2+!

Quyển 2 - Chương 29




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit Tiểu Vân + Beta 

stock-photo-classical-music-concept-cello-violin-piano-and-a-score-163379336

Ngày đó mưa to đem hết thảy đều đánh tan…

Toàn bộ Nguyệt gia lâm vào cuộc giằng cho chưa từng có từ trước đến nay…

“Con không đi!”

“Lần này không thể để mày làm càn được nữa!”

“Con đã theo ý nguyện của ba biểu diễn ở nhạc viện rồi, ba còn có cái gì không hài lòng chứ!”

“Nguyệt Diệp, ba của con cũng là vì muốn tốt cho con thôi!”

“Đủ rồi! Tâm Di, em đã quá cưng chiều nó mới khiến nó coi trời bằng vung như hôm nay đó! Bất kể như thế nào, ngày mai mày cũng phải theo tao bay đến học viện âm nhạc ở Vienna làm thủ tục nhập học!”

*Vienna: thủ đô Áo

“… Con rối! Chẳng lẽ có Nguyệt Thần làm con rối hoàn mỹ cho những ảo tưởng của ba còn chưa đủ sao?”

“Mày ──!”

Một cái tát, khiến gò má tái nhợt của Nguyệt Diệp in hằn dấu bàn tay nóng rát.

“Ba!” Nguyệt Thần lập tức ngăn cản cơn thịnh nộ của ba mình, ngăn cản hai ba con luôn bất hòa với nhau từ trước đến nay, khuyên bảo: “Nguyệt Diệp, mày không được phép nói chuyện với ba như vậy! Và cũng đừng vu oan cho sự kỳ vọng của ba đối với tao!”

“Hừ!” Nguyệt Diệp hung hăng lau mặt, chỉ tay về đứa trẻ luôn yên lặng trốn trong góc nhà không hề lên tiếng: “Muốn đi, đem em ấy cùng đi với con!”

── Lịch Ương?!

Tống Tâm Di trong nội tâm bạo phát.

“Mày điên rồi!” Nguyệt Thu Mân không thể hiểu được Nguyệt Diệp rốt cuộc vì cái gì lại quan tâm sâu sắc tới em trai mình như vậy? Ngay cả tuần trước ở đại sảnh của nhạc viện thành phố hắn cũng chẳng màng tới buổi tiệc rượu được bày ra vì hắn… Là vì ── Lịch Ương?!

“Nguyệt Diệp, đừng chọc giận ba con nữa, nghe lời, ngày mai chúng ta cùng con đi Vienna.” Tống Tâm Di níu chặt hai tay, lòng tràn đầy đố kị tức giận: mang theo Lịch Ương? Chẳng lẽ chúng ta làm cha mẹ mà bị đui mù hay sao? Tình cảm con đối với Lịch Ương Thu Mân nhìn không ra, Nguyệt Thần nhìn không ra, mẹ là mẹ của con, hiểu rõ con nhất! Mẹ tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này!

Nhưng hiện tại đáng thương nhất chính là Lịch Ương, nó đang tự trách và cực kỳ sợ hãi không thể thoát ra: sợ hãi Nguyệt Diệp có thể bộc lộ khống chế chèn ép nó trước mặt ba mẹ hay không? Phơi bày hết thảy sự thác loạn trên người nó!

“Lịch Ương, em lên lầu trước đi.” Nguyệt Thần toàn lực giúp nó tránh tổn thương.

“Không được phép đi!” Nguyệt Diệp lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay của nó, ngay trước mặt ba mẹ đập vỡ hết thảy những bất công: “Tại sao lại đối xử không công bằng với Lịch Ương như vậy? Con cùng Nguyệt Thần đều đi du học rồi, vậy em ấy thì sao? Chẳng lẽ em ấy mãi mãi bị chôn vùi phía dưới? Trong lòng các người có từng vì em ấy nghĩ qua chuyện gì chưa? Ở nhà hay ở trường, các người có từng lo cho em ấy chưa?”

Trong nội tâm Nguyệt Thần so với bất luận kẻ nào đều tinh tường hơn: Nguyệt Diệp, mày là thằng khốn nạn chỉ biết nghĩ cho bản thân! Chẳng lẽ mày đem Lịch Ương tổn thương như thế còn chưa đủ? Đem em ấy kéo vào trận chiến này chẳng lẽ mày không có chút lo sợ? Mày là thằng điên bị ích kỷ che mờ hai mắt!

“Mày lại muốn làm gì nữa? Mày đã khiến bọn tao gần như hoàn toàn thất vọng! Khiến tất cả những khổ tâm kỳ vọng tao đặt vào mày đều biến thành bong bóng! Mày là đứa con chẳng ra gì!” Nguyệt Thu Mân chửi mắng, khó tránh khỏi việc quên đi ánh mắt tổn thương của Lịch Ương.

“Ba, Nguyệt Diệp, ” Nguyệt Thần lại không thể nhẫn nhịn nhìn người mình yêu thương đau khổ, thận trọng lớn mật nói: “Lịch Ương đã quyết định cùng con đi Mỹ rồi, Lịch Ương?” Y hướng đứa trẻ cổ vũ.

“!” Nguyệt Diệp, hai mắt lập tức trừng lớn nhìn khuôn mặt trắng xanh kia, cả người đều cứng ngắc lại.

── quá đột ngột, Lịch Ương không dám trả lời.

“Tôi hỏi em, đây có phải sự thật không?” Nguyệt Diệp không khống chế được mà rống to.

“Mày làm gì thế? Không được dọa em ấy.” Nguyệt Thần tiến lên cùng Nguyệt Diệp tranh đoạt, cố gắng đem Lịch Ương bảo vệ trong ngực.

── thẳng đến khi tiến vào ngực anh trai mình nó mới an tâm, bởi vì Nguyệt Diệp tức giận cặp mắt một mực trừng mắt nhìn nó, bộ dạng đáng sợ, Lịch Ương, im lặng gật đầu.

──!!!

Gật đầu, là tỏ vẻ thừa nhận?

Em, cùng Nguyệt Thần bên nhau?

Em, lựa chọn Nguyệt Thần?

“… Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em!”

Hướng tất cả mọi người gào thét, Nguyệt Diệp quay người lên lầu, lưu lại một đống hỗn loạn.

Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Diệp đã rời giường từ sớm, không nói một lời, không liếc mắt nhìn, hoàn toàn xem Lịch Ương như không tồn tại.

Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa sáng, cùng Nguyệt Thu Mân và Tống Tâm Di ra khỏi nhà, Nguyệt Diệp không muốn lưu lại thêm một giây nào nữa, lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Thần, vứt xuống thần sắc vặn vẹo của Lịch Ương, cũng không quay đầu lại lên đường đi nhạc viện ── Vienna