Thạch Nghị nói câu này ra, nhất thời một khoảng thời gian trong đầu đều trống rỗng.
Trong xe chỉ có âm thanh từ radio, hai mắt chạm nhau cũng hốt hoảng, Anh Minh chỉ cười không nói, chờ Thạch Nghị tỉnh lại trong sợ hãi, phải ứng kịp lời mình nói ra, sau ót một trận lạnh run.
Ngược lại Anh Minh cắn thuốc lá nhìn hắn từ trên xuống nửa ngày, sau đó híp mắt trả lời một câu “Dựa vào dáng người và nhan sắc của anh, những lời này tôi sẽ không từ chối, xem như là tán thưởng.”
Thạch Nghị chỉ có thể cười gượng hai tiếng, bẻ tay lái, trực tiếp đi thẳng hướng nhà Anh Minh.
Đến nơi, cả hai ngay cả lời chào cũng không nói, chỉ vẫy tay một cái, sau đó Thạch Nghị nhấn đèn bên xem như lời từ biệt, xoay xe rồi đi.
Anh Minh đứng ở cửa nhìn đến khi xe Thạch Nghị khuất khỏi tầm mắt, một lúc lâu sau mới vào nhà. Yên Khuyên gần đây vì hắn phải đi quay phim, nên lại đem cho Hạo Tử nuôi, không khí trong kho hàng đều hiện lên chút lạnh lẽo trống trải. Anh Minh tiện tay mở đèn, ngồi trên sofa đờ ra nhìn về phía trước, nửa ngày không động đậy.
Câu nói vừa rồi của Thạch Nghị thật ra cũng khiến hắn giật mình.
Nếu là lời nói đùa thì có chút miễn cưỡng, huống chi phản ứng sau đó của Thạch Nghị, thật sự không giống như thuận miệng nói chơi. Loại tình huống này nếu không phải hắn phản ứng kịp, thì hắn chỉ là đang giả vờ thôi, nhưng nếu thật nghĩ đến phương diện kia, Anh Minh lại thấy có chút nực cười.
Hắn hay Thạch Nghị, ai cũng không phải cong.
Tuy rằng nhiều năm gần đây hắn đều không có một người bạn gái cố định nào, nhưng người bên cạnh không thiếu, chỉ là tất cả đều không hợp. Trong khái niệm của Anh Minh, loại chuyện này chỉ là đùa vui chứ không hề nghiêm túc, vô cùng nhàm chán, hắn không muốn lãng phí thời gian của mình, cũng không muốn lãng phí thời gian của đối phương.
Thế nhưng chung quy, cũng đều là con gái.
Thạch Nghị cùng với Lưu Ly, cũng là chuyện ai cũng biết, căn bản không thể có hứng thú với nam nhân.
Vương Nghĩa Tề và Vương Nhạc là bạn bè, nhưng loại chuyện này không thể lây nhau được! Không thể nào bạn mình cong thì mình cũng cong.
Nghĩ đến việc mình và Thạch Nghị ở bên nhau, Anh Minh không nhịn được cười một cái.
Quá là kinh dị rồi!
Giống như làm chuyện ác bị quả báo vậy!
Đại khái, chắc là đầu đập trúng đầu đi! Ai cũng có lúc như thế này, miệng nói và suy nghĩ không giống nhau, chính mình nói gì mình cũng không biết.
Anh Minh hút xong điếu thuốc, đứng lên chuẩn bị đi tắm, sau đó đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, hắn lôi ra phát hiện là tin nhắn của Thạch Nghị, bên trong viết: “Hôm nay tôi hẹn cậu vốn là định nói với cậu một chuyện, tôi với Lưu Ly chia tay rồi.”
Anh Minh cầm điện thoại nhìn tin nhắn suy nghĩ nửa ngày. Cảm thấy không hồi âm thì hơi kì, nhưng nếu hồi âm. lại không biết phải hồi cái gì.
Trạng thái vừa rồi của Thạch Nghị, rõ ràng là có chút hoảng hốt.
