Anh Minh là bị điện thoại của Khấu Kinh đánh thức.
Độ rung cùng với nhạc chuông ở trong xe tạo thành lực sát thương có chút lớn, anh giãy giụa một lúc mới mở mắt, sau đó mờ mịt quét một vòng, cuối cùng mới chậm rì rì lấy điện thoại ra: “… A lô.”
Thanh âm mang theo giọng mũi đặc nghẹt.
“Minh tử! Các cậu đang ở đâu vậy?”
“Lái xe bên ngoài, không phải vẫn còn phải tiếp tục trận đấu sao?”
Xoa xoa đầu cố gắng ngồi dậy, huyết áp thấp lúc ngủ dậy khiến Anh Minh rất không thoải mái, anh nghiêng đầu tựa vào cửa xe: “Có chuyện gì vậy?”
“Người bên Uy Trại vẫn còn muốn đàm phán với cậu, kết quả cả cậu và Thạch Nghị đều không thấy, tớ gọi cậu ba cuộc cậu mới nghe máy.”
Khấu Kinh nói xong Anh Minh mới lấy di động ra khỏi tai mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên đằng trước có hai cuộc gọi nhỡ.
Anh day day trán: “Có lẽ là ngủ say quá.”
“Thạch Nghị đang ở cùng cậu?”
“Ừ.”
Đang nói, Thạch Nghị bên kia cũng nhúc nhích, dường như là muốn dậy.
Khấu Kinh thở phào một hơi: “Hai người các cậu không có việc gì là được rồi, lái xe ban đêm lá gan của hai cậu cũng lớn quá nha.”
“Đều là Thạch Nghị lái.” Anh Minh giải thích một câu, nhìn Thạch Nghị chậm rãi ngồi dậy nhìn anh, hỏi nhỏ một câu: “Khấu Kinh?”
Cầm điện thoại không tiện đáp lại, anh gật đầu
Khấu Kinh bên kia còn đang nói không ngừng: “Lúc nào hai cậu đến trạm nghỉ kế tiếp? Chúng tớ qua đó tìm các cậu.”
Chúng tớ trong miệng cậu ta khẳng định còn bao gồm người của Uy Trại bên kia, Anh Minh nhíu mày: “Không cần, mấy cậu tới đây bọn tớ lại phải chờ, đợi đến khi hoạt động chấm dứt rồi nói tiếp.”
Người bên Uy Trại thật đúng là chưa từ bỏ ý định.
Sáng sớm nhận được loại điện thoại này thật sự khiến người có chút không thoải mái, Anh Minh cau mày ngáp một cái: “Tớ đã nói chờ những người khác ký rồi tìm tớ, hiện tại nói chuyện cũng không nói được cái gì.”
“CEO kia đã ký.”
Những lời này của Khấu Kinh lại khiến Anh Minh sửng sốt một chút, tiếp đó lại lắc lắc đầu.
Phải nói, cũng không ngoài ý muốn.
Lúc sau Khấu Kinh còn muốn nói tiếp, anh thật sự có chút chịu không được trực tiếp ngắt máy, nhìn Thạch Nghị: “CEO ngày đó cùng chúng ta cứu Đổng Hiểu ra đã ký hợp đồng giữ bí mật.”
Người kia gật đầu, xem như đã biết.
Kỳ thật đêm qua lúc Thạch Nghị ăn cơm cùng bọn họ, đã ước chừng những người có khả năng ký, không chỉ anh ta, có khả nănh mấy nhân viên y tế kia cũng ký.
Dù sao không ai muốn gây sự với công ty lớn như Uy Trại, huống chi, còn không liên quan gì đến mình.
Thời điểm Thạch Nghị còn đang nghĩ những thứ này, Anh Minh leo đến ghế sau lấy ra đồ đánh răng rửa mặt, Thạch Nghị có chút kinh ngạc nhìn anh lấy ra nhiều đồ như thế: “Đệch, anh dọn nhà hả, ra ngoài còn mang nhiều đồ như vậy.”
