Thạch Nghị lôi Vương Nhạc ra ngoài, cũng không về nhà, mà kéo người đến một quán bar.
Vương Nhạc không biết hắn cuối cùng là giận cái gì, mãi đến khi nhìn Thạch Nghị ngồi uống rượu, vẫn còn có chút bất mãn oán trách “Sao cậu kéo tôi đi, tôi còn có lời muốn nói với Anh Minh.”
Kết quả hắn còn chưa dứt lời, cơn tức của Thạch Nghị càng lợi hại hơn
“Tôi nói cậu cả ngày không thể làm chuyện gì đứng đắn hơn à? Hồi Tết bác Vương còn nói với tôi không biết nên để cậu đi làm cái gì, tốt nghiệp bao lâu rồi vẫn đông hoảng tây loạn, cả ngày ở nhà đần ra, Vương Nhạc, não của cậu thật sự không úng nước hả? Hay là ngã rơi ra luôn rồi?”
Những lời này thật ra Thạch Nghị nhịn rất lâu rồi, hôm nay có chút không hợp nhưng sớm muộn cũng phải nói, lời vừa nói ra cũng không thu lại được, hắn chỉ quay sang nhìn Vương Nhạc “Nhà cậu cưng chiều cậu, từ nhỏ đến lớn đều theo ý cậu, nói sao thì cậu cũng lớn như vậy rồi, làm việc có thể suy xét một chút không? Vì một người không thích mình mà ngày nào cũng chạy đến đoàn phim, điên rồi à?”
Vương Nhạc nhíu mày “Tôi không đến vì Vương Nghĩa Tề”
“Tôi không cần biết là vì ai!”
Ngửa đầu ực một hớp rượu, Thạch Nghị đặt ly không xuống “Nói chung từ nay cậu không được đến đoàn phim nữa, nếu không tôi nói với ba cậu, để ông ấy cho cậu đi du học!”
“Vì sao?!” Vương Nhạc có chút nóng nảy “Tôi đi đoàn phim liên quan gì đến cậu.”
“Cậu cả ngày như thế tôi chướng mắt!”
“Cậu chướng mắt?” Đột nhiên cao giọng, Vương Nhạc mặt không thể hiểu “A Nghị, cuối cùng cậu bị làm sao vậy?”
Bất quá Thạch Nghị không trả lời, phía sau đột nhiên có một thanh âm chế giễu “Tôi nói là ai đang gào đấy, hóa ra là Thạch đại công tử.”
Giọng nói rất chua, mang theo điệu bộ châm chọc khiến người khác không thoải mái, Thạch Nghị cau mày quay lại, thấy người trước mặt khá quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu.
Tâm trạng vốn không tốt, hắn rất không khách khí quăng một câu “Anh là ai?”
Hắn hỏi thế, đối phương có chút khó chịu.
Sau lưng gã còn có hai người con trai, một dạng hồ bằng cẩu hữu (1), nhìn thấy thái độ này của Thạch Nghị, nhanh chóng bướng lên trước góp lời “Thạch Nghị, đừng có quá coi thường người khác, ngay cả Triệu gia cũng không biết?”
Triệu gia?
Ngay cả tóc mọc còn không đủ còn đòi xưng gia? Thạch Nghị thấy rất buồn cười, hắn quay sang quét mắt một cái, khóe miệng nhếch lên “Cả thành phố lớn như vậy muốn tìm loài chim nào cũng có, mèo mèo chó chó đều có thể xưng gia, thật ngại quá, thứ cho tôi kiến thức hạn hẹp, thật không biết anh chui đâu ra”
Đối phương mặt sầm xuống “Triệu Tử Thông.”
Ba chữ đọc lên rất khí thế, có điều Thạch Nghị vẫn không nhớ ra được, hắn thậm chí còn nhíu mày do dự chốc lát, cuối cùng mới trong một góc bé nhỏ của ký ức đào ra người này là tên có phú nhị đại có scandal bay mù trời với Lưu Ly.
Không nghĩ đến còn đỡ, bây giờ nhớ lại, tâm tình Thạch Nghị càng xấu rồi. Hắn đẩy ly rượu cạn sang một bên, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ một giọng không thiện ý “Muốn gì?”
Tên nối gót vị được mang danh xưng nực cười Triệu gia kia bắt đầu gây sự “Mẹ nó! Thạch Nghị mày đừng có quá kiêu căng như vậy!”
Cái kiểu la làng này, thật giống một màn gào khóc đập loạn trong phim.
