1m54 và 1m82

Chương 59






Cả đám về đến khách sạn thì hai đứa mới chợt nhớ là không đưa chìa khóa cho nhỏ Hân, thế giờ không lẽ ngủ ở ngoài à. Lo lắng chạy lên thì không thấy ai, chỉ thấy phòng nam hé cửa. Mở nhẹ ra thì thấy một đứa ngủ trên ghế, một đứa đắp chăn ngủ trên giường. Chăc Hân mệt lắm nên không thèm quan tâm đến Phong nữa, Khang tiến nhẹ lại lay bạn dậy:

– Ông không tính cho tụi tui ngủ nữa à?

– V… Về rồi á?’- Phong mặt ngáy ngủ bật dậy.

Thấy bạn mệt như thế nên Trang định bụng gọi Hân dậy về phòng, nào ngờ cậu ý ngăn lại, tự tay bế Hân lên và đưa nhẹ vào phòng, khẽ đắp chăn lên rồi hôn trán chúc ngủ ngon. Ui chụ ui. Cả đám còn lại đứng ngoài mà cũng thèm nhỏ dãi, phải gì mình cũng có người để hôn rồi chúc ngủ ngon các thứ thì tuyệt quá hén.

Đến tối cày khuya, bỗng nó nhận được tin nhắn từ hắn:

” Ra ngoài cửa đi ”


” Làm gì cơ? ” – Ly đáp lại.

” Ra nhanh nào, đứng ngoài này lạnh quá. ”

Thấy đối phương đã thế rồi thì nhỏ cũng hất mền ra ngoài xem sao. Nào ngờ vừa mở cửa thì đã thấy hắn đứng đó khoác tấm mền trắng trên người. Thấy nó xuất hiện, Khang liền dang hai tay ra đón, Ly cười cười rồi chạy lại ôm ghì mất hút trong cơ thể lớn và tấm chăn dày. Sau một ngày mỏi mệt, được ôm nhau như thế thì giống như là có cả thế giới vậy. Khang hít một hơi đầy lồng ngực rồi nhẹ nhàng vừa thở ra vừa tiết chặt nó hơn. Chợt nhớ ra một chuyện, hắn liền nói:

– Mai tớ định qua nhà nội, cậu qua chứ nhỉ?

– Chắc rồi, cậu cũng phải thăm họ chứ. Mai mình sẽ mua vài thứ đem qua như quà biếu. – Ly nói mặt vẫn úp vào người hắn.

– Quà nữa cơ đấy – Hắn xoa đầu nhỏ – Thôi, vào ngủ đi, mai chúng ta lại đi.

Khang cười nắm nhẹ vai nhỏ kéo ra khỏi người mình, Ly nhìn không thích lắm. Thấy hắn đang mở cửa, nó nói nhẹ, tay đưa lên khoanh môi như vẻ bí ẩn lắm:

– Nãy đi tớ gặp chuyện này, chỉ muốn nói cậu biết thôi.

– Chuyện gì cơ? – Khang ghé thấp xuống. Ly vì… Thiếu chiều cao trầm trọng nên đã nắm lấy vai anh bạn hạ thấp xuống nữa, sau đó thì thầm nhẹ vào tai hắn:

– Chúc ngủ ngon – Kết câu là một nụ hôn nhẹ lên má khiến hắn ngạc nhiên. Hoàn hồn lại thì đã thấy nhỏ chạy vào phòng, cửa cũng mới vừa khép. Nụ cười bỗng nhiên xuất hiện trên môi.

Hôm sau…

Chiếc xe vừa dừng xuống trước một cánh cổng lớn, Trang đã rất ngạc nhiên khi thấy một quán cafe lớn mang tên ” Vũ CAFFE ”. Vừa lúc đó thì một cô gái tầm 16 tuổi bước ra khoanh tay trước mặt, nhìn thấy Khang đã lập tức nở nụ cười không mấy thân thiện:


– Chào anh

truyện full

Hắn thở hắt ra và tiến lại theo lệ, cúi người ôm đứa em gái. Cô bé chưa chào hỏi gì thì đã liền nói một cách bất lịch sự:

– Vậy…. chị ấy đâu?

Phong nghe thế thì liền chỉ tay ra sau, cô bé ghé qua nhìn thì thấy một cô gái cao ráo xinh đẹp với mái tóc đen dài, kiểu trang điểm nhìn rất thanh lịch. Thầm mừng trong lòng rằng chị ấy xinh quá:

– Khoan đã – Phong khẽ kéo Hân ra, để lộ Ly đứng phía sau – Đây này!

” Cái gì thế? ” – Cô bé liền nhíu mày khi thấy một đứa con gái lùn hơn mình vài cm, phong cách kém sang, đã lớn đầu mà còn mặc những bộ trang phục của tụi trẻ con, màu mè… tỏ ra đáng yêu các thứ. Khang lúc này mới giới thiệu:

– Đây là em họ mình. Ngọc Nhã, em ấy năm nay cũng là học sinh cấp ba đấy.

– Chào anh chị, chúng ta vào chứ nhỉ? – Nói rồi cô bé tỏ ra vui vẻ đưa tay ra mời.

Cô vừa đi vừa nói:

– Đây là Quán Caffe lớn nhất của gia đình em. Nhà mở rất nhiều cơ sở quanh Đà Nẵng và Hà Nội. Cũng sắp có cơ sở bên Sài Thành đấy.

– Vậy ra quán của nhà cậu là một cơ sở của họ à? – Trang vui vẻ hỏi, chưa để Khang kịp trả lời, Nhã liền bật cười:


– Ha ha ha… đừng nhầm. Vũ caffe với Mỹ Khang caffe là khác nhau đấy. Không có gì giống nhau cả. – Cô bé vừa nói vừa cười mỉa mai nhìn Khang.

Không hiểu sao tự cả bọn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong gia đình này. Ly khẽ liếc qua khuôn mặt khó chịu của hắn khi nghe câu nói đó, có chuyện mà Khang cần phải kể và tâm sự cho cả bọn biết để cùng chia sẽ rồi. Đi thang máy lên tầng cao nhất, vừa mở ra đã thấy khung cảnh làm việc trang trọng, ghế bàn, bể cá… đều đặt rất bắt mắt. Nhã tiếp:

– Đợi đây đi, lát nữa sẽ có người gặp anh. – Trước khi quay lưng đi thì mắt lại liếc nhìn nó vẻ không vừa ý. Trang lúc này hít hơi, nói:

– Em này, nếu em rảnh rang đi lườm người khác như thế thì sao không dành thời gian đó đi ôn bài đi?

– Tôi đợi chị nói à, cũng chẳng muốn ở đây nữa – Nhỏ ta đanh đá hất tóc khoanh tay rồi quay lưng bỏ đi.

– Ôi trời… thái độ kìa – Hân cười khẩy.

– Con đến lâu chưa? – Một giọng nói đầy quyền lực từ đâu phát ra, cả đám quay lại thì thấy một người đàn ông tóc đã bạc, tay chống gậy gỗ, trên tay cầm màu bạc khắc hình rồng uy nghiêm. Bộ y phục đen tôn lên vẻ quyền lực của một đấng ông cha. Đã tầm tuổi ” Tĩnh lặng nhìn ngắm cuộc đời ” mà nhìn ông ta vẫn mang khí chất ngời ngợi. Lúc này, Khang nhẹ cúi đầu:

– Chào Ông Nội