2401

Chương 5




Thời điểm bộ phim bấm máy, Thạch Nghị đang ở nước ngoài.

Hắn phải ở Pháp bàn chuyện làm ăn, cho nên lúc đó chỉ là xem sơ qua tin tức một chút, sau đó mới gọi điện cho Lưu Lỵ chúc mừng.

Kết quả Lưu Lỵ trong điện thoại nói với hắn: “Anh biết Anh Minh diễn nhân vật nào không?”

“Cái nào a?”

“Anh ấy diễn chính là trợ thủ của nam phản diện, muốn cường bạo em.”

Lưu Lỵ nói xong bản thân liền bật cười.

Thạch Nghị bên kia nhướng mày trêu ghẹo một câu: “Dựa vào vóc dáng kia của anh ấy, đùa sao?”

Nhưng lời này cũng không rơi vào tai Anh Minh, Thạch Nghị sau khi về nước vừa vặn có một khoảng thời gian không quá bận rộn, công ty lại tuyển mấy quản lý cấp trung*, giúp hắn cùng Âu Dương san sẻ không ít, hắn bỏ ra vài ngày tụ họp với đám bạn đã lâu không liên lạc. Lúc ăn cơm vô tình nhìn thấy tin tức về tiến độ của bộ phim, trong đầu bỗng dưng nổi lên một ý tưởng.

(*中层主管.)

Ngày hôm sau, hắn không hề báo trước chạy tới xem.

Rất dễ dàng hỏi ra bộ phim này được quay ở đâu, Thạch Nghị không nói với bất kỳ ai, đến phim trường mới gọi cho Anh Minh: “Tôi nói, có thể tới xem mấy anh diễn không?”

Anh Minh ở trên phim trường trên cơ bản đều tắt máy.

Hôm nay đổi thành chế độ rung là vì chờ điện thoại bàn công việc, bằng không thì Thạch Nghị căn bản tìm không thấy anh.

Lúc nghe máy anh sửng sốt một chút, sau đó mới nói với người bên kia: “Cậu ghé phim trường?”

“Ừ, đang ở bên ngoài.”

“Trước khi cậu đến có nói với Lưu Lỵ không?”

“Không có, cũng không phải vì cô ấy, ghé thăm anh một chút mà thôi.”

Lời này của Thạch Nghị khiến Anh Minh không nhịn được cười, anh thấy trợ lý đến gọi mình, giơ tay ý bảo đã biết, sau đó mới nói với Thạch Nghị: “Cho dù cậu không muốn xem tôi cũng vô ích, hôm nay căn bản không có phần diễn của Lưu Lỵ.”

Cuối cùng là Anh Minh dẫn Thạch Nghị vào phim trường.

Lần đầu nhìn thấy cái gọi là phim trường, Thạch Nghị ít nhiều có chút hiếu kỳ, hắn nhướng mày: “Phô trương lớn như vậy.”

“Bởi vì hôm nay phải quay cảnh bắn nhau, bình thường cũng không nhiều người như vậy.” Anh Minh giới thiệu Thạch Nghị cho trợ lý của mình, lại để cho cậu ta tạm thời an bài Thạch Nghị tìm một chỗ ở lại, kế tiếp anh còn phải diễn mấy phân đoạn, không có nhiều thời gian trò chuyện với Thạch Nghị, may mắn phim trường vốn đông người, ngược lại cũng không có mấy ai chú ý tới, Thạch Nghị tạm thời ngồi bên chỗ ăn cơm của nhân viên nhìn cảnh quay bên kia, cảm thấy rất mới lạ.

Nhưng mới lạ đều là nhất thời, Thạch Nghị ngồi một chốc chỉ nghe thấy tiếng nổ đì đùng, ồn ào hơn một tiếng đồng hồ, dần dần cũng có chút nhàm chán.

Hắn gọi điện cho Lưu Lỵ.

“Em ở đâu vậy?”