Do dự đến cuối cùng, hắn vẫn trả lời đơn giản một chữ Ừ, coi như biểu đạt mình biết rồi. Sau đó điện thoại cùng không có thêm phản ứng gì, hắn nghĩ Thạch Nghị cũng sẽ không đáp lại, đi lấy nước trắng uống hai ngụm, sau đó dứt khoát đi tắm.
Sau hôm ấy, bọn họ có một đoạn thời gian không liên lạc.
Vốn dĩ ban đầu là Thạch Nghị gọi cho Anh Minh nhiều hơn, hiện tại hắn không gọi, đối phương cũng ở đoàn phim quay chụp, Vương Nhạc cũng có một khoảng không đến phim trường, một ngày Anh Minh hỏi ra mới biết nhà Vương Nhạc ở Mỹ có chút chuyện, cậu ta đại khái cuối năm mới có thể quay lại.
Lúc đó Vương Nghĩa Tề lại thở dài một cái “Xem như có thể yên tĩnh vài ngày rồi”
Chờ cậu ta quay lại, phim này cũng quay xong rồi.
Anh Minh ngoài miệng không nói, trong lòng kì thực thấy thoải mái hơn một chút. Vương Nhạc dù không đến mức gây cho Anh Minh phiền toái gì, nhưng cứ ở trước mắt hắn lắc lư cũng có chút làm người phát mệt, thế nhưng hắn lại không nỡ nói nặng, dù sao cũng là bạn của Thạch Nghị, người lại mỏng manh, không động nổi.
Bộ phim thật ra cũng đang di đến giai đoạn cuối, tuy là cảnh diễn ít đi, nhưng kỳ thực đối với nhân vật của Anh Minh không có ảnh hưởng gì, lúc đầu cũng đã quay rất nhiều, bọn họ quay hơn mấy tháng, đến cuối cùng cũng chỉ là dùng phân nửa, gặp đạo diễn ác một chút còn cắt bỏ hai phần ba. Rất nhiều cảnh sẽ không được chiếu.
Ban đầu không hiểu nổi tân tân khổ khổ mà quay lại không chiếu để làm gì, sau từng bước từng bước cũng hiểu thật ra làm diễn viên cũng chính là một nguyên liệu, rốt cuộc làm sao hợp lại tạo ra câu chuyện, vẫn là dựa vào đạo diễn hiểu rõ và góp ý, cũng thành quen. Điều duy nhất không ngờ là, mãi đến lúc này, trên tay bọn bọ mới có được kịch bản hoàn chỉnh.
Lật ra phía sau, còn chừng mười ngày quay, trong đó cảnh trên giường làm Anh Minh sửng sốt một chút.
“Sao lại thêm cảnh giường chiếu?” Ban đầu lúc bàn bạc cùng đạo diễn, hình như ý là không quay những cảnh chừng mực lớn như vậy. Bởi vì vốn là đang muốn tranh thủ một chút lọt vào mấy bảng xếp hạng nho nhỏ.
Vương Nghĩa Tề cần kịch bản này lại rất hưng phấn, mặt đầy chờ mong “Ai yo, sao lại còn có cảnh này vậy!”
Sau đó đạo diễn nói cảnh này là do bên đầu tư yêu cầu thêm vào, nói rằng bộ phim hiện tại trong nước không dễ được chiếu, nhưng có kế hoạch đem lên lễ khai mạc liên hoan phim ở nước ngoài, cho nên cũng cần chút mánh lới.
Lý do đầy đủ như vậy, ai cũng không phản đối được.
Đạo diễn nghĩ cảnh này là vì sau mới thêm vào, nên cho bọn hắn thời gian chuẩn bị, sắp xếp cảnh quay ở hai ba ngày cuối, thời gian này vội vội vàng vàng quay cho xong những cảnh của các vai thứ khác, đến lúc đó công nhân viên cũng giảm bớt, lúc quay cũng không xấu hổ.
Nhưng mà, bất ngờ là, tin tức này bị rò rỉ ra ngoài.
Đầu tiên là một blogger phát ra tin tức, nói là có cảnh giường chiếu, sau đó kéo đến một đợt sóng thần, trên mạng cũng không người truyền nhau, trong một ngày Anh Minh và Vương Nghĩa Tề nhận được một đống điện thoại từ truyền thông, hỏi bọn hắn có chuyện này không.
