2401

Chương 55




Thạch Nghị ngủ một giấc rất sâu, cuối cùng vẫn là Anh Minh lái xe đưa hắn về công ty.

Đến dưới tòa nhà mới đánh thức hắn dậy, nhìn thấy biểu cảm hơi mờ mịt lúc vừa tỉnh dậy của hắn, nhịn không được cười nhẹ: “Mấy ngày rồi anh không ngủ à?:

Thạch Nghị uốn uốn cái cổ cứng ngắc: “Gần đây khá bận, giấc ngủ không tốt lắm.”

Vốn dĩ thời gian ngủ không nhiều, lại còn ngủ không ngon.

Kể cũng lạ, ngủ trên xe dù sao cũng không thể tính là dễ chịu, hắn lại cảm thấy đây là lần được ngủ thoải mái nhất trong thời gian gần đây của mình.

“Bình thường đừng tham kiếm tiền quá, nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Lúc Anh Minh xuống xe nói một câu như vậy, sau đó quay đầu bắt taxi, Thạch Nghị nhướng mày: “Tôi gọi một chiếc xe đưa cậu về nhé?”

“Không cần.”

Lúc này xe trên đường cũng đã khá đông, Anh Minh gọi được một chiếc, trước khi lên xe quay sang nhìn Thạch Nghị một cái: “Tôi về trước.”

“Ừm, gặp lại sau.” Thạch Nghị vẫn nhìn theo Anh Minh leo lên chiếc xe kia rời đi hẳn mới xoay người lên lầu, không hiểu sao trong lòng cảm thấy thư thái, sự đè nén mấy ngày nay bỗng hóa hư không.

Hắn còn chưa bước vào sảnh, điện thoại đã vang lên.

Vốn tưởng Âu Dương gọi hắn đi họp, kết qua mở ra nhìn là số Vương Nhạc.

Theo bản năng nhíu mày, Thạch Nghị gần như đã quên mất vị này.

(Có sắc quên bạn is real =)))))

“Vương Nhạc?”

“A Nghị!” Vẫn là cái nết xưng hô dạy mãi không sửa này, âm thanh kia của Vương Nhạc vô cùng nôn nóng: “Tôi đang ở sân bay, hành lý bị người ta lấy mất rồi, bây giờ không về nhà được, cậu đến đón tôi với.”

“Sân bay? Cậu về rồi à?”

“Ừa, cậu mau đến đi.”

Cuối cùng cuộc họp buổi sáng của Thạch Nghị vì Vương Nhạc mà dời sang xế chiều. Lúc hắn và Âu Dương đến sân bay phải tìm ba bốn vòng mới thấy Vương Nhạc, quả nhiên là cô đơn lạc lỏng đứng đó với hai tay trống trơn, vừa thấy hai người họ thiếu chút nữa là hét lớn: “Điện thoại tôi vừa hết pin rồi, may là các cậu đến kịp.”

“Sao cậu lại một mình về nước rồi?” Không phải cả nhà xuất ngoại đến năm sau sao?

Vương Nhạc mặt hơi cứng lại, sau đó khẽ hừ một cái: “Tôi không làm theo lời họ nói.”

Bọn họ này, tất nhiên là người nhà cậu ta.

Thạch Nghị cau mày: “ Chú Vương không biết cậu quay về?”

“Bây giờ chắc là biết rồi, tôi có để lại lời nhắn.

Đã lớn thế rồi còn làm cái trò này, sao mà lúc nào cũng như đứa trẻ chưa lớn vậy chứ.

Vương Nhạc sớm biết cậu tìm đến Thạch Nghị sẽ bị mắng vài câu, chuẩn bị tâm lý tốt rồi nên cũng không có cảm giác gì, cậu ta ngẩng lên nhìn Thạch Nghị một cái, có chút tò mò muốn sờ vào mắt kính của Thạch Nghị. “A Nghị, sao cậu đeo kính rồi?”

