33 Ngày Thất Tình

Chương 15: Chương 15: Thứ Bảy, Ngày 09 Tháng 7: Oi Bức






Hai hôm trước, lúc tôi tới công ty, sau khi ngồi xuống, Vương Tiểu Tiện nhìn tôi từ đầu đến chân một hồi lâu, sau đó lộ ra nét mặt coi thường, muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt rừng rực trợn trừng của tôi ngăn lại.
Nửa tiếng tiếp theo, Vương Tiểu Tiện lại thể hiện trạng thái đứng ngồi không yên, cuối cùng anh ta không nhịn được, quay người nhíu mày nói với tôi, “Hoàng Tiểu Tiên, xin lỗi, tôi quả thật không thể ngồi làm việc bên cạnh một quả cà cỡ lớn”.
Tôi sững người, sau đó hỏi: “Anh nói gì hả?”.
Vương Tiểu Tiện chỉ tôi, “Cô tự nhìn mình đi”.
Tôi cúi đầu nhìn, cảm giác nhục nhã ập đến, phía trên tôi đang mặc một chiếc áo sát nách màu tím, trên áo còn in chữ Barbapapa[1]. Phía dưới mặc chiếc quần cotton dài nhăn nhúm, cũng lại màu tím. Giày chấm bi, tím đen.

[1] Barbapapa là nhân vật trong một loạt truyện tranh của Pháp, lần đầu tiên xuất bản năm 1970.
Sau khi tỉnh dậy, tôi chọn đại một bộ quần áo gần mình nhất rồi hoả tốc mặc lên đi làm, không ngờ mắc sai lầm, tôi đã khoác lên bộ trang phục lấp lánh đến vậy.
Tôi ngại ngùng nhìn Vương Tiểu Tiện, Vương Tiểu Tiện cũng hết cách cứu vãn, “Tự cô chọn đi, lột nửa trên hay lột nửa dưới?”.
Nếu tôi chọn, tôi vẫn chọn lột nửa dưới, bởi vì lộ ra nửa trên bằng phẳng, tôi càng chẳng còn thể diện mà đối mặt với người đời.
“Cô không thể sắp xếp tủ quần áo cho tử tế, chọn ra vài bộ mặc lên không khiến người ta chê cười à?”.
Bởi vì biết rõ tố chất tiềm ẩn của bản thân, trang điểm thế nào đi nữa cũng có chút khoảng cách với “dệt hoa trên gấm”, cho nên quần áo của tôi đều dùng để chống rét và che đậy cái xấu, cuộc đời của tôi chính là cuộc đời “kiểu cơ bản”, vì thế cũng đều không cần dùng loại quần áo thiết kế đặc biệt.

Mà tủ quần áo của tôi, sau khi chia tay đã bị tôi chăng đường cảnh giới, thường vòng qua nó. Lần lữa mãi không lấy nổi dũng khí mở nó ra bởi trên mỗi một bộ quần áo đều có kỉ niệm.
Hôm nay sau khi ngủ dậy, tôi nhìn chiếc quần thể thao màu đỏ đã từng kinh qua sương gió của mình với bảy, tám chiếc áo T-shirt đã mặc qua một lần, kiểu mấy bà mợ, cuối cùng quyết định mở tủ quần áo, cho dù có thể bị hút vào hố đen hồi ức, tôi cũng phải sắp xếp lại đống hàng tồn có thể mặc.
Mở tủ quần áo, thứ tôi nhìn thấy không phải quần áo mà là những tấm bia mộ nhỏ.
Chiếc áo khoác mỏng màu đỏ, kiểu dáng cổ quái không nói, sờ vào trơn mượt vẫn có chút gợn tay, cảm giác tiếp xúc khiến người ta sởn gai ốc, nhưng ngày lễ nghỉ đông gặp anh lần đầu tiên, tôi đã mặc bộ quần áo này, dũng cảm hát bài “Đôi cánh ánh sáng” của Vương Phi trong KTV. Tự bùng nổ nhược điểm không chừa đường lui như thế là bởi vì một chàng trai thô tục còn đeo niềng răng, trong niềng răng còn mắc rau, ăn không ngồi rồi cứ luôn chờ chực bắt chuyện tôi, để anh ta nhận ra cô gái yếu đuối, có cuộc sống đầy biến cố cũng có sức hét lớn, tôi bèn giành lấy mic, không kiêng nể gì cất tiếng hát, sau khi hát xong, chàng trai thô tục đi vệ sinh, những người chơi bài hai đầu gối bủn rủn, trợn mắt há miệng, cả phòng chìm trong im lặng, chỉ có anh nhìn tôi cười.
Sau đó anh nói với tôi rằng, “Người khác chắc chắn cho rằng em đến phá đám nhưng trong mắt anh, em là ngôi sao nhạc Rock and Roll mặc bộ chiến y màu đỏ, sáng lấp lánh, phát âm không chuẩn”.
Tôi gấp gọn bộ quần áo, đặt vào túi bên chân.