Anh Minh tiện tay rút ra hai chai nước khoáng, nhảy xuống xe cầm theo đồ dùng đánh răng rửa mặt, sau đó mới gọi Thạch Nghị xuống xe, đưa cho hắn: “Du lịch một mình giống như tôi, đi chỗ nào đều chuẩn bị, đã quen.”
“Tôi dùng cái này, còn anh thì sao?”
Thạch Nghị nhìn thoáng qua cái ly trong tay, hoa văn phía trên lại còn là hello kitty a.
Thực sự nhìn không ra Anh Minh còn dùng thứ này.
Có lẽ là chú ý tới ánh mắt của Thạch Nghị, Anh Minh cũng nhìn sang, sau đó mới nhướng mày: “Cái này là tôi mua tạm ở cửa ra vào của siêu thị, căn bản không để ý phía trên là gì.”
Thạch Nghị nở nụ cười: “Được rồi, không cần giải thích. Tục ngữ nói giải thích chính là che dấu, yên tâm, tôi sẽ không khinh bỉ anh.”
Hắn nói xong rất dứt khoát xắn tay áo đến một bên khác đánh răng, Anh Minh lấy ra một lọ nước súc miệng, hai người ở hai bên xe sửa soạng xong, mới trở lại trên xe.
Trên ghế lái Thạch công tử nhìn bộ dạng chỉnh tóc trước gương chiếu hậu của Anh Minh, nhịn không được phun ra một câu: “Hai chúng ta thế này, thực sự là giống như đang ở chung.”
Hắn từ nhỏ đến lớn cũng không có mấy kinh nghiệm cùng ngủ cùng dậy với đàn ông, bình thường cho dù là đi công tác, cho tới giờ đều là một mình một phòng, như loại tình huống bên cạnh có một người cùng mình đánh răng rửa mặt như thế này, cũng chỉ có người nhà hắn.
Anh Minh nhíu mày quay đầu nhìn hắn: “Tôi phải lý giải những lời này của cậu như thế nào?”
Tiếp xúc đã lâu, phát hiện thỉnh thoảng Thạch Nghị sẽ nói ra mấy lời khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị, không có cái gọi là trọng điểm, chính là rất vi diệu.
Thạch Nghị thấy phản ứng này của Anh Minh cũng biết câu vừa rồi của mình có chút bậy bạ, hắn nhún vai: “Anh quên đi là được!”
Quả nhiên đầu óc buổi sáng dễ dàng mụ mị, thứ nghĩ đến cũng có chút quái.
Đường đêm là Thạch Nghị lái, ban ngày đương nhiên liền đổi thành Anh Minh, đoạn đường khó nhất đã lái qua rồi, cho nên Anh Minh chạy một tiếng đều cảm thấy đường rất dễ đi, tốc độ một đường thẳng tiến, hai người tính toán lộ trình trên GPS: “Nhìn thế này, giữa đường không nghỉ có thể đến thẳng trạm nghỉ kế tiếp ăn cơm trưa.”
Xăng đã đổ đầy lúc tối, khẳng định đủ.
Cuộc điện thoại vừa rồi của Khấu Kinh rõ ràng cho thấy người bên Uy Trại không chịu bỏ qua, cho nên ý tứ của Anh Minh cùng Thạch Nghị đều là không dừng ở trạm nghỉ phía trước, chạy thẳng đến chỗ kế tiếp rồi hẵn nói.
Anh Minh một khi lái quen, tốc độ ngược lại rất nhanh.
Ban đầu Thạch Nghị không xem là gì còn nói đùa với anh, lúc sau liền không nhịn được nhắc nhở anh chú ý đường. Không có mấy người lúc chạy việt dã sẽ lái thế này, cho dù tính năng của xe không tệ, cũng không chịu nổi giày vò.
“Anh Minh, anh… này không phải là… cố ý trả đũa đi?”