Trong ấn tượng của cậu ta, thị lực của Thạch Nghị từ bé đến lớn đều rất tốt.

Lúc Vương Nhạc sắp chạm tới kính, Thạch Nghị nhanh chóng lùi về sau một bước, vừa vặn tránh đi tay của cậu ta: “Không có gì, lúc trước có chút sơ ý.”

Hắn quay đầu nhìn Âu Dương: “Cậu sắp xếp cho Vương Nhạc một chút, tôi đi gọi cho người nhà cậu ta.”

Nếu hành lý này kia đều mất, có lẽ chìa khóa nhà cũng không còn.

Vương Nhạc từ nhỏ đã mơ mơ màng màng, làm gì cũng không đáng tin, lúc đi học đều là Thạch Nghị chiếu cố, tốt nghiệp xong thì cả nhà lo cho, Thạch Nghị rất khâm phục nhà họ Vương có thể dưỡng ra một đứa con cưng thế này, cả ngày đều như đang chìm trong giấc mộng vậy.

Lúc Thạch Nghị gọi cho bên kia, Vương Nhạc cũng lấy điện thoại phát đi một tin nhắn.

Tin này là gửi cho Vương Nghĩa Tề.

Nội dung rất đơn giản, nói mình về rồi, hy vọng có thể gặp hắn một lần nói chuyện rõ ràng.

Vương Nhạc vốn nghĩ Vương Nghĩa Tề sẽ không để ý đến cậu ta.

Dù sao từ trước đến nay, thái độ của người này đối với cậu ta đều rất lạnh lùng tàn khốc, nói trắng ra thì Vương Nhạc đẽ quen rồi. Không nghĩ tới, lần này Vương Nghĩa Tề lại trả lời khá nhanh, nhưng nội dung rất đơn giản:

Được, thời gian địa điểm.

Năm chữ liên, cũng rất giống phong cách của hắn.

Thạch Nghị nói chuyện xong xoay người thấy Vương Nhạc cầm di động cười đến kỳ lạ, nhíu mày: “Cậu còn cười được, đợi người nhà cậu đến xem còn cười được nữa không.” Đầu dây bên kia giận đến mức cách hai cái di động hắn cũng cảm nhận được, có điều nhà họ Vương bên đó còn có chút việc, vậy nên thời gian này Vương Nhạc ở đây chỉ có thể giao cho hắn.

“Vậy cậu tạm thời ở chỗ của tôi đi?”

“Được.”

Thạch Nghị có chút bất đắc dĩ thở dài, để Âu Dương về công ty họp trước, hắn đưa Vương Nhạc về, người sau đầy cảm thông vỗ vai hắn, bảo có gì thì gọi.

Vương Nhạc cũng khá mệt mỏi, lên xe không bao lâu thì cũng ngủ thiếp đi, mãi lúc đến nhà rồi mới bị Thạch Nghị gọi dậy, chao đỏa đi lên lầu, vừa vào cửa đã lăn ra sofa bất động.

Thạch Nghị cũng hết cách, để lại mảnh giấy trên bàn bảo khi nào dậy thì gọi hắn. Công ty còn có cả đống chuyện cần phải xử lý, thật sự không rảnh làm bảo mẫu nữa, vội vàng uống miếng nước rồi chạy đi. 

Tuy hắn và Vương Nhạc lớn lên cùng nhau, nhưng kỳ thật Vương Nhạc chưa đến căn nhà này bao giờ. Chính xác mà nói, Thạch Nghị là người không thích để người khác tiến vào không gian riêng của mình, từ nhỏ hắn đã quen độc lập rồi, từ lúc hắn có ký ức đến giờ, hắn luôn có phòng riêng của mình,  cha mẹ hắn phải đi ngoại giao nhiều, thường xuyên không thấy mặt ở nhà, cho nên nếu không cần thiết, hắn không thích người khác đặt chân vào nơi riêng tư của mình.