Đối phương hẳn là vừa dậy, còn mang theo ngái ngủ: “Đang ở nhà em a, có chuyện gì sao?”

“Hôm nay anh vốn ghé qua đây xem, kết quả không có em.”

Giọng Thạch Nghị có vài phần oán giận, Lưu Lỵ cười cười: “Ai bảo anh không gọi cho em sớm? Vậy bây giờ anh ở chỗ nào?”

“Tại phim trường, gặp Anh Minh rồi.”

“Bên đó như thế nào, muốn em qua không?”

“Không cần, anh lập tức qua.” Thạch Nghị vô cùng buồn chán đứng lên, một bên nói chuyện với Lưu Lỵ, một bên đi về phía đang quay phim, đến khi có người nhắc nhở hắn tắt điện thoại, hắn không nói gì thêm với Lưu Lỵ liền cúp máy.

Cảnh quay này chủ yếu là của Anh Minh, là phải bị người đẩy xuống từ một nơi rất cao, công tác chuẩn bị trước đó đại khái đã làm xong, Thạch Nghị đi đến bên cạnh, vừa vặn nhìn thấy Anh Minh rơi xuống.

Kỳ thật rất ngầu a.

Nhưng lúc anh rơi xuống, vẫn là rên một tiếng.

Qua một lúc lâu chỉ thấy anh nằm dưới đất lăn lộn vài cái, nhưng mà không dậy.

Thạch Nghị nhíu mày, có chút ngoài ý muốn đối với cách thức quay hình này.

Bên cạnh có mấy nhân viên đã đi qua đỡ Anh Minh, hai người dìu mới đỡ được anh từ dưới đất lên, biểu hiện có chút chật vật, xoa xoa cánh tay, sau đó câu đầu tiên là hỏi đạo diễn có OK không.

Đạo diễn kêu anh tự mình đến xem, lúc anh đi qua đây chạm mặt Thạch Nghị, nở nụ cười.

Kết quả là cảnh này phải quay lại hai lần.

Thạch Nghị chỉ nhìn một lần liền thôi, lần thứ hai không xem, thấy người mình quen rơi bịch xuống đất như thế cũng không phải một chuyện vui vẻ gì, thực tế trên mặt Anh Minh có hóa trang, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Dù thế nào đều là quen biết một thời gian dài như thế, có chút không thể tiếp nhận Anh Minh như vậy.

Có lẽ là trong ấn tượng của Thạch Nghị, Anh Minh vẫn luôn là loại người có vài phần tiêu sái có vài phần lưu manh, xen lẫn trong đám người lại như cá gặp nước, dù không muốn nói chuyện cũng có một loại khí chất sẵn có của ngôi sao, không nói quá xuất sắc, nhưng ít nhất vẫn hấp dẫn người khác.

Bằng  không thì lúc đầu hắn cũng sẽ không chú ý tới anh.

Nhưng Anh Minh ở chỗ phim trường này, đều khiến hắn cảm thấy không thoải mái ở đâu đó.

Một cảnh này quay tới giữa trưa mới chấm dứt, Anh Minh tẩy trang xong mới ra ngoài tìm Thạch Nghị, có khoảng hai tiếng nghỉ ngơi có thể ăn một bữa cơm, quanh đây nhưng cũng không có nơi nào tốt, Anh Minh tìm một tiệm đồ lẩu, hai người bao một phòng.

Thạch Nghị cởi áo khoác vắt lên ghế, vừa quay đầu lại nhìn thấy Anh Minh đang nhìn chỗ trầy da trên khuỷu tay của mình, không khỏi nhíu mày: “Tôi tưởng khi quay phim bình thường đều có diễn viên đóng thế gì đó a.”

Anh Minh chỉ tùy tiện xoa xoa vết thương hai cái liền không để ý nữa, anh bày xong bộ đồ ăn, thuận tay bày ra cho Thạch Nghị: “Có a, nhưng mà tôi cảm thấy không cần nên nói đạo diễn cho mình tự làm.”

