2401

Chương 8




Chuyện Anh Minh cùng Lưu Lỵ thêm cảnh diễn chung, đương nhiên cũng mang đến nhiều tin tức.

Người ngoài có không ít suy đoán, có người nói là Lưu Lỵ yêu cầu, cũng có người nói là Anh Minh yêu cầu, dù sao cũng không có biện pháp chứng thực, hỏi người trong cuộc, trăm miệng một lời đều nhất trí nói là đạo diễn an bài.

Nhưng bình thường rảnh rỗi, Lưu Lỵ đối với Anh Minh lại thân thiện không ít.

Trên đạo lý, bởi vì Anh Minh và Thạch Nghị là bạn bè, anh và Lưu Lỵ đã quen biết trước đó, chiếu cố nhau lúc ăn bữa cơm hoặc quay phim cũng không có gì đáng trách. Vấn đề là bản thân Anh Minh không thân với Lưu Lỵ lắm, anh mặc dù biết quan hệ giữa Thạch Nghị và Lưu Lỵ, nhưng nói cho cùng cậu ta cũng không có quan hệ gì với anh, hiện tại bỗng dưng bị cuốn vào, anh không cảm thấy mừng chỉ cảm thấy phiền.

“Sao vậy, ăn một bữa cơm với em đau khổ như vậy?” Lưu Lỵ ngồi đối diện anh nở nụ cười.

Người bên cạnh nhìn thấy, vừa vặn chỉ có thể thấy được lưng của Anh Minh.

Anh đốt điếu thuốc: “Lưu Lỵ rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Loại lời nói ngu xuẩn bảo anh là gay này, người ngoài xem náo nhiệt thì cũng thôi đi, Lưu Lỵ không có khả năng tin tưởng.

Muốn nói cảnh quay cưỡng bức lúc trước kia là vì tuyên truyền cho bộ phim, hiện tại đã kéo dài lâu như thế rồi, cũng là lúc thu tay, tiếp tục náo loạn, ai cũng không dễ coi.

Lưu Lỵ nở nụ cười: “Anh Minh, anh vào nghề lâu như thế rồi, em còn tưởng rằng anh rất hiểu quy tắc.”

“Tôi cũng bởi vì hiểu mới phối hợp lâu như thế.” Anh phun ra hơi thuốc: “Nhưng mọi thứ phải có chừng mực, nếu không tốt quá hóa dở*.”

(*过犹不及 quá do bất mãn.)

Nếu như đối phương không phải là Lưu Lỵ, có lẽ sự nhẫn nại của anh còn có thể lâu hơn một chút.

Thạch Nghị là bạn anh, cho dù quan hệ giữa hai bên chưa đến mức quá sâu, nhưng dù thế nào vẫn là bạn bè, quan hệ trong vòng này tuy rằng loạn, nhưng vợ bạn không thể chọc, Lưu Lỵ làm đến giờ, cuối cùng không thoải mái nhất sẽ chỉ là Thạch Nghị.

“Rốt cuộc nguyên nhân bài xích em là trong lòng có người rồi, hay là do em không phải loại hình yêu thích của anh?”

Lưu Lỵ chỉ đơn thuần là hiếu kỳ.

Cô tự nhận có lực hấp dẫn đối với đàn ông, loại người như Anh Minh này, bản thân cũng không phải tay mơ mới vào nghề, còn mang theo bộ dạng kiên trinh bất khuất kia, mọi người tùy tiện chơi chơi cũng không có lý do cách cô ngàn dặm.

Có lẽ mục đích ban đầu của cô chỉ là vì tạo ra chút chủ đề, thuận tiện phối hợp bộ phim, nhưng về sau, nhiều ít là có chút phân cao thấp.

Cô chưa từng gặp qua loại người giống như Anh Minh này.

Ngoài mặt luôn treo tươi cười, thật chất bên trong rồi lại giữ vững nguyên tắc quỷ dị.

Anh Minh nhíu mày: “Cô cảm thấy thế nào chính là thế đó, nhưng chuyện này thì phải dừng ở đây.”

Cố tình ở lại xem anh diễn, lúc ăn cơm rót nước cho anh, thậm chí buổi tối lôi kéo anh cùng nhau tập lời thoại gì gì đó.