Lúc trước hẹn hò với Lưu Ly, phần lớn cũng là hẹn bên ngoài hoặc đến khách sạn.

Cũng chỉ quay về một hai lần. 

Hôm nay nếu không phải nhất thời không biết phải đem tên gia hỏa Vương Nhạc đi đâu, hắn cũng không đem về nhà mình.

Trở lại công ty đã bảy giờ hơn, chờ đến khi hắn ra khỏi phòng họp, di động vẫn không thấy cuộc gọi tới nào. Hắn định gọi một cuộc về  nhưng nghĩ nguyên nhân có lẽ vì Vương Nhạc bị sai múi giờ, nên không gọi nữa. 

Cầm di động suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nhấn vào số Anh Minh.

Lần này bên kia chỉ vang lên hai tiếng đã bắt máy.

Có điều Anh Minh không nói chuyện, chỉ chờ hắn mở miệng trước. Thạch Nghị cười cười: “Tối nay có hẹn không?”

“Không có.”

“Vậy cùng ăn cơm được không?”

“Được, anh chọn địa điểm đi.”

Sự nhanh gọn này khiến Thạch Nghị cảm thấy rất sảng khoái, hắn nhìn thời gian, cuối cùng chọn một nhà hàng khá ổn mà hắn và Anh Minh từng đến: “Tôi bây giờ từ công ty đi, tầm nửa tiếng nữa đến.”

“Tôi cũng tầm đó, lát nữa gặp.”

“Được.”

Hẹn xong liền cúp điện thoại, Thạch Nghị tâm tình rất tốt mặc áo khoác vào, ngoài cửa Âu Dương sắp rời đi quay sang nhìn hắn một cái, có chút bất ngờ nhướng mày: “Mới mấy hôm trước còn như ăn phải thuốc nổ, sao mới đó đã như trúng độc đắc vậy?” Cảm xúc thay đổi thế này có phải quá nhanh rồi không?

Thạch Nghị cười cười, tùy tiện buông một câu bông đùa: “Có lẽ tới thời kỳ tiền mãn kinh.”

Âu Dương thấy hắn khôi phục trạng thái, cũng hiểu là chuyện tốt, không hỏi kỹ là chuyện gì, chỉ bất chợt không hiểu sao* nở một nụ cười.

*心照不宣: Tâm chiếu bất tuyên: Ý nói không rõ vì sao, không rõ tư vị.

Hắn và Thạch Nhị đều có sự tin tưởng lẫn nhau. 

Dựa vào sự quen biết lâu nay của bọn họ, đối phương là người có đủ năng lực xử lý tốt các vấn đề của chính mình.

Tuy là gần đây có chút thay đổi kỳ lạ, nhưng Âu Dương cảm nhận được sự thay đổi này với Thạch Nghị không có gì không tốt.

Bất chợt, anh nhớ đến người đàn ông đi cạnh Thạch Nghị hôm đi gặp Triệu Tử Thông. 

Hình như là Anh Minh…

Luôn cảm thấy biến hóa của Thạch Nghị cùng người kia liên quan ít nhiều.

Lúc Thạch Nghị đến nhà hàng, Anh Minh đã đến rồi.

Vị trí đã được Thạch Nghị đặt trước, phục vụ đưa hắn đến chỗ ngồi, hắn cởi áo khoác đặt sang bên cạnh, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đợi có lâu không?”

“Không lâu, cũng vừa đến thôi.”

Anh Minh vẫn đeo kính mắt, có vẻ như từ sáng đến giờ không tháo ra, hắn nâng kính lên một chút: “Anh họp đến giờ à?”

“Ừa, gần đây có mấy hạng mục lớn, cần tốn nhiều công sức.” Thạch Nghị nói xong mới nhận ra ý tứ trong lời của Anh Minh: “Cậu ăn rồi à?”

Người kia cười nhẹ: “Anh nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?”

