1m54 và 1m82

Chương 56






Bây giờ, mọi thứ đã thay đổi dần, tay vì cạnh mặt không gặp nhau thì họ đã thành một nhóm bạn, ăn chung, đi chung, Hân từ một người lạnh lùng, ganh ghét nó thì cũng không còn hứng thú đến Khang nữa, vì đã có ai khác bên cạnh rồi còn đâu. Mà phải nói thật, Phong quý Hân lắm…

Cuối cùng thì ngày thi học kì cũng kết thúc rồi, trong lúc đợi kết quả thì nên làm gì đây? Cả đám ngồi tụ tập lại trong quán Caffe Mỹ Khang:

– Đi du lịch nhỉ? – Trang đề nghị – Tớ muốn đi Đà lạt cơ.

– Trên đấy mình cũng có nhà, lên đó cũng rất ok – Hân đáp lại.

– Được cơ hội thì sao không đi xa luôn nhỉ? Tết này… Phải chơi banh xác chứ – Ly cười cười.

– Má ăn nói kém duyên quá đi – Phong bĩu môi.

– Lên Đà Nẵng nhé? Tớ dẫn mấy cậu đi chơi – Hắn đề nghị.

– Hí hí… Hứa nhá, vậy lên Đà Thành chơi đi – Cả đám nhí nhố.


Thế là tết nay vui rồi nhé, ăn chơi tác tráng luôn nà. ( Sorry các bạn đang ôn thi kì 2). Nhưng phải xin phép phụ huynh đã chứ, nhỡ đâu lại không cho đi thì sao? Kế hoạch đã định không thể bị phá được, phải nài nỉ cho đến khi được thì thôi.

Cô Tú là người rất lo lắng cho con, nên chuyện nhỏ đi xa vầy rất có thể sẽ không cho phép. Lấy cớ gì đây nhỉ? Ý… Kết quả học kì ra làm lá chắn có vẻ ôn đấy. Hé hé, thế là có bài rồi nhé.

Cuối cùng thì kết quả đã có, tết nay ăn chơi vui hay không cũng là phụ thuộc vào điểm số. Nó mong mỏi đợi mẹ từ buổi họp phụ huynh đến hết ngày, cô Tú mới vừa tới cửa thì nhỏ đã chạy lại lo lắng như thể người thân hỏi bác sỹ về người bệnh:

– Sao rồi ạ?

– Tết này – Mẹ tỏ ra lạnh lùng – Con không buồn.

” Buồn??” Không lẽ là tin chẳng hay, không Khá à? Thế là kế hoạch đổ vỡ rồi còn đâu. Tim nhỏ tan nát từng mảnh, công sức bao tháng năm đổ sông đổ bể. Vẻ mặt nó hiện lên nỗi đau tột cùng, mẹ nhíu mày:

– Sao mày tệ thế hở con? – Nó rồi đưa sổ liên lạc ra trước mặt nó.

Mực đen giấy trắng một từ ” Khá ” hoàn toàn đấy, sao mẹ lại tỏ ra lạnh nhạt thế? Nó quay lại nhíu mày khó chịu:

– Là khá mà? Mẹ muốn con làm gì hơn? Con gái mẹ như thế là đỉnh rồi – Nó tự mãn.

– Nói thể mà nói được à? – Mẹ chống nạnh – Khang nó giỏi đấy, ở đấy mà tự mãn đi.

Ờm… Thì thật ra cũng không ngạc nhiên đâu, Khang nó giỏi thật mà… Cơ mà sao nghe nhục nhã quá đi. Tim như một mũi tên đâm xuyên qua, Ly khuỵ xuống sàn, tay bấu áo như thể đau đớn lắm. Mẹ liền tỏ ra khó hiểu:

– Làm trò gì đấy? Còn không mau đi tắm rửa, qua nhà Khang lấy hũ kim chi về cho mẹ.

– À vâng – Nó đứng dậy, cười cười rồi bỏ đi như chưa có gì xảy ra.

Nhà hắn…

Khang đặt quyển sổ xuống tỏ ra không bận tâm lắm. ” Giỏi à? ” – Danh hiệu này quen thuộc rồi, chẳng có gì đặc biệt cả.