Cho dù là ai đều nhìn ra ý đồ của cô là gì.

Có người hâm mộ Anh Minh có diễm phúc, cũng có người nói Lưu Lỵ đây là muốn hốt gọn một mẻ, nhưng đối với người sáng suốt mà nói, này là phiền toái.

Anh không có tính nhẫn nại để chơi đùa,

“Rõ ràng không có hại đối với anh.” Lưu Lỵ rốt cuộc thu lại mấy phần vui vẻ: “Bộ phim này quay cho đến bây giờ phần diễn của mọi người đều giảm chỉ có anh được tăng thêm, lại nói, anh còn phải cảm ơn em nha.”

Không phải ai cũng có cơ hội này.

Thừa dịp đề tài này còn nóng, lăng xê thỏa đáng có cái gì không tốt.

Dù sao cũng không có ai sẽ tin là thật, cô cũng không ngại mấy lời truyền thông nói về cô,  chẳng lẽ Anh Minh còn muốn bảo vệ thanh danh tai tiếng không dính người của mình?

“Lưu Lỵ, cô rốt cuộc còn chưa rõ ràng, Thạch Nghị là bạn của tôi.”

Chịu đựng đến cuối cùng, Anh Minh vẫn là nói ra lời này.

Kết quả anh còn chưa dứt lời, vừa nói ra Lưu Lỵ rồi lại bật cười: “Ý anh là gì, anh cảm thấy bởi vì anh và Thạch Nghị là bạn, không thể truyền tai tiếng với em?”

“Cứ coi là vậy đi.”

Người đối diện cười một hồi mới ngẩng đầu: “Anh Minh, anh thật thú vị, anh cảm thấy Thạch Nghị xem anh thành người bạn quan trọng đến cỡ nào?”

Đầu năm nay còn có người chú ý thứ này?

Cô không thể tưởng tượng được mà lắc đầu: “Khỏi cần nói, em căn bản cũng không có khả năng nói với anh cái gì, Thạch Nghị nhìn tin tức ngay cả chút phản ứng cũng không có, anh không cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều?”

Anh Minh chỉ hút thuốc của mình: “Cũng có khả năng là cô nghĩ quá ít.”

“Mặc kệ thế nào, đề tài này đã được nhấc lên, anh muốn thoát thân cũng không dễ dàng như vậy, có lời nào muốn nói, anh đi nói với bên đầu tư đi.” Đứng lên một cách ưu nhã, Lưu Lỵ vén tóc, sau đó mới ở trong tầm mắt của Anh Minh đi ra khỏi nhà ăn.

Anh Minh ngồi trước bàn chậm rãi hút điếu thuốc trên tay, bởi vì khói thuốc lượn lờ mà nheo nheo mắt.

Cho nên anh tuyệt đối sẽ không tìm phụ nữ trong vòng để làm đối tượng bên nhau nửa đời sau.

Không thích hợp.

Lúc Lưu Lỵ ở bên ngoài lan truyền chuyện tai tiếng giữa cô và Anh Minh bay đầy trời, vẫn luôn duy trì liên lạc với Thạch Nghị.

Đóng máy sẽ gọi điện thoại, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ăn cơm, đương nhiên đều là chọn mấy nơi tương đối quen thuộc có thể tin tưởng, mối quan hệ của Thạch Nghị muốn sắp xếp những thứ này cũng không khó, mà Lưu Lỵ đối với việc tránh né phóng viên cũng đã sớm thành thục.

Có đôi khi bị theo dõi, không phải là kỹ thuật của đối phương tốt, mà là cô muốn cho người ta chụp cái gì.

Thạch Nghị đối với chuyện của Anh Minh và Lưu Lỵ cũng không hỏi nhiều.

Lúc nhìn báo, đề cập qua một câu, nhưng đáp án lúc đó của Lưu Lỵ dĩ nhiên là phóng viên nhàm chán viết linh tinh, hắn cũng không tiếp tục truy vấn.

Nhưng trong khoảng thời gian này quả thật không gặp qua Anh Minh.

Chủ yếu là do trong thời gian này công ty của hắn cũng rất bận rộn, gặp Lưu Lỵ cũng không nhiều, lại không cần kể đến Anh Minh rồi.