Lúc gọi đến cho hắn đã sắp tám giờ, hiện tại có thể nói là ăn khuya rồi.

Thạch Nghị có chút ngoài ý muốn nhướng mày: “Đã ăn rồi sao còn đến đây?”

“Còn không phải là vì Thạch đại công tử mời, không dám từ chối sao.” Anh Minh đã có chuẩn bị trước trêu chọc một câu, ám chỉ chuyện lúc trước Thạch Nghi chạy đến nhà hắn làm loạn, người kia nghe vậy cười nhẹ, không nói gì.

Hắn ngồi xuống rồi, phục vụ đưa cho hắn xem thực đơn, vui vẻ kêu liền mấy món cả hai thích ăn.

“Ăn rồi thì cũng ngồi ăn cùng tôi một ít đi, ở nhà có người, không muốn về lắm.” Hắn đưa lại thực đơn cho phục vụ, sau đó nhìn Anh Minh: “Lát nữa ăn xong đi dạo đâu đó một chút.”

Anh Minh châm một điếu thuốc, liếc nhìn hắn: “Sao thế, nhà anh cũng bị trưng thu rồi?”

Hai người bọn họ đúng là một đôi cùng cảnh ngộ mà.

“Vương Nhạc về rồi, ở sân bay làm mất hết hành lý, tạm thời phải ở nhà tôi.”

Giải thích đơn giản một lần, Thạch Nghị uống một cốc nước, sau đó nhìn người đối diện: “Cậu ta có liên hệ với cậu không?”

“Không có”

Thật ra thì hắn và Vương Nhạc đã không liên lạc khá lâu rồi.

Thạch Nghị đối với đáp án này vô cùng hài lòng, hắn gật đầu cười nhẹ, tùy ý tìm vài chủ đề cùng Anh Minh trò chuyện, người sau vẫn ngồi đối diện nhìn hắn vui vẻ hứng khởi, tròng kính che đậy toàn bộ dao động nơi đáy mắt.

Bữa cơm này ăn đến gần mười giờ, lúc Thạch Nghị tính tiền xong quay lại hỏi Anh Minh muốn đi đâu, Anh Minh đòi lấy chìa khóa xe của Thạch Nghị xong rất dứt khoát mà nói đi theo hắn là được rồi.

Khi lên  xe Thạch Nghị đùa một câu: “Hôm qua ngủ bên ngoài rồi, hôm nay dù sao cũng nên tới khách sạn chứ?”

Anh Minh lái xe không trả lời hắn, chỉ cong môi cười cười.

Cuối cùng, bọn họ không đi khách sạn, mà là đến quán Bar.

Quán bar đó Thạch Nghị chưa từng tới.

Chủ yếu là hắn vốn chỉ đi có mấy nơi, Anh Minh đưa hắn đến chỗ này cũng không phải quán nổi tiếng gì, vừa vào cửa, không khí điên cuồng đã xông thẳng vào mặt. Bên trong quần ma loạn vũ người nào cũng có, tuy không thể nói là quá tạp nham, nhưng thật sự không phải phong cách của Thạch Nghị.

Anh Minh vừa vào trong liền đi thẳng đến trung tâm sân khấu, Thạch Nghị chưa kịp gọi hắn đã thấy hắn một bước nhảy lên đài.

Bên dưới một trận tung hô.

Thạch Nghị có chút khó hiểu. 

Hắn nhìn mọi người cuồng nhiệt hơn bình thường, còn chưa hiểu nguyên do, liền nhìn thấy ánh sáng vốn đang lập lòe khiến người ta đau đầu chợt tắt, khi chiếu sáng trở lại, chỉ còn một chùm sáng ở trung tâm sân khấu.

Nơi đó chỉ có một chiếc cột.

Ngay lập tức, Thạch Nghị liền hiểu ra Anh Minh muốn làm gì.
Nào mọi người =))))))))))) Sắp đến cao trào rồi =)))))))))))))