mạch, tăng huyết áp, giãn khí quản...
Niềm vui to lớn làm anh ta quên hết tất cả, hiệu quả của tác phẩm trên màn
hình tinh thể lỏng dường như không thể chê vào đâu được, anh ta từ trên
cỏ bò dậy, đậy nắp ống kính lại, chuẩn bị rời đi, nhưng một luồng hơi
thở ấm áp mang theo mùi khả nghi cùng với tiếng gầm nhẹ đè nén làm cơ
thể anh ta cứng đờ. Hoảng sợ ngẩng đầu, khuôn mặt sư tử đực ánh vào
trong mắt, bờm lông mềm mại vẫn chói mắt như cũ, vòm họng cùng hàm răng
mở to cũng vẫn đẹp đẽ tràn đầy sức mạnh. Chẳng qua, đây không phải ở
trong ống kính, mà là ở trước mặt cách anh ta chưa đến một mét.
Kane nuốt nước miếng, máu của tứ chi dường như đông lại, trong phút chốc, a
không biết phải phản ứng thế nào. Sư tử đực trong cơn giận dữ còn nguy
hiểm hơn cả viên đạn, viên đạn có thể nhanh chóng lấy mạng của bạn,
nhưng sư tử trước tiên sẽ cắn cổ họng bạn, sau đó xé từng bắp thịt của
bạn, có lẽ đến khi bạn mất nửa bên cơ bụng rồi, vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn do răng nanh của nó đang xé rách người mình mang lại.
Anh ta hiểu rõ hiện giờ tuyệt đối không thể hoang mang, trốn sẽ chỉ khiến
mình chết nhanh hơn, có điều, bản năng sợ hãi vẫn làm cho bắp đùi không
tự chủ được mà lùi về phía sau mấy bước. Động tác rất nhỏ này đã kích
thích vua của thảo nguyên, nó nhếch môi, phát ra tiếng gào đinh tai nhức óc, cơ bắp toàn thân rút lại về phía sau, cơ thể thì dồn sức nhào về
phía anh ta. Vào thời khắc Kane bị đè ngã, đôi mắt tuyệt vọng nhìn lên
phía trên, thấy răng con thú như đoản kiếm đang vô cùng phóng đại ở
trước mặt, bên tai truyền đến tiếng gió thổi ù ù, da co rút lại sít sao, dưới cổ họng giống như đã truyền đến đau đớn khi bị vật sắc nhọn đâm
vào.
Người đi săn cuối cùng tất sẽ bị săn, trong hoảng hốt anh nhớ lại câu nói không biết ai đã từng nói qua.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng hô to: "Này!! Mi đang làm gì vậy?!"
Âm thanh lạnh mà giòn vọng lại từ trong gió, mang theo một chút cảm giác
uy nghiêm đến kỳ lạ, giống như lưỡi dao mỏng sắc bén cắt vào không khí
làm người ta hít thở không thông, cũng ngăn sự tấn công của sư tử đực
lại. Kane cảm thấy cái lưỡi thô ráp của nó lướt qua cằm mình, chân trước từ trên bả vai anh ta nâng lên, tiếp đó thân thể nhún một cái, con sư
tử vốn muốn dùng anh ta làm bữa sáng kia vậy mà lại vượt qua đầu anh ta
đi về phía trước.
Anh ta kinh ngạc quay đầu, nhìn theo phương hướng sư tử đi tới, anh ta nhìn thấy một thân hình cao gầy đứng dưới tàng cây Muồng, khối màu vàng kim
khổng lồ phía sau kia giống như muốn xuyên qua bóng người phía trước bắn vào trong mắt anh ta, nhưng cuối cùng chỉ có thể mỹ lệ ở lại bên cạnh
bóng người, vệt sáng mặt trời nhảy động trên cơ thể người đó, vàng đan
xen đỏ bao quanh đường viền thân thể hoàn mỹ. Kane không thấy rõ mặt,
chỉ thấy được giữa mái tóc đen tung bay, một đôi con ngươi lạnh giá đang nhìn chăm chú vào mình, có lẽ bởi vì lạnh đến cực hạn nên tỏa ra một
ánh sáng rực rỡ mà tươi đẹp, tựa như một loại đèn neon được đóng băng
nhiếp hồn người vậy.
