2401

Chương 37




Hôm đó hai người đã uống những loại rượu gì cả hai đều không nhớ rõ. Dù sao một đống rượu nhà Anh Minh đều đã khui ra rồi, bảy tám chai đều trống không.

Mơ hồ nhớ là cuối cùng hai người đều uống đến điên điên khùng khùng, Thạch Nghị luôn có cảm giác mình đã làm gì đó, nhưng hôm sau thức dậy đầu đau muốn nứt ra, cái gì cũng không nhớ được.

Anh Minh buổi sáng phải đi quay nên không chờ hắn dậy, nhưng có để lại một tờ giấy note nói ở bếp có đồ ăn.

Thạch Nghị cảm thấy làm người có thể giống Anh Minh ngày trước uống đến đông nam tây bắc cũng không phân biết được, hôm sau còn có thể tỉnh táo đi làm đồ ăn sáng cũng thật có bản lĩnh. Hắn vừa cắn bánh sandwich cảm khái, vừa tiện tay giúp Anh Minh dọn dẹp một đống bừa bộn ở phòng khách. Kỳ thực ngay cả nhà mình hắn còn chưa từng dọn qua, nhưng cảm thấy cứ vậy mà đi thì không tốt lắm.

Trên sofa có rất nhiều thứ, có ví tiền của hắn, còn có áo thun của Anh Minh và tây trang của hắn. Thạch Nghị ầm áo khoác lên chợt trong đầu hiện ra hình ảnh hắn cùng Anh Minh hai người say bí tỉ loạn thành một cục, miệng nói gì đó không rõ, sau đó cứ thế vật ra sofa.

Hắn hơi sửng sốt một chút.

Nhưng muốn nhớ thêm thì đầu lại đau nhức, cố gắng một chút cũng không chịu nổi nữa nên thôi. Thạch Nghị có chút bất đắc dĩ ngồi trên sofa một chút, nhớ lại lần cuối hắn uống say đến thế này, có lẽ là từ hồi mới tốt nghiệp đại học.

“Thật là muốn chết mà…” Cái bộ dạng này làm sao đến công ty.

Đỡ trán chao đảo đứng dậy, Thạch Nghị cuối cùng hết cách quyết định tạm thời ở nhà Anh Minh tắm rửa, bây giờ về nhà quá xa, đầu óc cũng không tỉnh táo, hắn cũng không dám lái xe.

Công việc ngày nào cũng phải làm, nhưng mạng thì hắn chỉ có một cái thôi.

Nhà tắm của Anh Minh vô cùng cao cấp, Thạch Nghị nghiên cứu một hồi lâu mới biết cách mở nước nóng. Hơi nước bốc lên trong mắt, hắn đột nhiên cảm thấy đêm qua hắn đã đến đây rồi.

Trong đầu chợt có một cái bóng mông lung hiện lên, hắn không rõ lắm, muốn cố nhớ lại bị cơn choáng sau say đánh bại.

Lau đi nước trên mặt, Thạch Nghị không nhịn được siết chặt tay vịn “Mẹ nó!”

Đêm qua rốt cuộc là có chuyện gì?!

Thạch Nghị sau đó gọi cho Anh Minh, lại không có ai bắt máy.

Đoán Anh Minh đang quay phim, Thạch Nghị thử hai lần rồi không gọi nữa, liên tiếp hai ba hôm sau hắn đều bận rộn, cũng không còn thời gian lo chuyện này. Chỉ là trong lòng không rõ cái cái gì đó mơ hồ chất chứa, nhớ không ra, lại không buông xuống được.

Hắn nói chuyện với Lưu Ly, biện pháp hiện tại là im lặng một thời gian. Cả hai cũng không liên lạc nữa, nghe ngóng tình hình của Lưu Ly đều qua tin tức tuyên truyền. Lần bão tố này nổi lên cũng kéo bộ phim tăng nhiệt, cuối cùng người được lợi rõ ràng không phải Lưu Ly, vì truyền thông càng nói càng khó nghe.

Thạch Nghị dùng cách của mình giúp áp chế một chút, nhưng trong giới giải trí này không dễ nhúng tay, Thạch Nghị quản được một phần cũng không quản được tất cả.

Mãi đến khi thấy Lưu Ly nói những tin đồn này còn tiếp diễn cô sẽ dùng đến pháp luật, Thạch Nghị mới gọi đến

“Cần tôi giúp không?”

Nhiều ngày không liên lạc, không thể nói không mang theo vài phần lúng túng.

Lưu Ly bên kia hơi ồn ào, không rõ là tình huống gì, nhận được điện thoại Thạch Nghị cũng bất ngờ, cười nhẹ “Nói tìm luật sư cũng chỉ là hù dọa thế thôi, sẽ không làm thật.”

