1m54 và 1m82

Chương 7






Nó xuống ăn tối thì mẹ liền hỏi han về buổi học đầu tiên. Đứa em gái thì nhao nhao vui vẻ vì gặp lại bạn cũ sau mấy tháng hè. Xem bản mặt nó háo hức kìa, sao nhỏ có thể vui vẻ như thế nhỉ. Sau hôm nay thì sẽ là năm tháng kết thân xuống trường. Còn nữa, nó là 12 nên lại học thêm nhiều hơn. Thật là...

- Con thế nào? - Mẹ nhìn nó.

- Haizzz... Cũng bình thường ạ. Năm nào chả thế. - Ly chán nản.

- Thế anh Khang học ở lớp nào ạ? - Linh tò mò.

Lại Khang, đi học cũng Khang, về nhà cũng Khang... Thế giới này chỉ có thằng Khang thôi hả?!

- Em gái con tâm quá, chị cô cô không lo, mà đi lo cái thằng trời ơi đất hỡi đó. - Nó bíu môi.

- Khang là ai? - Cô Tú thắc mắc.

- Anh ấy là hot boy mới từ Đà Nẵng chuyển vào đấy mẹ. Nhà anh ấy mở quán cafe ngay trước đường vào khu mình đấy ạ.

Ra là vậy. Cô Tú gật gù, tối nay ăn xong mẹ cũng có chuyện đi ra ngoài gặp bạn cũ nên liền dặn:


- Chút nữa mẹ đi gặp bạn, nếu có về muộn thì hai đứa ngủ trước nhé?!

- Tụi con biết rồi ạ - Nó đáp lại.

Sau khi ăn, mẹ nó chuẩn bị trang phục đi gặp mặt. Cô đó là người bạn thân của Mẹ từ năm cấp 1 đến năm cấp 3 lận. Nhưng sau đó, thay vì có chí hướng việc làm thì cô ấy lại rẽ qua con đường gây dựng gia đình. Chỉ liên lạc qua thư từ, giờ hiện đại rồi thì thỉnh thoảng hai người lại gọi video cho nhau.

Cô bạn hẹn ngay ở một quán cafe không xa nhà lắm nên chắc mẹ đi nhanh rồi về. Nghe nói đó cũng là nhà của cô ấy nữa. Cô Tú dừng lại ngay địa chỉ được đưa cho, nhìn lên tấm bảng hiệu: Mỹ Khang

- Đúng là chỗ này rồi.

Đứng từ ngoài thôi thì đã thấy khang trang, mát mẻ rồi. Hai vợ chồng chắc phải làm lụng vất vả lắm mới có được một địa điểm thuận lợi này. Vừa vào quá, cô hơi ngạc nhiên khi trong này rất đông, nhưng chủ yếu chỉ có nữ, cụ thể là trọng độ tuổi teen là nhiều. Mấy đứa nhỏ thời nay đúng là sung sướng quá mà.

- Tú - Có tiếng gọi.

Cô Tú quay lại thì thấy đúng là bạn mình. Hai người vui vẻ nhận ra nhau, không cầm được lòng nên ôm chùm lấy nhau ngay giữa quá. Suýt chút nữa mà mẹ nó khóc luôn rồi.

Tại tầng trên, ở một chiếc bàn trong góc:

- Nhìn cậu sống tốt thì mình thấy vui lắm. Bao năm nay mọi chuyện vẫn ổn chứ? - Mẹ nó hỏi han

- Ổn lắm cậu ạ. Hai vợ chồng cuối cùng cũng về được quê ngoại làm ăn rồi. Bây giờ quán cafe ở Đà Nẵng cũng đã giao cho bên cậu em bên nội rồi. - Cô Như xúc động kể lại - Mình cũng rất vui khi thấy cậu như thế này. Nhìn chững chạc quá.

Hai bà tám đủ chuyện, ôn lại kỉ niệm, hỏi han đủ thứ. Sau đó cô Tú mới chợt nhớ ra là bạn mình có đứa con trai bằng tuổi cái đứa lớn đang ăn hại ở nhà, liền hỏi:

- À, cậu nhóc Mỹ Khang sao rồi?

- Nó hả? Để mình cho gọi nó lên nhé - Quay xuống quầy - Khang ơi... Lên đây mẹ nhờ chút.

Mẹ đợi xíu nhé, con lên liền - Hắn đáp lại từ dưới nhà.

Lát sau hắn vừa xuất hiện, đã lễ phép cúi chào mẹ và cô. Cô Tú nhìn dung mạo và phong cách lịch sự thì liền kết luận ngay cậu là một người có nhân cách tốt. Phải nói nhìn thấy hắn là chỉ muốn khen thôi:

- Trời ơi, lớn lên nhìn đẹp trai phong độ quá, hèn gì quán toàn là nữ.