"Mau... Mau chạy đi!" Đôi môi Kane không tự chủ được mà mấp máy, anh không biết người đứng phía trước là ai, nhưng rõ ràng nếu như không phải đối
phương hô to một tiếng, thì hôm nay anh nhất định đã phải bỏ mạng vào
bụng sư tử rồi.
Thân hình phía trước cũng không bỏ chạy như lời anh ta kêu, mà ngược lại
thong dong, tao nhã ngồi khụy một gối xuống, chậm rãi chìa ra một bàn
tay với sư tử đực cường tráng. Sư tử nhìn thấy động tác này, vểnh đuôi
lay động vài cái, rồi nằm xuống bên chân người nọ, cái đầu khổng lồ
không ngừng cọ trên bàn tay mảnh khảnh kia, đôi mắt nheo lại, vẻ mặt
ngoan ngoãn giống như một con mèo lớn vậy.
Tay không đã có thể chế phục sư tử? Không, phải nói là vỗ về, bởi vì người
nọ chẳng làm gì cả, chỉ chìa một bàn tay ra. Đây rốt cuộc làinh vật gì?
Vượn người ở Thái Sơn hay là thần linh của rừng rậm?
Kane mở to mắt nhìn một màn gần như kỳ tích này, đầu óc trống rỗng, trong
mười phút kế tiếp, anh ta vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra với mình, lúc hoàn hồn lại thì đã ngồi vào ghế sau của xe việt dã rồi.
"Ông anh à, coi như anh mạng lớn, gặp được chúng tôi. Nếu không, bây giờ anh đã thành thịt vụn nhét trong túi dạ dày của sư tử chờ biến thành cặn,
sau đó hóa thành phân nằm trên thảo nguyên rồi, ha ha!" Giọng nói trêu
chọc từ ghế lái truyền đến, ánh mặt trời tùy ý nhảy nhót hắt trên cửa sổ xe.
Kane ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, kính râm tùy tiện gác trên sống mũi cao thẳng, khóe miệng mỏng lơ đãng nhai kẹo
cao su, tóc dài màu nâu buộc gọn ở trong gió giương lên đường cong hoang dã, làm cho anh nhớ tới lông cánh của diều hâu Bắc Mĩ.
"Tôi là Lý Kỳ." Khuôn mặt trong kính chiếu hậu nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của Kane, khẽ nhếch đôi môi, nhả ra một câu.
"Tôi là Kane, cảm ơn hai người đã cứu tôi." Lúc Kane nói lời này, ánh mắt
liếc về phía thân hình ngồi ở ghế phụ, người vừa rồi đã dùng một bàn tay để cứu anh ta.
Quả nhiên là một cô gái, vả lại còn rất trẻ tuổi, 24? 23? Có lẽ nhỏ hơn. Áo T-shirt thuần trắng không tay sít sao bao bọc bờ vai gầy yếu cùng vòng
eo mảnh khảnh, tóc xoăn đen nhánh trải dọc theo cần cổ thon nhỏ xuống
phía dưới, một nửa buông xuống đến phần eo, một nửa bị gió thổi đến
trước mặt, lưu luyến ngả sát vào nước da màu bánh mật, mềm nhẵn như lụa
của cô.
"Cảm ơn cô!" Bàn tay Kane lướt qua thành ghế duỗi tới chỗ cô gái, hành động
này có lẽ hơi mạo muội, nhưng anh ta vẫn cảm thấy chỉ có vậy mới có thể
biểu đạt được lòng biết ơn chân thành nhất của bản thân.
Thế nhưng đối với bàn tay chứa đầy nhiệt tình cùng thân mật của anh ta, cô
gái lại không hề cảm kích, cô hơi nghiêng mặt đi, cúi đầu nhìn máy chụp
hình trong tay, vẫn dùng giọng lạnh giòn nói: "Phía trước 100 mét có khu công viên cắm trại dã ngoại, anh xuống xe tại đó, nhân viên nghiệp vụ
sẽ giúp anh liên hệ với người dẫn đường của mình."