Một câu cũng nói không lưu loát, sắc mặt Thạch Nghị có chút khó coi trừng mắt vị tài xế bên cạnh, cố tình Anh Minh lại mắt nhìn thẳng, ngoại trừ khóe miệng cong lên, cả người là bộ dạng cho dù Thạch Nghị ở bên cạnh nói gì anh đều không quan tâm.
Giẫm chân ga giẫm hai tiếng đều không thả.
Một đường bão tố cho đến khi qua trạm nghỉ, cuối cùng Anh Minh cũng dừng lại uống nước, Thạch Nghị cảm thấy dạ dày mình cuồn cuộn chẳng khác nào sông Tiền Đường.
Hắn cắn răng trừng mắt nhìn Anh Minh: “Fuck you!”
Sau đó mới chật vật hạ cửa xe xuống, tựa ở bên cạnh duy trì mặt không biểu tình, không nói một câu.
Anh Minh nhịn không được bật cười.
Người ngồi xe dễ say hơn người lái xe.
Cho dù là Thạch Nghị, xóc nảy mấy tiếng đồng hồ, đều phải xong đời.
Đêm qua anh để cho Thạch công tử lăn lộn cả đêm, dù thế nào cũng phải lấy về một chút, bằng không thì lỗ quá rồi.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi Thạch Nghị nước không uống ăn cũng không ăn, lúc Anh Minh gọi hắn lên xe, bị hắn đẩy qua bên cạnh: “Để tôi lái, anh ngồi đi!”
Sau đó cũng mặc kệ Anh Minh phản ứng, đoạt trước một bước ngồi xuống ghế lái.
Anh Minh chỉ là nhướng mày, cũng không tranh giành với hắn, vòng qua xe ngồi xuống phía sau, trực tiếp nằm xuống.
Lúc Thạch Nghị chỉnh gương xe thì có chút sững sờ: “Xe này anh còn dám ngủ?”
“Cậu cứ lái đi a.”
Người đã nằm xuống chỉ tùy tiện phất phất tay, ý bảo Thạch Nghị lái xe.
Bất tri bất giác, hai người đã không còn xa lạ cùng xa cách có lúc trước, có lẽ là hoàn cảnh này vốn dĩ cũng không phải là nơi khiến người so đo, loại giới hạn tiến lui thường ngày của Anh Minh, qua hai ngày này, đã bắt đầu phai nhạt.
Bình thường anh tuyệt đối sẽ không nói như thế với Thạch Nghị.
Thạch Nghị cho tới giờ cũng chưa từng bị người sai khiến qua.
Nhưng mà, đối với câu nói kia của Anh Minh, Thạch Nghị chỉ nhíu mày cười lạnh một cái, sau đó mới giẫm chân ga, lại khiến cho xe lao thẳng ra ngoài.
Hắn cố ý.
Ỷ vào kỹ thuật điều khiển của mình tốt hơn Anh Minh, đoạn đường này lại tương đối dễ chạy, Thạch Nghị cố ý tìm đến những nơi hố hố dốc dốc, cả chiếc xe nảy lên nảy xuống giống như một món đồ chơi, thỉnh thoảng hắn nhìn Anh Minh qua gương chiếu hậu, kết quả phát hiện anh ngoại trừ có đôi khi bị xóc lợi hại mới rên một tiếng, trên cơ bản cũng không có phản ứng gì,
“Đệch… không thể tin được.”
Nằm như thế còn có thể không lăn khỏi ghế, trừ phi Anh Minh là thuộc thằn lằn a.
Kỳ thật Anh Minh ở phía sau còn có một chân chống ở ghế ngồi của Thạch Nghị.
Vì vậy ngay cả khi xe bị hắn lái đến nhấp nhô lên xuống, trên cơ bản cũng không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn với Anh Minh bên kia.
Nhiều nhất là có chút chóng mặt.
Cuộc chiến phân cao thấp có chút vô vị ấu trĩ này kéo dài cho đến trạm nghỉ mới xem như miễn cưỡng chấm dứt, lúc xuống xe dạ dày hai người đều không quá thoải mái, Thạch Nghị đùa giỡn cả một đoạn đường kết quả bản thân cũng không dễ chịu là bao, vừa đến cửa nhà ăn liền lùi bước.
