1m54 và 1m82

Chương 61






Sau kì nghỉ này là đến lúc kết thân đi học, phải nói rằng thời gian trôi nhanh quá. Ngày về, nhà nội ra tới tận sân bay để tiễn. Nhã vẫn bưng cái khuôn mặt đi đưa đám đấy ra tiễn, phải đến khi ba mắng mới chịu cười miễn cưỡng. Ông nội dặn dò vài thứ, nhưng cứ nhắc mãi:

– Đeo nhẫn vào rồi thì đừng có mà xa nhau đấy.

– Cháu biết rồi – Khang cười ôm tạm biệt ông.

Lên máy bay thì vẫn đứa nào tính nấy, cơ mà hôm nay Trang không ngủ mà dành thời gian cho chuyện khác. Có vẻ nhỏ với Hải đã thân nhau rồi, xem cách chụp hình đôi rồi cười nói kìa. Hải thậm chị còn có mấy cử chỉ âu yếu như lấy khăn lau mồ hôi cho bạn nữa. Hân thì gục đầu lên vai Phong nhắm mắt ngủ ngon lành, thi thoảng liếc sang nhìn tư thế ngủ kì lạ của cô, cậu cười rồi chỉnh hộ.

Riêng nó thì ngồi chăm chú làm gì đấy cả buổi, Khang nhiều khi muốn tỏ ra quan tâm âu yếu mà bị khước từ hoài nên đành lấy sách đọc cho bỏ chán. Cơ mà… Cứ thích chọc nhỏ thôi. Thỉnh thoảng lại với tay qua phá đồ thì bị nó đánh vài cái, ấy thế mà mặt dày chỉ cười cười.

Về đến nhà thì nó nằm vật ra giường ngủ quên trời đất. Lúc này Khang đem quà nhà nội gửi qua. Cô Tú vui vẻ nhận đồ, thấy cậu nhóc mắt còn nhìn vào nhà tìm kiếm ai đó thì liền nói:


– Nó trên phòng đấy. Lên đi.

Được phép thì mặt như bắt được vàng tưng tưng chạy lên lầu. Linh ngồi xem phim, thấy Khang mất hình tượng chỉ vì quá yêu chị gái ” Tầm thường” của mình nên chỉ biết chép miệng lắc đầu:

– Còn đâu nét lịch lãm…

Khang lên tới cửa phòng, gõ vài cái nhưng không thấy ai trả lời bèn đẩy cửa đi vào. Hơi ngạc nhiên khi thấy Ly nằm sấp trên giường, quần áo chưa thay, dép đi nhà vẫn đang mang, vali để bên cạnh. Tính lên ôm cái chào hỏi rồi về, ai ngờ gặp cảnh này. Hắn nhẹ nhàng tiến lại, chỉnh lại thế nằm cho nó, kéo chăn lên rồi hôn lên trán thay lời chào tạm biệt. Cơ mà… Sao nhìn yêu thế, Khang véo mũi nó đến khi nhỏ lắc đầu vì không thở được mới thả ra, miệng nở nụ cười thỏa mãn.

Hân mệt mỏi xếp lại quần áo thì mẹ nhẹ nhàng gõ cửa xin đi vào mặc dù đang mở toang. Cô chỉ liếc mắt nhìn mà không bận tâm, Cô Nga tiến lại bên giường, ngồi xuống và xếp đồ hộ con gái nuôi, lúc này Hân mới hết một hơi, nói:

– Bà muốn gì?

– Mẹ chỉ muốn giúp con xếp đồ thôi.

– Tôi đâu cần thiết, bà với tôi đâu cùng thế giới. Xuống nhà và tiếp tục đóng bộ phim của mình đi. Bố tôi thích xem lắm.

– Hân… Mẹ biết… Mẹ – Bà từ tốn nắm nhẹ tay của cô

– Thôi – Hân kéo tay mình lại – Bà xuống ngay đi.

Mẹ kế nghe thế thì liền hít một hơi nói thẳng vào vấn đề:

– Ba con muốn con đính hôn với nhà đối tác để đưa khách sạn thăng tiến.

Hân nghe tới đây thì liền dừng lại tất cả mọi thứ, từ hành động cho đến biểu cảm. Cô nghe lầm à? Bác Nga giờ mới nói tiếp:


– Mẹ sẽ cố…

truyện full

Chưa để mẹ nói hết, cô quăng đống đồ trên tay rồi xông thẳng xuống nhà. Thấy ba đang tĩnh lặng ngồi đọc báo trong lúc đã đưa con gái ruột lên cuộc hôn nhân tài chính, đôi môi run run cất lời:

– Đã hỏi ý kiến con chứa mà ba quyết định hết vậy? Con có cuộc sống của mình, con tự vẽ con đường của mình.

– Đến lúc báo hiếu thì có gì là lạ? – Ông vẫn bình thản.

– Ba nói thế mà nghe được à? – Giọng run rẩy, mắt đẫm lệ – Con là con gái của ba mà ba nói thế à?

– Thế con nghĩ ba thích lắm à? – Ông Minh thét lên với con gái.

– Ba thích thì ba cưới đi, kéo con vào làm gì?

Hân nói xong một mạch thì chạy lên phòng, để mặc ông bố ngây ngô chưa kịp thốt lên lời giải thích nào nữa. Cô lên phòng thì lập tức xếp đồ vào vali lại, Cô Nga lo lắng:

– Con định đi đâu?

– Tôi ra ở riêng, hai ông bà ở đây đi. – Hân vội vàng xếp đại mọi thứ vào trong.

Xuống nhà cố tình kéo chiếc vali phát ra tiếng động lớn để ba nghe, ấy thế mà ông Minh tỏ ra không quan tâm. Hân liền hò hét khắp nhà:

– Cái nhà này toàn thích ép người. Tôi không ở nữa.


Ông Minh vẫn không có động tĩnh gì trong khi vợ kế cắn móng tay lo lắng. Cô bực bội khi thấy ba còn không thèm quan tâm đến mình, trong cơn giận mà thật sự kéo vali đi ra khỏi cửa. Lúc này ông Minh mới nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn, thở hắt ra nặng nhọc rồi đứng dậy điềm tĩnh đi vào phòng.

Tối muộn….

Phong đang ngồi trong phòng chăm sóc da mặt sau ngày đi biển thì có điện thoại đến. Cậu liền nhấc máy:

– Sao đấy?

” Hu…hu…hu… Tôi bỏ nhà đi bụi rồi ”

– Đùa à? Đang ở đâu ấy… Ở yên đó.

Phong lập tức thay đồ rồi lấy chìa khóa chạy đi.

Hân mang đôi dày cao gót đến trầy cả gót chân, các cơ thì luôn hồi phản đối việc đi tiếp. Cô đành ngồi tạm trên một chiếc ghế đá. Giờ này công viên cũng đã vãn người, lúc nãy đi chỉ mang theo chiếc áo khoác mỏng, giờ thấy lạnh quá. Chẳng hiểu sao tự nhiên nước mắt lại rơi, Cô vừa xoa bóp bắp chân vừa lau nước mắt, chẳng ngờ mình sẽ có ngày thế này.

Đang tuyệt vọng thì có người chạy đến đứng trước mặt. Phong thở hổn hển nhìn chiếc vali, tính mắng vốn cho sự dại dột này thì Hân đã ôm chùm lấy cậu mà khóc tu tu như đứa trẻ, mặc cho đôi chân trần và mặc ánh mắt người đời dèm pha.