Có thể là có một số việc chính là như vậy, bạn không hỏi không nói không nghĩ, không đại biểu rằng lòng bạn liền thật sự không thèm để ý.

Hôm nay lúc hắn hẹn Lưu Ly ra ngoài ăn cơm, tin tức vừa vặn phát lại cảnh quay cưỡng bức của Anh Minh và Lưu Lỵ lúc đó, hắn nhìn hai phút, không chịu được cuối cùng vẫn là tắt tivi

Sau đó mãi cho đến khi Lưu Lỵ xuất hiện, tâm tình của hắn cũng không quá tốt.

Lúc ăn cơm, hắn bâng quơ hỏi một câu: “Chuyện em và Anh Minh, như thế nào càng ngày càng khoa trương vậy.”

Lúc Thạch Nghị hỏi câu này không ngẩng đầu.

Cầm ly rượu bên cạnh nhấp một ngụm.

Lưu Lỵ nhìn hắn cười cười: “Sao vậy, ghen?”

Thạch Nghị không trả lời, chỉ là chậm rãi lắc lắc ly rượu. Cũng không thể nói là hắn đã đến trình độ ghen, dù sao, quan hệ giữa hắn và Lưu Lỵ tạm thời vẫn còn là quá trình của mối quan hệ mở*, không ai nói chính xác lúc sau sẽ phát triển thế nào.”

(*开放式 Open relationship: là khái niệm mở rộng các mối quan hệ, phổ biến giữa các cặp đôi yêu thương nhau. Điều đặc biệt là lối quan hệ này không chỉ gói gọn giữa hai người, mà có thêm sự hiện diện của các đối tượng thứ ba, thứ tư,…và hơn-thế-nữa. Sói: mịa ơi khác nào quá trình np chọn hàng hóa k chứ.)

Nhưng hắn không phủ nhận hắn có chút không thoải mái.

Không chỉ là suy đoán hàm hồ về Lưu Lỵ trước màn ảnh, quan trọng hơn cả Anh Minh là bạn hắn.

Hắn uống cạn ly rượu, mới ngẩng đầu nhìn Lưu Lỵ: “Bộ phim này còn phải quay bao lâu?”

“Cũng không lâu lắm, phần diễn của Anh Minh cũng không có bao nhiêu.”

Biết rõ Thạch Nghị là để ý cái gì, Lưu Lỵ nở nụ cười, đáy mắt không thiếu mấy phần đắc ý không dễ dàng phát hiện, cô vươn qua mặt bàn cầm tay Thạch Nghị, vuốt ve ái muội: “Yên tâm, em và Anh Minh căn bản không có gì a.”

Đối diện cô, Thạch Nghị gật đầu: “Anh biết.”

Vừa vặn tối hôm sau, Thạch Nghị có người bạn tổ chức sinh nhật cho bạn gái.

Hắn gọi điện cho Anh Minh, hỏi anh có đi không.

Anh Minh không có suất diễn đêm, cho nên đồng ý, Khấu Kinh lái xe chở anh, lúc hai người tới quán bar đã được bao trọn, chỉ nói ra tên Thạch Nghị liền được dẫn vào trong.

Kỳ thật hôm nay không có nhiều người lắm.

Nhưng quen mặt rất ít, dường như không có trong giới của Anh Minh, Thạch Nghị ngồi bên phía chủ vị, lúc nhìn thấy Anh Minh cùng Khấu Kinh, giơ tay lên ra dấu.

Không đợi hai người mở miệng, hắn trực tiếp cầm lên một chai rượu: “Đến muộn có đãi ngộ gì hai anh đã biết, đến đây đi!”

Khấu Kinh có chút ngoài ý muốn.

Những người khác nhìn không hiểu ẩn ý bên trong, vốn đang cho rằng Thạch Nghị là đùa giỡn, kết quả hắn cười mở chai rượu ra, rót đầy rượu vào ly bên cạnh liền đưa cho Anh Minh: “Anh uống, số còn lại đều thuộc về Khấu Kinh.”

Lời này vừa nói ra mặt Khấu Kinh trắng bệch.

Độ rượu này còn có thể đi?

Uống như vậy còn không phải uống hộc máu.