“Anh còn rất liều a…”

“Công việc nha.” Anh Minh nở nụ cười.

Anh dùng nước sôi tráng qua chén đũa của anh cùng Thạch Nghị, sau đó mới gọi phục vụ chọn món ăn, dù sao Thạch Nghị cũng không rành nơi này, là chủ ý của anh, bởi vì lát nữa Thạch Nghị phải đi, cho nên không gọi rượu, chỉ chọn nước ô mai.

“Cậu có thể nếm thử, tuy rằng nhà hàng bên này không tốt lắm nhưng mùi vị vẫn là không tệ.”

“Được, tôi không kén chọn.”

Thời điểm hai người chờ đồ ăn dọn lên, Thạch Nghị nhắc đến nhân vật lần này của Lưu Lỵ, kỳ thật hắn chính là thuận miệng hỏi một câu, Anh Minh giải thích nhưng thật ra rất kỹ càng cặn kẽ.

Trên cơ bản chính là phim thương mại* điển hình, nhìn từ kịch bản, hiệu quả có lẽ không tệ, Thạch Nghị nghe được một nửa đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền cắt ngang lời Anh Minh: “Anh là vào lúc nào thì bắt đầu đóng phim?”

(*商业片 là phim nhựa lấy lợi nhuận là chính, hùa theo khẩu vị cùng thưởng thức của đại chúng.)

Anh Minh dừng một chút: “Mười một tuổi đi.”

“Chẳng lẽ Thiếu gia lưu manh là bộ phim đầu tiên của anh?”

“Thật ra cũng không phải, lúc trước tôi đã diễn qua những thứ khác, nhưng đều là vài nhân vật phụ giúp phát triển nội dung cốt truyện, khả năng là cậu không biết.”

Kỳ thật Thạch Nghị muốn hỏi không phải là cái này.

Hắn vốn muốn hỏi tại sao Anh Minh lúc trước cầm tới danh hiệu ảnh đế hiện tại lại phải diễn một nhân vật thế này.

Nhưng do dự đến cuối, hắn không hỏi ra.

Có thể là Anh Minh đã nhìn ra, cũng có khả năng thật sự không biết, chủ đề trên bàn từ đầu tới cuối căn bản vây quanh Lưu Lỵ, trung gian nhấc lên vài câu trêu chọc đối với Thạch Nghị, cũng không có lúng túng khi bị bạn nhìn thấy mình quay phim, cũng không giải thích nhiều.

Ăn xong anh hỏi Thạch Nghị có quay lại phim trường hay không, người kia tỏ vẻ công ty còn có việc, phải đi trước.

“Lần sau cậu có tới, gọi điện thoại trước cho tôi, hoặc là cậu hỏi thăm trước là được.”

Lúc Anh Minh tiễn Thạch Nghị đi có nhắc nhở một câu như thế, Thạch Nghị cười cười: “Khẳng định.”

Cũng không biết hôm nay có phải là ngày ghé thăm phim trường hay không, Thạch Nghị vừa đi, Vương Nghĩa Tề liền đến.

Cậu đương nhiên là đặc biệt đến đây xem Anh Minh, đĩnh đạt đi vào phim trường liền trực tiếp tìm người, bên cạnh có người nhận ra cậu không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Nghĩa Tề, đến xem diễn à.”

“Đúng vậy a, Anh Minh đâu?”

“Bên phòng trang điểm, vừa rồi bạn anh ấy vừa đi.”

“Bạn?”

Nhướng mày dùng giọng điệu quái dị lặp lại một lần, Vương Nghĩa Tề dựa theo hướng dẫn đi đến phòng trang điểm, đẩy cửa liền thấy Anh Minh đang hóa trang vết thương trên mặt.

“Chậc chậc chậc, tớ phát hiện cậu hóa trang một lần càng phải khoa trương hơn một lần.”

