33 Ngày Thất Tình

Chương 6: Chương 6: Thứ Năm, Ngày 30 Tháng 6: Trời Âm U, Chỉ Số Mưa Là 8






Khi đánh răng rửa mặt, tôi nhắm mắt bởi quả tình không muốn nhìn gương mặt xui xẻo của chính mình trong gương. Rời nhà với tâm trạng buồn bực bất an, chen chúc trong tàu điện ngầm, cả đoạn đường ngửi thấy mùi bánh bao nhân lá hẹ nồng đậm trên người anh chàng IT đối diện, trong lòng hỏi đi hỏi lại bản thân, thế giới này còn có thể khủng khiếp hơn không? Đến đi, tôi chịu được, đưa toàn bộ một lần cho tôi khiến tôi vào cõi Niết Bàn là tốt nhất.
Buổi chiều, Ngụy Y Nhiên gọi điện cho tôi, vẫn nho nhã lịch sự, ngữ khí vô cùng dịu dàng, “Hôm nay Tiểu Khả có thời gian, chúng ta hẹn nhau ở đại sảnh Vạn Hào, có được không? Cô ấy uống trà chiều ở đó”.
Tôi đương nhiên nói được, bạn thấy đấy, kì diệu biết bao, trong cùng một ngày, trời âm u như muốn mưa, nhưng có cô gái có thể nắm tay chồng sắp cưới, mặc váy kiểu Tây ngồi trong đại sảnh làm bộ làm tịch uống trà chiều, nói câu ngốc nghếch “Tôi muốn làm công chúa một ngày” với người tổ chức hôn lễ, nhưng có cô gái, ví dụ như tôi, phải giấu nỗi hận đối với bạn trai cũ, lời chất vấn bạn thân cũ trong lòng, băng qua nửa thành phố, đi nghe những lời nhảm nhí ngọt ngào đó.

Vì vậy đừng có nói với tôi rằng thế giới này rất công bằng, Martin Luther King[1] có thể đã nói: “Tôi có một giấc mơ”, nhưng nửa sau nên là “Có điều nó có thể chỉ là một giấc mơ”. Những người cấp tiến lạc quan mù quáng đã không cho ông nói hết, nếu không ông cũng sẽ không chết vì bị ám sát.
[1] Martin Luther King, Jr (15 tháng 1 năm 1929 – 4 tháng 4 năm 1968) là mục sư Bapist, nhà hoạt động dân quyền Mĩ gốc Phi, đoạt giải Nobel Hòa Bình năm 1964.
Trong đại sảnh có ban nhạc chơi đàn, tôi nhìn thấy đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, Ngụy Y Nhiên giống như giọng nói của anh ta, toàn thân không thiếu sót, nho nhã, lịch sự, dáng vẻ hiên ngang, cách xa năm mét đã có thể thấy hào quang “Tôi đến từ gia đình tốt” lấp lánh toàn thân anh ta.
Nhưng Lí Khả, lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, tôi đã có cảm giác khó chịu, cô ta cũng không hề có thiếu sót nào, nụ cười vui vẻ, thu hút ánh nhìn, đến mắt cá chân cũng phát sáng lấp lánh, song toàn bộ con người lại khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái. Bắt tay rồi ngồi xuống, bắt đầu bàn về chi tiết hôn lễ, sau khi nói chuyện vài câu, tôi hiểu ra cảm giác của tôi đối với Lí Khả không phải hoàn toàn đến từ ghen ghét mà người ngồi trước mắt tôi rõ ràng chính là một con búp bê Barbie loại lớn biết hỏi biết đáp.
Lí Khả nói giọng Đài Loan nũng nịu nhưng thể hiện được bản sắc riêng của mình một cách có kĩ thuật, “Tôi muốn trong hội trường, chỉ cần những chỗ quan khách có thể nhìn thấy đều phủ hoa hồng tím, nhớ rõ là màu tím đấy nhé, nhất thiết đừng là màu hồng, màu hồng tầm thường lắm, hơn nữa cũng không hợp với màu da của tôi”.
Tôi viết vào sổ, hoa hồng tím. Sau khi viết xong, lục lọi mớ kiến thức thực vật học ít ỏi trong đầu, sau đó nói, “Được, nếu có chúng tôi sẽ phụ trách giúp cô, nếu không có, chúng tôi sẽ tìm cho cô số điện thoại của mấy trung tâm nghiên cứ thực vật”.
Lí Khả bật cười khanh khách, ánh mắt mê hoặc hướng sang Ngụy Y Nhiên, “Nếu không có, các bạn hãy sơn hoa hồng thành màu tím. Chúng tôi trả phí dịch vụ”.

Tôi nghẹn họng, gương mặt Ngụy Y Nhiên lại vẫn vui vẻ, ánh mắt nóng bỏng nhìn vị hôn thê hợp màu tím nhất của anh ta.
Tôi nhìn sang chỗ khác, tạm thời thu lại nụ cười cứng đơ trên mặt, sau đó thở dài trong lòng, thật dài, thật dài.
Nếu là ba ngày trước, nhìn thấy cảnh này, tôi sẽ vừa chửi thầm, “Đúng là một đôi vợ chồng ngớ ngẩn”, vừa ép mình đừng ghen ghét, sau đó buổi tối về nhà, tôi sẽ nói với anh ta, anh xem, so ra, yêu cầu của em đơn giản hơn nhiều, vô hại hơn nhiều.
Tôi sẽ vui vẻ cả ngày vì nụ hôn anh ta lưu lại trên chóp mũi tôi vào sáng sớm.
Tôi sẽ phấn khích cả đêm vì cốc trà anh ta rót cho tôi khi tôi gấp rút làm việc lúc đêm khuya.

Làm công ăn lương trong ngành này, tôi từng gặp đủ loại hội trường tổ chức đám cưới, xa xỉ, ấm áp hay cổ quái, nhưng mỗi lần tôi tưởng tượng đến đám cưới của tôi và anh ta, tôi luôn cảm thấy bất kì hình thức nào đều không quan trọng, quan trọng nhất là có anh ta ở đó.
Ba ngày nay, tôi luôn cảnh cáo bản thân, đừng sa vào hố sâu hồi ức không thấy đáy ấy, một khi nhảy vào, liền vạn kiếp không trở lại, nhất định sẽ bị giày vò đến mức chẳng ra hình thù gì mới có thể dứt ra nổi.
Song ngồi đối diện với đôi tình nhân xứng đôi này, nhìn sơ qua, gương mặt tôi mang nụ cười nhưng trong lòng lại giống như một căn phòng bề bộn vừa bị người ta cướp bóc.