“Thật ra, chuyện này em vẫn có thể xử lý.”

“Yên tâm, trong lòng em hiểu rõ, phim chiếu rồi những chuyện này cũng sẽ qua.” Giọng Lưu Ly rất ung dung, khiến Thạch Nghị chân mày nhíu càng chặt.

Sau đó cũng không còn gì để nói nữa, Thạch Nghị dựa vào ghế không lên tiếng. Rõ ràng, thứ hắn và Lưu Ly theo đuổi không giống nhau. Thứ hắn xem trọng, vừa hay lại là điều Lưu Ly xếp sau cùng, còn thứ hắn luôn cự tuyệt, lại là điều Lưu Ly muốn đặt được nhất. Đây gọi là đạo bất đồng, bất vi tương mưu (1).

Thạch Nghị định khi nào bộ phim kết thúc hắn sẽ đến tìm Lưu Ly nói chuyện, đem chuyện hai người nói rõ ràng, tuy là lần trước chưa giải quyết xong, nhưng cứ vậy là chia tay không phải kiểu của hắn. Ít nhất, không làm gì cả đã trực tiếp từ bỏ không phải phong cách của Thạch Nghị, hắn muốn chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi rõ ràng.

Chuyện của hắn cũng chưa kể với Anh Minh, kể cả hôm đó hai người uống say mèm cũng không ai nhắc đến. Nhưng Thạch Nghị dám chắc Anh Minh biết chuyện này, đúng vậy, Anh Minh thật sự biết đến. Chưa nói đến tin tức này lớn cỡ nào, chỉ cần một Vương Nghĩa Tề suốt ngày lải nhải bên tai hắn, hắn không thể không hay biết gì. Nhất là khi Vương Nghĩa Tề nói đến chuyện này còn mang giọng châm biếm hả hê vô cùng.

“Ngay từ đầu tao đã biết Thạch Nghị với Lưu Ly hợp lại chính là một bi kịch, nhị thế tổ như hắn mà giữ nỗi loại phụ nữ như Lưu Ly thật đúng là huyền thoại đô thị.” So với Lưu Ly, Thạch Nghị ngay cả một cọng tóc cũng không nắm được.

Kể một đống chuyện trên báo chí, Vương Nghĩa Tề đắc ý vắt chéo chân “Nhìn người ba kẻ bảy, thật ra không phải rất ngốc rất ngây thơ sao.”

Hắn đánh giá xong, Anh Minh quay đầu nhìn một cái “Mày sao mỗi ngày đều rảnh rỗi đi xem mấy thứ này vậy, hôm qua quay NG mấy chục lần cũng không thấy nhục à.”

“Mẹ nó!” Vương Nghĩa Tề bất mãn chau mày “Anh Minh sao bây giờ mày cứ nghe đến chuyện của Thạch Nghị là lại tạc mao thế, lại còn bắt bẻ anh em.”

Anh Minh không thèm để ý hắn, lười biếng trả lời một câu “Tao là đang bắt bẻ với số lần NG của mày.”

Có điều Vương Nghĩa Tề gần đây trạng thái không tốt lắm, lần trước hợp tác cùng không thấy hắn như vậy.

Anh Minh quay sang “Gần đây mày bị sao vậy?”

Đối phương không trả lời, trầm mặc một hồi rồi mới phiền não khoát tay “Không có gì!”

Nhìn hắn như thế, Anh Minh cũng không hỏi nữa, chỉ nhướng mày vỗ vỗ vai hắn “Có chuyện gì thì cứ nói, đừng cả ngày giữ buồn bực trong đầu, coi chừng bị bệnh.”

“Mày nghĩ tao giống mày à?” Liếc nhìn Anh Minh, Vương Nghĩa Tề kiểu ‘tao không sao’ đứng lên nhún vai, sau đó mắt đảo ra bên ngoài một cái, cười lạnh “So với tao, tao nghĩ mày nên tự lo cho mình trước.”

Anh Minh nghe vậy quay sang, thấy Vương Nhạc đứng ngoài phòng hóa trang chào mình.

Trong nháy mắt, biểu tình có chút cứng ngắc “Mẹ nó, không phải chứ…”

Hắn rốt cuộc cũng hiểu tâm lý trốn tránh của Vương Nghĩa Tề ngày trước, Vương Nhạc thật sự dính người đến đáng sợ.

Vương Nghĩa Tề có chút xấu xa cúi người, cười quỷ dị tựa cằm trên vai Anh Minh “Anh đây đã sớm nhắc nhở chú cẩn thận, chú không thèm để tâm, bây giờ biết sợ chưa, muộn rồi!”