Anh Minh lập tức nhìn cậu: “Andy, Vương Nghĩa Tề khen cậu kìa.”

Thợ trang điểm tên Andy chỉ liếc mắt một cái: “Thật sự cảm ơn Vương soái ca…”

Người phụ trách trang phục cùng thợ trang điểm trong vòng giải trí không biết là vì thể ngộ đối với nghệ thuật hay là nguyên nhân từ bản thân, nói chuyện ít nhiều đều có chút ẻo lả nữ tính, Andy này kỳ thật hợp tác với Anh Minh không ít lần, người không tệ, chính là cách nói chuyện lại khiến cho người ta cảm thấy có chút khó chịu, cậu ta nói một câu cảm ơn xong còn ai oán lườm Vương Nghĩa Tề một cái, sau đó bày ra vẻ mặt vô tội, đối với ánh mắt hỏi thăm của cậu ta Anh Minh làm như không thấy.

Thật ra bản thân Vương Nghĩa Tề cũng là diễn viên.

Chỉ có điều, cậu thuộc về thời kỳ sự nghiệp bản thân đang trên đỉnh, độ quan tâm cùng tin tức cũng rất cao, thường xuyên có truyền thông đi theo, đương nhiên, cũng có một bộ phận nguyên nhân là vì bản thân cậu ta đã tương đối tai tiếng.

Khác với Anh Minh, Vương Nghĩa Tề tốt nghiệp học viện điện ảnh chính quy, được đạo diễn trong trường trong lúc tuyển diễn viên chọn trúng, bởi vì diễn vai nam phụ của bộ phim kia mà nổi tiếng, lấy được nam phụ xuất sắc nhất của năm đó, về sau chậm rãi có xu thế phù chính*, tương lai không tệ, không ít người đều xem trọng cậu ta.

(*扶正 từ thiếp lên làm vợ, chắc ý để chỉ từ dv phụ lên dv chính.)

Hai người quen biết là qua một lần hợp tác, lúc ấy Vương Nghĩa Tề là vai phụ, Anh Minh là nam phụ của nam phụ, ban đầu vốn là thường xuyên cùng nhau ăn uống tiệc tùng, quay xong một bộ phim giao tình của bọn họ tốt lên, sau lại tiếp xúc nhiều hơn, bởi vì tính cách hợp nhau, dần dần liền biến thành bạn bè.

Trong vòng gần như biết hết quan hệ của hai người.

Chỉ cần có thời gian, đối phương nhất định sẽ đến phim trường ủng hộ, bình thường trước ống kính cũng là cùng nhau nói giỡn, là một trong những người bạn thân công khai.

Cho nên Vương Nghĩa Tề đến cũng không ai cảm thấy bất ngờ.

Cậu ở phòng hóa trang hàn huyên với Anh Minh hơn nửa tiếng, chờ đến khi trợ lý đến nhắc Anh Minh vào chỗ, mới đứng lên vỗ vai anh: “Tớ nghe nói hồi nãy có người tới thăm cậu, ai vậy? Lúc nào cậu lại thông đồng được một vị bạn tốt mà tớ không biết?”

Quan hệ xã giao của Anh Minh tuy rằng rất rộng, nhưng kỳ thật khá đơn giản.

Trên cơ bản mấy người anh quen cậu đều biết, nhưng mấy người trong vòng kia có thể đến đây, thật đúng là không nhiều lắm.

Anh Minh đợi những lời này của cậu.

Anh đứng lên nhìn gương kiểm tra một chút, sau đó mới chậm rãi nhìn Vương Nghĩa Tề: “Một người đặc biệt rất muốn gặp cậu.”

“Hả?”

Sao lại kéo tới trên người cậu rồi.

Sau đó chờ đến khi Anh Minh đi qua bên cạnh cậu, mới giống như đang xem trò vui phun ra một câu: “Là Thạch Nghị.”

Ngay sau đó, Vương Nghĩa Tề cảm thấy mặt mình cứng lại.