– Cô ơi – giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên dưới nhà – Mẹ bảo con qua lấy kim chi ạ

Khang nghe thế thì liền chạy ghé đầu xem thử đúng người mình đang nghĩ không, vừa thấy cái dáng lùn lùn kia thì môi cũng nở nụ cười tươi. Hắn chạy xuống bếp, cầm hũ kim chi chạy lên, mẹ thấy thế thì chỉ biết cười hiền, lắc đầu nhẹ.


Nó đứng ngoài thấy hắn tiến lại thì bĩu môi, Khang cười cười:

– Kết quả sao rồi?

truyện full

– Thôi thôi, mấy người cho tui xin – Nó nheo mắt – Mấy người cao rồi hỏi để dè bĩu tui chứ gì.

– Ơ? Ai nỡ làm thế – Khang tỏ ra nghiêm túc.

– Hứa nhé’- Ly vẫn tỏ ra dè chừng, Khang gật đầu lia lịa, mặt tỏ ra tội nghiệp và đáng tin cậy, nhỏ liền chép miệng – Khá.

– Tui giỏi nề – Hắn lập tức đáp lại

– Biết ngay mà – Nó tỏ ra khó chịu, toang bỏ đi thì hắn níu vai lại, xoay người nhỏ đối diện mình, tay bẹo má thích thú. Ly khó chịu – Bỏ ra để tui về.

– Về cẩn thận hén. – Hắn vừa nói vừa xoa đầu nhỏ, xoa nhẹ nhàng đến nỗi đầu tóc rối bù cả lên.

Họp phụ huynh xong thì cũng là ngày nghỉ tết, thế là cùng nhau rủ rê đi sắm đồ mới nà. Tối nay Hân sẽ đi chung với nó và Trang. Cả ba vào trong shop lựa đồ, Trang cười:

– Mẹ cho chưa vậy?

– E hèm… Tớ chưa xin – Nó cười nhạt – Mà chắc không thành vấn đề đâu.

– Thế đã định ngày đu chưa? – Hân hỏi cả hai.

Nói tới đây mới nảy ra là chưa nên kế hoạch gì cả, ấy thế mà háo hức cả đám đấy. Thật là… Chúng ta cần tụ họp lại để đưa ra quyết định đó thôi.

Quán caffe…

– Tránh đi từ mồng 1 – 5 vì lúc đấy bận hỏi thăm các thứ – Phong nói

– Tôi nghĩ nên đi cỡ mồng 5 – 9, như vậy chuyện tàu xe sẽ đỡ tốn kém. – Trang đưa ra nhận định cá nhân


– Đồng ý, thế định đi gì qua đây? – Ly chống cằm.

– Máy bay – Hắn vừa cất lời đã khiến Trang với Ly ngạc nhiên. Má ơi, tiền đâu đi máy bay.

– Cái đó thì ok, tôi lo được – Phong cất lời.

– Tôi, Phong sẽ lo chuyện đi lại. Còn mấy cậu thì ăn uống ngủ nghỉ, ok? – Khang chép miệng.

Thế nhé, quyết định vậy đi. Cả đám nhất trí nhau đi cho được, nhưng bỏ lại có cảm giác không an tâm cho lắm.

Giờ ăn tối…

Đang điềm tĩnh ăn uống trang trọng. Nó thỉnh thoảng lại ghé mắt sang mẹ nhìn không biết nên bắt đầu từ đâu, cô Tú liền nói:

– Có gì muốn nói à?

– Mẹ này – Nó lấy dũng khí – Con sẽ đi chơi với bạn vào tết này.

– Thì sao?! – Cô Tú không ngước lên nhìn con.

– Tụi con sẽ đi Đà Nẵng, mẹ cho con đi nhé.

Đũa trên tay mẹ gõ cạch xuống bàn, tiếng kêu phát ra lớn đến nỗi khiến hai đứa con gái khiếp sợ. Linh liền cắm cúi ăn, không dám ngẩng lên nhìn thêm. Ly nuốt nước bọt, cổ họng khi khan cố nhìn mẹ lần nữa, thị lực của nhỏ bỗng nhiên tốt lên đáng ngờ, đến nỗi thấy được vùng ám khí đen bao quanh mẹ.

Thôi thôi… Cúi mặt, ăn ngoan ngoãn đi nếu không muốn chết