Thạch Nghị liếc hắn một cái “Cậu diễn kịch à, tôi lười để ý, có gì mau nói rồi cút.”
Triệu Tử Thông nhìn hắn, đáy mắt dâng lên địch ý. Nhưng kỳ lạ là gã không bạo phát, chỉ cười lạnh “Nếu Thạch công tử người ta đã không rảnh để ý chúng ta cần gì phải ở đây để bị đuổi.”
Sau đó thuận tay gọi người đằng sau, rồi đi sang ngồi cách chỗ Thạch Nghị và Vương Nhạc không xa.
Cái gọi là oan gia ngỡ hẹp, chính là nói tình huống này.
Lửa giận trong bụng Thạch Nghị còn chưa có chỗ giải tỏa, lại đụng phải tên Triệu Tử Thông nhìn bao ngứa mắt này, hắn cảm thấy dường như hôm nay cả thế giới đều chống đối mình.
Buổi sáng Vương Nhạc gọi hắn, vốn là nhờ hắn lấy hai vé phim, hắn thuận miệng hỏi để làm gì, Vương Nhạc nói vì Anh Minh muốn xem. Nhưng phản ứng đầu tiên của Thạch Nghị là Anh Minh muốn xem sao không trực tiếp nói với hắn, cần gì thông qua Vương Nhạc. Đây chẳng qua là phản ứng nhất thời, sau đó nghĩ chắc Anh Minh không biết việc này.
Xuất phát từ tâm lý không hiểu nổi, sau lại thấy Vương Nhạc muốn đến đưa vé cho Anh Minh, hắn liền muốn đi theo. Dù sao, đêm đó hắn và Anh Minh chơi quá hăng, sau đó lại không gặp mặt, thật sự là quá lâu chưa gặp.
Trước đây trong khái niệm của Thạch Nghị, hắn chưa từng có một người bạn bè hay anh em nào cách vài ngày không thấy là phải gọi điện nói vài câu, hoặc là cần phải đi ăn một bữa.
Nhưng hết lần này đến lần khác, rất kỳ lạ, hắn thích cùng Anh Minh ở một chỗ ngây người. Dù không nói nhiều, chỉ cần ngồi uống rượu hắn cũng thấy thoải mái.
Bây giờ, có thể tìm một người bạn cùng chung chí hướng thật không dễ dàng, Thạch Nghị cảm thấy mình may mắn mới làm bạn được với Anh Minh, hắn cảm thấy đây là duyên phận, cho dù có chút kỳ lạ, nhưng hắn vẫn rất trân trọng.
Hắn dù thế nào cũng không nghĩ đến vừa đến phim trường đã thấy một màn như vậy.
Khó nói được tâm trạng lúc đấy là gì, nói chung là rất kích động.
Ngồi một bên uống rượu, đầy đầu đều là nghĩ xem tại sao lại có đạo diễn muốn quay chủ đề đồng tính luyến ái, còn con mẹ nó tìm Anh Minh diễn, để hắn trong phim hôn ngoài phim hôn…
Thật con mẹ nó bị điên!
Lòng đầy bất mãn uống hai ngụm, Thạch Nghị sắc mặt cực kém khiến Vương Nhạc cũng không dám hé răng, không có gì làm đành ở một bên lấy điện thoại ra nhắn tin, Thạch Nghị uống rượu hắn cũng không để ý nữa.
Thế nhưng bọn Triệu Tử Thông vừa ngồi xuống lại như không thể sống yên ổn.
Trong quán rượu rất ồn ào náo nhiệt, dù ngồi cạnh nhau cũng khó nghe được người kia nói gì, Triệu Tử Thông lại hết lần này đến lần khác cố ý nói lớn, dù muốn mặc kệ cũng không được.
“Mấy người nghĩ trong giới giải trí còn có ai tốt không? Tôi nói các cậu biết, dù là đại minh tinh, cũng sẽ lên giường với người khác, danh tiếng đáng mấy đồng tiền chứ, bọn họ chả cần.”
Hắn nói câu này xong, bên cạnh lập tức có người cười hì hì hùa theo “Triệu gia đang nói người bạn gái mới kia?”
“Ha ha, các cậu đánh giá cao ả rồi, chỉ là một người mẫu tầm thường, phục vụ tôi cao hứng, tất nhiên sẽ có cơ hội xuất đầu.”
“Ý ngài là ngài đã chơi qua người cao cấp hơn?”
“Ảnh hậu có tính không?”