Lệnh đuổi khách rất rõ ràng, Kane ngượng ngùng rút tay về, cười khan vài
tiếng, nhưng xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, anh ta vẫn là liếc nhìn máy chụp hình trong tay cô một cái - Hasselblad XPAN II, lắp ráp được
ống kính xác định tiêu cự góc rộng 28mm, vô cùng hiệu quả khi chụp các
cảnh rộng. Thông thường khi chụp các cảnh rộng cửa chớp cần có tiếng
nhỏ, để tránh quấy nhiễu động vật hoang dã trong tấm hình, XPAN II tuyệt đối là sự chọn lựa tốt nhất, trước tiên nó có thể tăng thêm góc rộng,
đồng thời lại kéo rộng cuộn phim 35 millimet hơn, hoàn toàn có thể tránh được vấn đề góc rộng bức ảnh bị biến dạng.
Thân là nhà nhi ếp ảnh ký hợp đồng với tạp chí Hoang dã nư《 》ớc X, Kane cho rằng đó là một cơ hội tốt để vào đề, phải nói chút ít nhận xét "Tinh diệu mà chuyên nghiệp", để cứu vãn một chút hình tượng của
mình trước mặt người. Nhưng môi anh ta mới vừa mở ra, lời còn chưa kịp
nói đã bị động tác quay đầu lại của cô gái cắt ngang.
"Đừng đến gần Anthony và Barbara lần nữa, chúng nó không thích anh. Trên thực tế không có người nào thích bị quấy rầy khi làm -- yêu cả, sư tử cũng
vậy." Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh ta chằm chằm nói từng câu từng chữ.
Đôi mắt cô gái rất đẹp, dài cân đối sáng chói như ngọc quý, đuôi mắt hơi
xếch lên, cùng lông mày cũng màu đen hình thành đường vòng cung sắc bén, loại vẻ đẹp mang theo tính xâm lược này là có thể khơi mào ham muốn
chinh phục của đàn ông nhất. Có điều xem ra cô ấy cũng không định sử
dụng loại sức hút này với Kane, chỉ là bình tĩnh nhìn anh ta, trong con
ngươi sâu thẳm lộ ra một chút ánh sáng lạnh, giống như đang khuyên bảo,
hoặc như đang cảnh cáo, thậm chí còn mang theo một tia thương xót không
giải thích được.
Kane giật mình, bị cô gái dùng ánh mắt như thế nhìn thẳng nên trong lòng có
chút trống rỗng, như đột nhiên bị vùi lấp vào một cái hố nhỏ, sau đó uể
oải từ bên trong bò từng chút từng chút đi lên.
Cô gái nhỏ này nói thật nhẹ nhàng, làm sao anh không biết hành động của
mình là cực kỳ nguy hiểm chứ? Đối với một người theo nghề nhiếp ảnh mà
nói, cái giá đắt phải trả để thành công người bình thường khó có thể
tưởng tượng, nguy hiểm tính mạng chỉ là một trong số đó, điều nguy hiểm
hơn chính là sự cạnh tranh khốc liệt giữa những người cùng nghề. Nếu như lần này không giao được tác phẩm làm mọi người hài lòng, tiền nhuận bút mà tòa tạp chí trả sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí sẽ không phân cho anh bất kỳ khoản trợ cấp dự toán nào nữa, chỉ cần nhớ tới khoản tiền vay
kếch xù để mua nhà cùng học phí của con trai ở trường tư đã khiến đầu
anh đau muốn nứt ra rồi.
"Vậy tôi phải làm sao mới có thể đến gần chúng? Giống như vừa rồi cô làm
vậy?", Sau khi uể oải, bỗng nhớ ra người trước mắt có lẽ giúp được mình, Kane dè dặt nhìn cô gái, trong mắt dấy lên một đốm lửa nho nhỏ.
"Tôi không biết." Cô gái quay đầu đi, tiếp tục chơi đùa máy chụp hình trong
tay. Giọng nói lạnh nhạt lần nữa xây nên một bức tường vô hình, ngăn
cách vấn đề của anh ta, cũng ngăn cách hi vọng của anh ta.