Xua tay với Anh Minh: “Được rồi, anh ăn một mình đi, tôi đi hút thuốc.”
Anh Minh ở phía sau nhìn theo bóng lưng có chút uể oải của hắn, nhịn không được cong môi, lắc đầu.
Ăn cơm chiều, Anh Minh ở quầy phục vụ hỏi số phòng của Thạch Nghị, bưng chén cháo qua cho hắn.
Lúc Thạch Nghị mở cửa là vẻ mặt bực bội.
Trên mặt thể hiện rất rõ tức giận là do thân thể không khỏe, miệng cắn một điếu thuốc, tóc bị vò đến lộn xộn, nhìn qua giống như vừa ngủ dậy.
Anh Minh giơ chén cháo trên tay: “Ăn không vô thì ăn chút cháo đi, có thể thoải mái một chút.”
Thạch Nghị tránh qua một bên để cho anh đi vào, sau đó mới lắc lư trở lại trong phòng, không nói hai lời nằm nhoài xuống giường, rít hai hơi: “Không muốn ăn.”
“Ăn cháo cũng không cần muốn ăn.” Anh Minh dứt khoát đặt cháo ở bên giường của hắn, sau đó mới đứng lên: “Dù sao cháo này cũng là do tôi làm, Thạch đại công tử cậu cũng phải cho tôi mặt mũi a.”
Anh vừa dứt lời, Thạch Nghị miễn cưỡng quay đầu híp mắt nhìn anh: “Anh làm?”
Trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
“Cậu có thấy trạm nghỉ bán cháo?”
Huống chi này là giữa trưa, nhà hàng nào lại cung cấp loại đồ ăn này.
Anh vừa nói như thế, Thạch Nghị liền bật dậy, hắn nhìn cháo lại nhìn Anh Minh, cuối cùng không quá tin tưởng cầm lên nếm thử một miếng: “Thật sự là anh làm?”
“Ừm.”
Anh Minh đốt một điếu thuốc, đứng ở bên nhìn Thạch Nghị chậm rãi ăn từng muỗng cháo, khóe miệng mang theo ý cười, cảm xúc lay động nơi đáy mắt ngay cả chính hắn cũng chưa từng thấy qua.
Hai người nghỉ ngơi được một tiếng, đến lúc chuẩn bị khởi hành, Thạch Nghị nhìn sắc trời bên ngoài có hơi do dự: “Tôi nói, hôm nay có phải là muốn mưa hay không?”
Trời có xu thế đầy mây, tuy rằng chưa đến trình độ mây đen phủ kín, nhưng nhìn cũng không xê xích bao nhiêu.
Anh Minh đi qua cũng nhìn một cái: “Ừ…”
Con đường này, thật khó để nói rằng trời mưa hay không, trời quang cũng có thể điểm vài giọt, huống chi lúc này đã đến tình trạng có mây.
Kỳ thật từ sáng sớm hai người đi trên đường cũng đã phát hiện rồi, ngày hôm qua ánh mặt trời còn có chút chói mắt, hôm nay vẫn luôn không thấy bóng dáng.
“Nếu không thì chờ a, đợi đến khi hết mưa rồi lại đi.”
Trạm nghỉ kế tiếp đoán chừng cũng không phải là kiểu có phòng ở, làm không tốt hai người còn phải ngủ trên xe.
Ghế xe quá cứng, ngủ một đêm dậy cả người đều ê ẩm.
Anh Minh lại nhìn một chốc, phát hiện thật sự không được, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, vậy đợi một chút…”
Chẳng ai ngờ rằng, trận mưa này vậy mà kéo dài đến tận khuya.
Sói: có ai để ý rằng, lúc trc a minh chỉ ngủ đc khi có tiếng ồn k, vậy mà 2 lần ngủ vs a nghị đều là hoàn cảnh an tĩnh, hoặc là nói từ khi gặp a nghị thấy dễ ngủ hơn lúc trước :>