Anh Minh lúc đến còn đang hút thuốc, nhìn Thạch Nghị, nhất thời không nhúc nhích.

Khấu Kinh vội tiến lên trước: “Thạch công tử đây là có ý gì nha, không phải Minh còn phải quay phim sao.”

Bên cạnh cũng có người muốn khuyên, nhưng Thạch Nghị không phản ứng.

Hắn vẫn nhìn Anh Minh, không nói lời nào.

Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng vẫn là Anh Minh cầm ly rượu lên liền uống.

Uống rất dữ dội.

Rượu này quá cao, anh uống hai ngụm thiếu chút nữa sặc ra, nhíu mày dừng một chút, mãi đến khi uống hết một ly.

Đặt ly không xuống, chính mình lại đi rót.

Khấu Kinh cảm thấy có chút lúng túng, cậu ngăn cản Anh Minh: “Ài, đừng uống nữa, uống như thế coi chừng xảy ra án mạng.”

Anh Minh không để ý cậu, miệng cắn thuốc, chậm rãi rót đầy ly, lúc cầm lên cũng không nhìn Thạch Nghị, vùi đầu tiếp tục uống.

Lần này anh không uống nhanh như vậy, nhưng mà một giọt cũng không rớt, liền thật sự uống hết một ly.

Sau đó lại tiếp tục rót.

Anh cắn thuốc, lúc rót rượu mắt nheo lại, khói thuốc lượn lờ giữa anh và Thạch Nghị, lộ ra bầu không khí có chút quỷ dị. Bên cạnh vây xem cũng không ai dám xen vào, bởi vì không biết là tình huống gì, người là Thạch Nghị gọi tới, kết quả vừa đến đã khiến cho uống như thế, nói cũng chưa nói một câu, ngay cả chính chủ mời khách hôm nay cũng không nói gì, những người khác càng không có cơ sở gì.

Thạch Nghị nhìn Anh Minh một ly lại một ly, vẻ mặt có chút âm trầm.

Mãi đến khi đối phương uống xong ly thứ ba, rốt cuộc đưa tay đè lại chai rượu kia: “Được rồi, biết rõ tửu lượng của anh tốt.”

Lúc này Anh Minh mới ngẩng đầu nhìn hắn, đường cong khóe miệng có chút trào phúng: “Sao vậy, không cần uống?”

BÌnh thường quay phim anh không đeo kính.

Thạch Nghị ấn chai rượu anh cũng không buông tay, nhìn chằm chằm đối phương, đáy mắt lộ vẻ hiểu rõ, nhưng nhiều hơn đó là chế giễu.

Bị anh hỏi ngược lại như thế, Thạch Nghị đối diện vô thức nhíu mày.

Hai bên giằng co rượu như vậy.

Mãi cho đến khi người bên cạnh cũng bắt đầu sợ hãi, Thạch Nghị mới dùng sức đoạt chai rượu từ tay Anh Minh, khó chịu đặt xuống bên cạnh: “Tôi đệch!”

Lực tay lần này không nhỏ.

Anh Minh thấy Thạch Nghị cũng đốt thuốc hút, sau đó mới rót cho mình một ly lại ngẩng đầu: “Mẹ kiếp, tiểu tử anh lần sau tới trễ, một chai này tôi khẳng định rót hết cho anh!”

Sau đó mới chính mình uống hết ly rượu kia.

Anh Minh nở nụ cười, Khấu Kinh bên cạnh vui vẻ đầu tiên.

Kỳ thật rất nhiều người ở đây cũng không biết rốt cuộc cười cái gì, nhưng nhờ làm ầm ĩ này, ngược lại xua tan mấy phần lúng túng vừa rồi.

Lúc sau phần lớn là thời gian phát huy tự do của Khấu Kinh.

Cậu vốn mồm mép lưu loát, truyện cười chính là một bụng, liên tiếp nói ra ngoài, những người khác cũng là cổ động theo.

Anh Minh ngồi ở vị trí gần cửa, bởi vì vừa rồi uống rượu có chút dữ, dạ dày không thoải mái, liền xin phép đi vệ sinh.

Thạch Nghị thấy bộ dạng cười gật đầu với người khác của anh, ánh mắt có chút phức tạp.