Chiếc áo khoác trắng, mùa đông mặc thì quá lạnh, mùa xuân mặc thì quá nóng, chỉ sử dụng mấy ngày ngắn ngủi cuối đông đầu xuân thôi. Chính là vào thời gian tôi và anh hẹn hò lần đầu, tôi mặc bộ quần áo ấy, nửa lúng túng nửa thấp thỏm cùng anh men theo con đường Quốc Tử Giám, từ đầu đến cuối, tôi rất kích động nhưng không biết bày tỏ thế nào, vì thế cả quãng đường chỉ im lặng nhìn anh. Anh thao thao bất tuyệt, kể từ chuyện đã từng giành được huy chương Chim ưng hồi cấp một tới chuyện sơ ý bị đứt cúc quần khi đùa nghịch với anh em thân thiết hồi trung học. Buổi tối ở Bắc Kinh vào đầu xuân ấm nhưng còn lạnh, tôi rét run, răng phải cắn chặt mới không va vào nhau, anh bước tới trước miếu thờ Khổng Tử, châm một điếu thuốc dưới ngọn đèn, tôi bật cười chỉ phía sau, anh quay đầu nhìn, trên cánh cửa đỏ thẫm treo tấm biển, trên đó viết, “Cấm hút thuốc”. Anh mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh xinh xắn, cách lớp khói thuốc, ôm nỗi cảm động mà không thể thốt lên lời, tôi nhìn anh, anh nói: “Chúng ta quay về trường nhé?”. Chân tôi nhũn ra, nhưng vẫn nói bằng giọng dịu dàng, “Vâng”.
Chiếc váy dài, màu sắc và hoa văn lộn xộn khiến người ta không sao miêu tả nổi nhưng khi ấy tôi ỷ mình còn nhỏ nên luôn mặc nó, đi dạo xung quanh khuôn viên trường cùng anh, cả hành trình đều tay nắm tay nghênh ngang kiêu ngạo. Anh từng đề nghị, “Cưng à, em đổi sang chiếc váy màu trắng mộc mạc hơn một chút được không, mỗi lần thấy bộ váy này của em, anh đều cảm thấy sắp trúng nắng đến nơi rồi”. Tôi bác bỏ yêu cầu của anh một cách không thương tiếc, bởi khi ở bên anh, không để bản thân mình xinh đẹp đến phát ngấy, thì sẽ không đủ để thể hiện tâm trạng tôi giây phút đó.
Những bộ quần áo sản xuất theo dây chuyền này đều sinh ra từ biết bao nhiêu kí ức đã qua, mỗi một bộ cầm lên đều sẽ nhớ tới lúc mới mua nó, nhớ tới tâm trạng hào hứng mặc vào đi gặp anh, ngồi trước mặt anh, khẽ giọng nói với anh, hi. Anh khen, hôm nay em thật xinh đẹp. Tôi chỉ bộ quần áo, là công lao của nó đấy.
Mấy năm qua, quần áo mới đã giặt đến phai màu, mất đi kiểu dáng, nhưng may mà vẫn còn; nhưng tình yêu mới lại bị đặt vào thùng nhuộm, bị nhuộm đi nhuộm lại một cách máy móc, cho tới khi tôi cũng không còn nhận ra nữa.
Bất giác, mấy cái túi dưới nền nhà đã được nhét đầy, tôi ngồi giữa chúng, trầm mặc mất một lúc lâu, coi như mặc niệm. Sau đó, tôi nhặt mấy cái túi này lên, mở cửa, vào thang máy, bước tới thùng rác của khu, ném chúng… vào trong.
Người cũ nói đi liền đi, bóng lưng phóng khoáng, sợ hơi quay đầu liền hoá thành cột muối[2], vì vậy cho dù lưu luyến cũng không thể quay đầu lại nữa; mà những vật cũ này trong cả quá trình đã chứng kiến biết bao ngày tháng đẹp đẽ, bản thân chúng không có khả năng hành động, tất cả dựa vào tôi quyết định bỏ đi hay giữ lại. Hồi ức là con virus, bám trên những bộ quần áo này, nếu tôi không nhẫn tâm vứt bỏ chúng, hơi vô ý thôi, những con virus ấy liền thấm vào da thịt, tan vào máu hát vang khúc khải hoàn, đi thẳng vào đại não, đại não không phản ứng lại được, liền sẽ khiến tim cùng gánh vác, thế là cả người tôi sẽ lại một lần nữa rơi vào trạng thái chết máy tự than thân trách phận.
[2] Truyền thuyết về biển Chết trong Kinh thánh: Một gia đình phải chạy trốn và Chúa bảo họ không ai được quay đầu lại nhìn nhưng người vợ đã không nghe lời và biến thành một cột muối, hình thành nên biển Chết.

Bạn có thể nói có đến nỗi như vậy không, ngoài việc bị coi là di vật, đầu tiên chúng là tiền, hà tất nhìn hạn hẹp đến vậy, chẳng qua chỉ là thất tình thôi mà.
Đúng vậy, bao nhiêu việc đều không đến nỗi, giết người đầu rơi, chẳng qua lưu lại một vết sẹo to bằng cái bát ô tô, cho dù trái đất nổ tung, đối với người ngoài hành tinh mà nói cũng chỉ là trận pháo hoa miễn phí tráng lệ.
Nhưng nếu lúc này từ vũ trụ, bạn khom người nhìn xuống, xuyên qua cụm cảm ơn và oán trách trộn lẫn vào tầng mây, nhìn về phía tôi – kẻ có kích thước như hạt bụi đang vứt mấy bộ quần áo ấy, rồi phủi phủi tay, quay người rời đi, không hề quay đầu, bạn nhìn thấy không, tôi đang cười, đó là bởi vì cuối cùng tôi đã hoàn toàn cam lòng tiến lên phía trước, đây là điều tôi có thể làm lúc này – bước đầu tiên.
Trở về nhà, tôi nằm phơi mình trên ghế sofa, ngẩn ngơ nhìn tủ quần áo trống rỗng. Lúc này, di động vang lên, tôi cầm lên xem, khí huyết lập tức bốc lên đại não.
Là cô bạn thân gọi đến, cô ta muốn hẹn gặp tôi.
Tôi cầm di động, trong lòng hoang mang xen lẫn nỗi hận to lớn. Hai tay tôi run run, nhưng vẫn nói được mấy từ như thế này, “Được, ngày mai đi. Gặp ở đâu?”.