Hai người lại nói giống nhau “Để xem đạo diễn an bài.”
Có điều cũng vì tin tức lọt ra, vốn dĩ định lùi ra sau lại phải lôi ra diễn trước, đạo diễn cũng hỏi ý bọn họ, cũng không ai có vấn đề, sau đó cũng không chuẩn bị gì nhiều mà trực tiếp quay.
Thật ra thì vẫn khá lúng túng.
Anh Minh tuy quay không ít cảnh giường chiếu, nhưng diễn với con trai là lần đầu tiên, nhất là Vương Nghĩa Tề với hắn là bạn bè, đang giương mặt ra cười quái dị cố ý muốn chỉnh hắn.
Hắn đột nhiên nhớ đến lúc hắn chỉnh Thạch Nghị.
Quả nhiên, đúng là một thù trả một thù.
Lúc đầu sắp xếp cảnh trên giường này quay hai ngày, nhưng chừng ba ngày rưỡi mới xem như làm xong, quay rất nhiều lần, Anh Minh và Vương Nghĩa Tề từ lúng túng ban đầu, dần dần cũng bắt được cảm giác, dù sao cũng là công việc, nhập tâm vào nhân vật rồi cũng không thấy có gì.
Lúc đạo diễn thông qua, Vương Nghĩa Tề thở phào một cái từ trên giường lật xuống đất. Trợ lý của hắn nhanh chóng mang đến cho hắn một bộ đồ, hắn liền mặc vào, sau đó quay lại nhìn Anh Minh “Tao nói nha, may mà Vương Nhạc không ở đây.”
“Hả?” Anh Minh không hiểu lắm ý của hắn, còn tựa ở bên giường, trên người che một nửa bằng chăn.
“Tên đó nếu ở đây, còn không ầm ĩ mọi người đều biết mới là lạ.” Cảm thấy một tên thần kinh mỏng, đánh rắm lớn một chút với cậu ta cũng như trời sập tới nơi.
Anh Minh chậm rãi ngồi dậy, ý bảo nhân viên lấy quần áo đến cho hắn, không để ý trả lời “Sao nào? Mày sợ cậu ta đi khắp nơi hủy hoại danh tiết của mày?”
Cái đó bọn họ ai cũng không có đi!
Làm diễn viên, còn có cái gì không thể hi sinh vì nghệ thuật?
Kết quả Vương Nghĩa Tề chỉ liếc mắt “Tao là sợ nó đi nói với Thạch Nghị”
Không hiểu sao lúc này nghe tên Thạch Nghị, Anh Minh vô thức sửng sốt “Mày có ý gì?”
Nhưng Vương Nghĩa Tề ở đối diện tựa như nói xong câu này so với hắn còn ngây ngốc hơn.
Nghe hắn hỏi chỉ gãi đầu một cái “Tao cũng chẳng biết, chỉ là cảm thấy, hắn tốt nhất đừng biết …”
Lần trước chỉ là một nụ hôn trêu đùa đã làm ra chuyện kinh khủng như vậy, lần này không biết sẽ có chuyện gì nữa.
Tuy hai chuyện không liên quan đến nhau, nhưng phản ứng liên đới, nên đột nhiên nghĩ đến.
Anh Minh nghe Vương Nghĩa Tề nói xong cũng không hé răng, nhận quần áo, mặc xong đứng dậy theo thói quen rút một điếu thuốc. Camera-man bên cạnh chào hắn, hắn nhanh chóng tiến đến.
Gần như cùng lúc, trợ lý của hắn đi đến nói hắn có điện thoại.
Trong nháy mắt, Anh Minh cứng người một cái. Có cái gọi là có thật giật mình, trong lòng đang cố che giấu cái gì, sẽ theo bản năng nghĩ đến chuyện đó. Vương Nghĩa Tề vừa rồi chỉ vô ý nói một câu, Anh Minh lại có chút khổ sở.
May mà cuộc gọi đến không phải Thạch Nghị.
Là Khấu Kinh gọi đến.
Thấy dãy số, Anh Minh miễn cưỡng thở ra một hơi, lấy lại tinh thần, nhận cuộc gọi “Khấu Tử?”