Hắn nói xong có chút lẳng lơ nháy mắt, Anh Minh trừng hắn một cái, chân mày nhíu lại rất căng thẳng.

Nhìn bộ dạng này, Vương Nghĩa Tề nổi lòng tốt hiếm có ngồi dậy “Bỏ đi, coi như nể tình anh em, tao giúp mày nghĩ một cách!”

Lời này khiến Anh Minh có một dự cảm xấu, hắn phòng bị nhìn Vương Nghĩa Tề “Mày lại muốn làm cái quỷ gì?”

“Để hắn chết tâm thôi”

Vừa nói xong, Vương Nghĩa Tề chụp lấy gáy Anh Minh, chính xác đáp xuống một nụ hôn.

Nói là hôn, thật ra chỉ là sáp vào thôi, Vương Nghĩa Tề khống chế được khoảng cách, hai người cũng không quá gần, nhưng từ góc độ của Vương Nhạc, đây thật sự là một nụ hôn, nhất là biểu tình Vương Nghĩa Tề còn rất xuất thần, giống như vừa được món hời vậy.

Đến khi Anh Minh kịp phản ứng đẩy hắn ra, theo bản năng quay đầu lạ, liền nhận ra sau lưng Vương Nhạc còn một người.

Hôm nay Thạch Nghị đi cùng Vương Nhạc.

Kết quả vừa hay nhìn thấy một màn này.

Chớp mắt, biểu tình của tất cả đều có chút vặn vẹo.

Vương Nhạc vẻ mặt không dám tin nhìn Vương Nghĩa Tề, giống như nhìn thấy tận thế vậy. Còn Thạch Nghị trông như muốn giết người tới nơi, cả người đều bị một tầng khí đè nén.

Anh Minh vô thức đứng dậy, vốn định nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.

Lúc này đây, nói gì cũng không hợp.

Nhưng Vương Nghĩa Tề lại rất tự nhiên ôm vai hắn, bộ mặt lâu chưa bị ăn đòn hất cằm “Sao! Chưa thấy người ta tập diễn bao giờ à!”

Lời này vốn là nói với Thạch Nghị, nhưng Vương Nhạc lại là người nổi giận đầu tiên, hắn rất nhanh xông tới, trực tiếp đẩy Vương Nghĩa Tề “Cậu không được đụng vào cậu ấy!”

Kinh động đến người bên ngoài phòng hóa trang giật nảy mình. Không ít người tò mò đến xem, nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vương Nghĩa Tề bị Vương Nhạc đẩy một cái suýt đập vào gương, chật vật đứng vững lại “Mẹ nó! Cậu muốn mưu sát tôi à!”

Vương Nhạc đứng hiên ngang chắn trước Anh Minh “Vương Nghĩa Tề! Không cho cậu đụng vào cậu ấy!”

“Fuck! Cậu nói không cho thì tôi không được đụng à? Bọn tôi diễn tình nhân, tôi thích đụng thì cứ đụng đấy, không chỉ bây giờ đụng, lát nữa cũng đụng, tôi chỗ nào cũng dám đụng, cậu quản được chắc!”

Vương Nghĩa Tề căn bản đã giận Vương Nhạc trong lòng sẵn, bây giờ bị đẩy ngã suýt nữa xung thiên, rõ ràng là chuyện ấu trĩ vô cùng lại muốn làm ầm lên với Vương Nhạc. Anh Minh, người bị coi là nguyên nhân cuộc cãi vã chỉ im lặng quay sang nhìn Thạch Nghị, cảm thấy vô cùng buồn cười.

Nhưng sắc mặt Thạch Nghị rất khó coi.

Chính là vẻ mặt cứng ngắc tối sầm lại, không đợi Anh Minh nói gì thêm, Thạch Nghị đột ngột đi đến kéo Vương Nhạc “Đừng con mẹ nó ở đây làm xấu mặt, đi về!”

Vương Nhạc bị lôi đi vẫn không chịu “Không được, tôi muốn ở lại!”

“Ở ông nội cậu! Đi!”

Chữ “đi” cuối cùng gần như gào lên, Vương Nhạc thật sự chưa từng thấy Thạch Nghị nổi giận đến như thế, nhất thời giật mình, sững sờ một lúc rồi cũng đành mặc cho Thạch Nghị kéo mình ra ngoài, để lại Anh Minh và Vương Nghĩa Tề liếc mắt nhìn nhau, ù ù cạc cạc.

Nhất là Anh Minh, trong lòng có chút không thoải mái.

Có lẽ là hắn nhạy cảm, luôn cảm thấy cơn giận này của Thạch Nghị chính là vì hắn…

——————————————————————-

(1)  Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: Không cùng lý tưởng dẫn đến không cùng cách nghĩ.