Triệu Tử Thông nói câu này ra liền cười ta, giọng điệu đều đều đầy khinh thường hạ lưu “Trước còn giả bộ, sau nói vài câu liền đáp ứng rồi, minh tinh đều như nhau cả, trong phim cả áo cũng cởi cho người ta nhìn rồi, dưới còn che giấu cái gì.”
“Triệu gia đây rốt cuộc đang nói đến ai vậy?”
Người hỏi thật ra đã biết, nói đến nước này, ngay cả Vương Nhạc cũng đoán được Triệu Tử Thông đang nói ai.
Quả nhiên, gã cố ý huống về bóng lưng Thạch Nghị, nở nụ cười lạnh “Lưu Ly đó! Người quen!”
Dường như ngay khi gã dứt lời, cái ly trong tay Thạch Nghị cũng ném tới.
Không đụng vào hắn, nhưng tên sân si bên cạnh không tránh được. Cái ly lập tức vỡ nát, trên trán tên kia máu bắt đầu chảy.
Bên cạnh có người nhìn thấy một màn này, hoảng sợ la lên, Vương Nhạc mắt trợn trắng há hốc mồm, người từ nhỏ đến lớn đều biết áp chế cơn giận là Thạch Nghị hôm nay lại muốn cùng Triệu Tử Thông đánh nhau. Nhất thời bàn ghế gì đó đều bị lật tung, người xung quanh đều thức thời tránh được, nhưng không có ai lập tức báo cảnh sát.
Phục vụ trong quán ở bên cạnh hô đừng đánh, nhưng không ai đáp lại.
Thật sự Thạch Nghị lớn đến bây giờ, chân chính ra tay không nhiều lắm.
Người như hắn, phàm là trong lòng không vui, có rất nhiều cách để giải tỏa, dù thật sự muốn tính sổ cũng không cần mình tự động thủ.
Nhưng hôm nay Triệu Tử Thông chọc đến tử huyệt của hắn.
Lưu Ly với hắn dù có chuyện gì, hai người vẫn ở bên nhau một thời gian dài, hắn không có khả năng ngồi nghe Triệu Tử Thông nói như vậy.
Nhất là lời này nói ra, nghe là biết đang khiêu khích hắn.
Nhịn được cục tức này, hắn không phải Thạch Nghị.
Đánh nhau trong quán rượu, thứ xài được không nhiều. Thạch Nghị vơ được cái nào liền đập cái đó, thân hình hắn so với tên bại hoại Triệu Tử Thông cao to hơn hẳn, dù là một chọi ba, trừ lâu lâu bị đập vài cái, cơ bản đều là hắn chiếm thế thượng phong.
Nhưng ít nhiều cũng có chút mệt.
Vương Nhạc bên cạnh bị dọa sợ xanh mặt, thậm chí còn không dám ngăn cản, nhìn Thạch Nghị bị người ta đánh, sau đó vùng vằng đánh lại, ngươi tới ta đi vô cùng chật vật.
Đến khi tên bị Thạch Nghị dùng ly chọi vào đầu máu chảy càng nhiều, trực tiếp kéo một người bên cạnh hô “Báo cảnh sát! Gọi xe cứu thương!” trong đám người mới có người từ từ lấy điện thoại ra.
Lúc này Vương Nhạc rốt cuộc có phản ứng, hắn trực tiếp nhào qua cướp lấy điện thoại “Không được báo cảnh sát!”
Ba hắn và Thạch Nghị biết bọn hắn ở bên ngoài đánh nhau, về nhà tuyệt đối không yên.
Nhưng hắn đột nhiên xông lên khiến đối phương càng sợ hãi, lùi về sau, bỏ cả điện thoại lại.
Vương Nhạc gấp đến sắp khóc, nhìn thấy Thạch Nghị bên kia đánh đến mất trí, điện thoại cũng bị ném ra đất, hắn theo bản năng chạy qua nhặt lên.
Mở di động ra số đầu tiên chính là Anh Minh, hắn không thèm nghĩ, trực tiếp gọi đến.
Anh Minh bên kia nhận rất nhanh, tưởng là Thạch Nghị gọi, câu chào vẫn là tên Thạch Nghị “Thạch Nghị, anh có chuyện gì vậy?”
Vương Nhạc như nắm được nhánh cây cứu mạng gắt gao ôm chặt điện thoại, gào lên “Anh Minh, cậu mau đến đấy, A Nghị có chuyện rồi!”
—————————————————
(1) Hồ bằng cẩu hữu: Ý chỉ bạn bè hư hỏng