Lúc này thân xe đột nhiên dừng mạnh lại, nương theo tiếng lốp xe ma sát
chói tai, bảng hiệu bằng gỗ thật to của khu cắm trại dã ngoại cũng xuất
hiện ở phía trước. Lái xe Lý Kỳ đem kẹo cao su trong miệng thổi thành
một cái bong bóng nhỏ, sau đó lại "bép" một tiếng làm xẹp nó: "Đến nơi!
Anh có thể xuống xe, anh Kane."
Kane cầm lấy máy chụp hình, phẫn nộ xuống xe, nhìn xe việt dã khởi động một
lần nữa làm cát bụi bay lên, một sự không cam lòng cùng hờn giận dâng
lên trong lòng, buồn bực đến nỗi anh ta có chút hốt hoảng. Thu các ngón
tay vào, nắm trong lòng bàn tay trống rỗng, anh ta cảm thấy nhất định
phải biết được chút gì đó, mặc kệ là có ý nghĩa hay không.
"Này!! Tên! Tối thiểu cũng nói cho tôi biết tên của cô chứ?" Anh ta hướng về phía đuôi xe hô to.
"Đường Mật ", xe lao như tên bắn, trong tiếng gió rít loáng thoáng truyền đến hai chữ.
Kane chán nản buông tay ra, bả vai cũng chùng xuống.
Hai chữ "Đường Mật" này anh ta cũng không xa lạ gì, cách đây không lâu người đứng đầu danh sách nhận giải thưởng Hasselblad[2] cho tác phẩm hoang dã chính là cái tên này. Nhưng mà, điều để lại ấn
tượng sâu sắc cho anh ta không phải vì cái tên này nhận được giải
thưởng, mà vì trong tác phẩm lộ ra một sự kỳ diệu về khoảng cách cùng
cảm giác tín nhiệm giữa người chụp ảnh và kẻ bị chụp.
[2]Giải thưởng Hasselblad: là một giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế.
Làm một nhà nhiếp ảnh động vật hoang dã, bạn có thể lựa chọn rất nhiều rất
nhiều góc độ đẹp để chụp "Người mẫu" của mình, nhưng bạn vĩnh viễn cũng
không thể khiến chúng giống như bạn bè mà ngồi bên cạnh bạn, lẳng lặng
kể ra hỉ nộ ái ố của chúng, cũng không thể khiến chúng chủ động xuyên
thấu qua ống kính mà gắn kết với bạn được. Thế mà Đường Mật lại có thể
làm, thông qua ống kính của cô ấy, bạn có thể biết rõ thức ăn hôm nay
của chúng có phong phú hay không, đồng bạn hoặc con cái của chúng có trở thành con mồi của kẻ địch hay không, nguồn nước quý giá có khô kiệt hay không, cùng với một số thứ sâu xa hơn, rộng lớn hơn, tóm lại chính là
bạn có thể cảm nhận được nhưng vĩnh viễn không thể hiểu rõ được.
Không ai biết vị nhiếp ảnh gia trẻ tuổi ấy đã làm như thế nào, chỉ biết tên
cô gái kia có chút khó đọc cùng với tác phẩm có thể làm xúc động tâm
linh, không cần quá nhiều, chỉ vậy là đủ rồi.
"Nhiếp ảnh gia tâm linh", đây là biệt hiệu đoàn giám khảo khi ấy bí mật đặt cho cô.
Khoảng cách giữa các cao thủ chỉ là rất nhỏ, vào lúc những người khác đều núp ở trong xe việt dã len lén chụp hình, mà bạn có thể thong dong cầm máy
chụp hình bước từ trên xe xuống, đi đến trước mặt một con sư tử hoặc một con báo lên tiếng chào hỏi: "Hi!! Ông anh, chúng ta chụp một bức nhé.", sau đó nhẹ nhàng linh hoạt ấn cửa chớp xuống. Thế là bạn thành công
rồi, chuyện chỉ đơn giản như vậy.
Kane nhìn máy chụp hình của mình, thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, khóe miệng khẽ cong lên.
Bất luận thế nào, hôm nay anh vẫn là may mắn.