Hắn cười ngượng vì lời khen của Cô:

- Cô quá khen rồi ạ - Hắn lại lịch sự xin phép - Nếu không có gì thì con xuống nhà phục vụ khách đây ạ.

truyện full

- Con xuống đi, cứ làm việc của con đi. - Mẹ nó cười.

- Thế hai đứa nhỏ sao rồi? - Cô Như hỏi thăm. Mẹ nó chép miệng:

- Thôi cậu ạ, mình mệt với hai đứa nó luôn đấy. Là con gái mà đến cái móng tay của thằng Khang nhà cậu cũng không tới. - Cô Tú nảy ra một ý tưởng - Cậu gửi ảnh thằng bé qua, về mình sẽ khoe với con bé để nó giác ngộ.

hắt xì....!!! - Nó phát ra tiếng động lớn nhất có thể. Linh ở phòng bên cạnh ngay lập tức phàn nàn:

- Giật hết cả mình.

Nó lắc lắc cái đầu thắc mắc:

- Ai lại nói xấu mình hay sao?

Sau đó lại yên tâm lướt facebook, chat chit với bạn bè.

Tầm 8 rưỡi thì Mẹ về, nó cũng đang ngồi dưới nhà vừa mở tivi vừa cầm cái máy tính bảng, trên bàn còn có cả gói snack và chai Coca-Cola. Cô Tú vừa mở cửa nhà đã tiền chống nạnh thở dài:

- Xem kìa, sao suốt ngày con như vậy mãi thế hả? Không thấy chán sao?

- Sao tự dưng mẹ lại nặng lời thế?!? - Ly bất bình. Rồi cầm lấy chai nước lên uống.

- Không đúng sao? - mẹ nhanh chóng mở điện thoại ra và show ra trước mặt nó - Con người ta này.

Phải nói là nó lập tức phun nước ngọt ra đầy cả bàn với sào nhà. Mẹ cho nó xem cái gì vậy? Sao cô Như lại chụp ảnh với thằng đó chứ? Mẹ nó nhếch môi tức giận, gõ vào đầu nó một cái rõ đau, vừa lúc đó em gái nó nghe mẹ to tiếng thì cũng xuống nhà. Nhìn thấy điện thoại hiển thị ảnh cô Như với anh Khang thì vô cùng ngạc nhiên:

- Ô!! Là anh Khang này?!

- Xem kìa, người ta là con trai mà biết tự lập rồi đấy, con phun ra rồi ta tự dọn đi. - Cô Tú bực mình đi vào trong.


Nó đơ người, sao lại là cậu ta chứ? Cái gì mà đeo bám cuộc sống nó mãi thế? Nếu nói Khang là con của cô Như thì chắc chắn mẹ nó sẽ đi so đo dài dài cho mà xem. Khổ quá mà... Ở nhà mà cũng không được yên với hắn.

Linh như chưa chắc chắn nên hỏi chị:

- Thế nghĩa là anh Khang chính là con của cô Như. Sướng qúa, giờ qua đó có thể tự hào khoe mình là con của mẹ rồi.

Nó bỗng dưng quay phắt sang làm Linh giật mình, dùng ánh mắt đe dọa em gái:

- Mày mà mở miệng nói tao là chị mày thì coi chừng đấy.

Linh nhìn chằm nhằm chị, ánh mặt quyết tâm này... Lâu lắm mới thấy, đến phải lạnh gáy. Nó mẫu quyết tâm cái gì thì không ai cản được. Nên nguy cơ nó cảnh cái vây chắc không chỉ dọa đâu.

Rồi tự dưng nó đứng phắt dậy như một người không hồn chạy lên lầu. Để con em khó hiểu với cả chị lẫn mẹ.

- Cái nhà bị làm sao thế? Thôi, gọi cho bố vậy.

Nó lập tức nhảy lên giường suy nghĩ, thật ra chuyện này không mấy quá quá trọng ( ít nhất là với au). Nhưng nếu hai mẹ là bạn, thì chắn chắc sẽ cố bắt hai đứa con của mình nối dõi điều đó. Nhưng nó không ưa hắn, và cả chẳng thích hắn nữa.

Nếu suy nghĩ cho tương lai và xa hơn nữa thì Mẹ sẽ cằn nhằn, so sánh tên hắn mãi thôi. Hô hào hắn là Con nhà người ta . Cho đến khi nó chịu phấn đấu hơn hoặc bằng hắn, còn nếu không thì Nó sẽ không có ngày nào yên giấc cả. Cuộc sống sẽ chỉ là những chuỗi ngày đau khổ mà thôi.

- Làm sao đây?!?!? - Nó úp mặt vào gối.

Tự lên mục tiêu là phải hắn, coi hắn là đối thủ. Sẽ cố gắng, cố gắng dành lại một cuộc sống bình an.

( theo quan điểm của Au là do nó nghĩ nhiều thôi, chứ không đến nỗi đâu..chắc vậy??? ).