“Anh Minh, tao hỏi mày, chuyện cuộc đua hôm đó, mày có kể với ai không?”
Giọng Khấu Kinh bên đó có chút khẩn trương, nghe hắn đột nhiên nhắc chuyện này, Anh Minh nhíu mày “Không có, tao không có nói với ai, sao vậy?”
“Mẹ nó! Có chuyện rồi! Hiện tại chuyện Đổng Hiểu ai cũng biết, còn không phải qua báo chí, mà trực tiếp lên truyền hình rồi! Nói cuộc đua dùng xe có vấn đề kỹ thuật, Minh tử, trước đây tao đã dặn kỹ mày không được để lộ chuyện này mà, sao giờ lại như vậy!”
Anh Minh cầm điện thoại tránh sang một góc “Tao thật sự không biết, hai ngày nay bế quan quay phim, ngay cả TV cũng chưa từng mở.”
“Dù sao hiện tại rất nhiều chuyện, mày tự chú ý một chút, xem ra lần này có chuyện lớn rồi.”
Loại chuyện này đối với một doanh nghiệp ô tô mà nói là đả kích không thể tưởng tượng nổi, huống chi còn ác liệt như vậy, nếu như không qua được, Uy Trại bên kia không biết sẽ phản ứng thế nào.
Lúc đó đánh chết không ký là Anh Minh, nếu Khấu Kinh đã gọi đến hắn, tất nhiên người khác cũng sẽ như vậy.
Vương Nghĩa Tề ở cạnh nhìn sắc mặt Anh Minh không đúng, liền đến hỏi “Sao vậy?”
Thế nhưng người kia chỉ tắt điện thoại cau mày “Không có gì.”
Những lời này ai cũng sẽ không tin, huống gì Vương Nghĩa Tề thân với hắn như thế, vừa định truy hỏi, đã thấy điện thoại Anh Minh lại vang lên. Lần này là Thạch Nghị “Anh Minh, cậu xem tin tức chưa?”
“Tôi không xem, nhưng Khấu Tử gọi cho tôi, tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.”
Sắc mặt Anh Minh hiếm thấy có chút nặng nề, hắn cũng biết việc này bị đào ra có bao nhiêu phiền phức.
Thạch Nghị bên kia trầm mặc một hồi, sau đó mới giải thích “Tôi cho người điều tra, phía sau chuyện này có thể là đối thủ của Uy Trại tính kế, nhưng cụ thể không rõ lắm, hiện tại áp lực dư luận rất lớn, bởi vì cuộc đua đã được phát sóng, bên ngoài yêu cầu kết quả điều tra lúc đó, có khả năng chúng ta sẽ bị kéo vào.”
Thế nhưng trên thực tế không ai dám đi tìm Thạch Nghị.
Hắn cũng không phải loại người sẽ đem chuyện này nói ra ngoài.
Như vậy, cũng chỉ còn Anh Minh thôi.
Hello cả nhà yêu của kem =)))))
Chắc cũng hơi lâu rồi không có chương mới, huhu thật sự xin lỗi vì lên đại học deadline dí sml huhu:((((((
À với cả có một chuyện không biết tui đã nói hay chưa.
Về vấn đề xưng hô cũng như gọi nhân vật, vì đây là truyện hỗ công, nên tui nghĩ thích hợp nhất là gọi cả hai người bằng “hắn”, các nhân vật khác tùy vào tính cách nhân vật mà tui dùng đại từ khác nhau nhưng về cơ bản đều là “hắn” Nên mọi người nhớ đọc kỹ ngữ cảnh để tránh nhầm lẫn nhé. Còn Thạch Nghị xưng hô với Anh Minh “Tội-cậu” còn ngược lại Anh Minh xưng “Tôi-anh” là vì xét theo lúc mới quen biết, vị trí xã hội của Anh Minh có thể thấy là thấp hơn Thạch Nghị, và Thạch Nghị cũng không nghĩ là Anh Minh lớn tuổi hơn mình, nên mới xưng hô như thế. (Thêm một lý do ngoài lề nữa là trong nhận định của riêng Na thì trừ lúc trên giường, Anh Minh thật sự cmn giống thụ hơn )
Đéi lảm nhảm thế thôi =))))